"Anh, vì sao tự dưng chúng ta lại chuyển nhà?" Kiều Giản hỏi việc này mấy lần rồi, nhưng Kiều Gia không chịu trả lời cậu tử tế.

   "Sao hả, chỗ đó có ghệ của mày à? Chuyển thì chuyển thôi, cần lý do gì chắc?"

   Kiều Gia nằm ngửa trên sofa. thong thả nhìn Kiều Giản thu dọn đồ đạc. Hắn hoàn toàn không thấy áp lực nào khi lựa chọn cách này để trốn tránh Quách Lâm và Bào Phong. Ngược lại hai ngày nay Kiều Giản lại khiến hắn thực sự bực mình khi cứ hỏi tới hỏi lui.

   Kiều Giản dọn đống sách vở của mình nói :"Nhưng chúng ta chuyển nhà mà chẳng nói với ai cả..." Nói một cách chính xác hơn là không khác gì chạy nạn. Hôm đó cậu vừa mở mắt thì anh trai đã gọi dậy thu dọn đồ đạc chuyển nhà, cái gì mang được thì mang, còn không thì bỏ lại, dù sao thứ có giá trị nhất trong căn nhà chính là hai người sống.

   Kiều Gia nhướng mày, hỏi lại :"Mày còn định đánh tiếng với ai?"

   Nghe thế, Kiều Giản không hó hé thêm một lời nào nữa. Từ sau lần ăn cơm ở kí túc xá của Quách Lâm, cậu có cảm giác Kiều Gia cứ kỳ quái. Cụ thể là kỳ quái ở đâu cậu không nói ra được, nhưng có vẻ anh cậu rất dễ nổi cáu. Tuy trước giờ anh cậu chẳng phải người hiền hòa gì, song không đến mức chỉ vì một câu nói không vừa ý đã sửng cồ lên như vậy.

   Lẽ nào... Cãi nhau với anh Lâm? Nhưng nếu chỉ cãi nhau thì đâu cần chuyển nhà? Tại sao cậu càng nghĩ càng thấy hành động của anh cậu khó hiểu?

   Kiều Giản im lặng dọn dẹp đồ đạc của mình. Còn Kiều Gí, ngoài mấy bộ quần áo thì gần như hắn chẳng mang theo gì. Trong phòng của hắn chỉ có một chiếc giường, trước giờ hắn vốn không hề quan tâm đến chất lượng cuộc sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play