Rõ ràng kiếm chuyện với Kiều Giản xong, đáng lẽ gã phải cảm thấy sung sướng mới đúng, nhưng từ lúc có người nói cho gã biết Kiều Gia biến mất, gã bắt đầu đứng ngồi không yên. Nghĩ tới dáng vẻ của Kiều Gia lúc chĩa thẳng súng về phía mình, ánh mắt của hắn lúc đó... Nếu như nói Kiều Gia có thể giết người, thực sự gã cũng tin là thật.
Cho dù xung quanh có cả đống người bảo vệ, nhưng vẫn không thể nào khiến gã cảm thấy yên lòng. Nơm nớp lo sợ suốt ba ngày, gã trở nên cực kỳ gắt gỏng.
"Mẹ nó! Có sai bọn mày đi tìm người thôi, khó khăn vậy hả?"
Lại một chai rượu bị ném xuống đất vỡ tan tành, Hắc Nhị tức giận túm lấy cổ áo tên đàn em trước mặt :"Đi tìm tiếp cho tao! Không tìm được hắn, mày cũng đừng có về đây nữa!"
Một tên đang đứng bên cạnh bước tới, đưa điện thoại ra :"Nhị thiếu gia... Anh Chó Mực tìm anh..."
Hắc Nhị do dự một hồi, cuối cùng cắn răng tắt luôn điện thoại. Gã biết Chó Mực gọi vào thời điểm này chắc chắn là vì chuyện của Kiều Gia. Chưa biết chừng lại định chửi gã một trận. Nhưng đánh thì cũng đã đánh rồi, giờ có mắng thì kết quả cũng có khác gì đâu.
Tên đàn em đang cầm điện thoại tên A Tùng :"Nhị thiếu gia, anh không nghe máy, e là anh Chó Mực sẽ không vui."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.