Bởi không định thẩm vấn Hắc Nhị, nên Quách Lâm cho người giải Hắc Nhị tới trại tạm giam, sau đó chỉ ngồi chờ lệnh phê chuẩn của Thẩm Quân. Nhưng, cái anh để ý không phải là quyết định cuối cùng của Thẩm Quân. Mà là Kiều Gia.

   Đến giờ tan làm, Quách Lâm chờ mọi người về gần hết mới dọn dẹp tài liệu trên bàn mình, sau đó anh lững thững ra khỏi Sở Cảnh sát. Anh cố ý chờ trời tối hẳn mới về, ra khỏi Sở được một đoạn, anh rẽ vào trong con ngõ hẹp khá im ắng.

   Tiếp đó, anh lấy điện thoại ra, bấm gọi số điện thoại mà anh đã thuộc nằm lòng, để rồi nghe thấy có tiếng chuông điện thoại vang lên ngay phía sau.

   Quách Lâm chưa kịp quay đầu đã cảm nhận có người bổ nhào về phía mình. Theo phản xạ, anh giật cùi chỏ về phía sau, cứ thế hai người đánh tay đôi một hồi, cuối cùng cả hai đập người vào tường, đôi bên cùng giữ chặt lấy đối phương. Bởi vì tức giận, Kiều Gia gần như gầm lên với anh :"Quách Lâm! Thả Hắc Nhị ra!"

   "Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt rồi." Quách Lâm nhìn Kiều Gia :"Tôi còn tưởng cậu cũng mặc kệ Kiều Giản rồi chứ."

   "Mẹ nó, anh đừng có mà thừa hơi nữa!"

   Tình trạng của Kiều Gia lúc này không ổn chút nào. Mặt mày hắn nhăn nhó, cả gương mặt như thể bị bao trùm bởi sự âm trầm, mệt mỏi. Không ai biết hắn đã trải qua mấy ngày vừa rồi thế nào. Hắn vẫn mặc nguyên bộ quần áo mà Quách Lâm nhìn thấy khi ở bệnh viện, ngay cả vết máu của Kiều Giản cũng còn nguyên.

   Nhìn vết máu, cảm xúc của Quách Lâm có chút phức tạp :"Kiều Gia, nếu cậu còn không kiểm soát được cảm xúc của mình như thế này, sớm muộn cũng có ngày chết vì nó đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play