Sau khi Chó Mực rời khỏi quán bar, Hắc Nhị bèn nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, cửa quán bar lập tức bị đóng lại.
"Kiều Gia, mày nói thật cho tao, rốt cuộc mày là ai?" Hắc Nhị cầm một chai rượu, thẳng tay đập xuống bên cạnh quầy, vỡ tan. Những người đứng xem thấy điệu bộ này của Hắc Nhị thì biết có chuyện không hay. Vài người định đứng ra khuyên can, nhưng bị Hắc Nhị đẩy ra.
Gã cầm chặt phần cổ chai rượu vỡ, gí sát vào mặt Kiều Gia :"Từ lần đầu tiên mày đối đầu với tao, tao đã biết con người mày không hề đơn giản rồi. Chẳng phải lúc nói chuyện với tao mày huênh hoang lắm mà? Sao cứ đụng phải anh tao là ngoan như con cún thế? Mày cũng biết diễn thật đấy."
Kiều Gia chỉ đứng yên nhìn Hắc Nhị, từ lúc gã đập vỡ chai rượu đến lúc gí mảnh chai vỡ sát vào mặt mình, hắn đều không thốt ra lấy một tiếng. Lúc trước, giây phút chĩa súng vào Hắc Nhị, hắn đã dự đoán trước chuyện như thế này sẽ xảy ra.
Trong đám côn đồ đứng đây, có mấy kẻ cũng có đầu óc, sợ Hắc Nhị làm to chuyện, liều chết chen ngang :"Nhị thiếu gia... Có chuyện gì thì từ từ nói..." Nhưng Hắc Nhị mặc kệ, cứ thấy Kiều Gia là gã lại muốn nổi điên. Từ lúc cái tên này xuất hiện, không có chuyện gì của gã suôn sẻ cả. Chẳng mấy khi gã có cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt anh trai mình, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn, nếu không tìm ra kẻ nào để tính sổ thì sau này gã lăn lộn trong giang hồ thế nào?
Hắc Nhị không nương tay, cầm đầu chai rượu vỡ gí mạnh hơn, để lại một đường máu trên gương mặt của Kiều Gia :"Nói! Rốt cuộc mày có mục đích gì?"
"Nhị thiếu gia..." Lúc này, chỉ cần Kiều Gia mở miệng là mặt sẽ cọ ngay vào đầu nhọn của mảnh thủy tinh, hắn không khỏi nhíu mày :"... Tôi cũng chỉ là đi theo anh Chó Mực... kiếm miếng cơm..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.