Kiều Gia nhìn Quách Lâm đứng ngược ánh sáng, nhếch mép mỉa mai :"Nhìn thấy anh tôi rất muốn gào to một câu : Tại sao lại, lại, lại, lại, lại, lại là anh?"

   "Số cậu hên thôi." Quách Lâm bước ra khỏi bóng tối, ngồi xuống bên cạnh Kiều Gia :"Làm gì mà cậu trông như sống dở chết dở vậy, bị người ta bắt nạt à?"

   "Nếu tôi nói đúng thì đồng chí cảnh sát có trả thù cho tôi không?"

   Dù mệt mỏi nhưng Kiều Gia vẫn còn có tâm trạng nói đùa với Quách Lâm. Hắn nghiêng đầu nhìn sang, tất cả mọi chuyện đều bị ném tạm ra sau đầu. Mấy ngày không gặp, bản thân hắn trông rệu rã, người ngợm dính đầy máu, còn tên cảnh sát bên cạnh thì chẳng có gì thay đổi, mặt mày sáng láng, trong ánh mắt vẫn toát ra sự toan tính, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta. Không biết anh ta kiểm soát được thật hay giả nữa.

   Kiều Gia chìa tay ra, bảo :"Cho xin điếu thuốc."

   "Còn hút nữa hả? Cậu hút hết nửa bao rồi?"

   "Anh nói thật đi, có phải anh yêu thầm tôi không?" Kiều Gia nhận lấy điếu thuốc từ tay Quách Lâm, ngậm trên môi, chờ đối phương châm lửa cho mình :"Nhìn trộm tôi lâu thế, sao không thò mặt ra?"

   Quách Lâm rướn người châm thuốc cho Kiều Gia, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc. Kiều Gia rít hai hơi rồi mới nói :"Bào Phong vừa tới tìm tôi thì anh cũng mò tới cửa, đừng có nói với tôi là trùng hợp đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play