Dã Đường

Chương 17: Không phải đang nhớ tôi đó chứ?


10 tháng

trướctiếp

Diệp Thanh Đường ấn vào lịch hành trình xem, xác nhận thứ 7 không có sắp xếp gì đặc biệt mới đồng ý lời mời của Ứng Như Ký.

“Chuẩn bị thu dọn chưa? Tôi đưa cô về?” Ứng Như Ký hỏi.

Diệp Thanh Đường gật đầu: “Cũng gần xong rồi, nhân viên quản lý cũng đang đợi khóa cửa.”

Ứng Như Ký cũng giúp một tay thu dọn thang chữ A và hộp dụng cụ, Diệp Thanh Đường cầm lấy chổi và đồ hốt rác quét nền sạch sẽ, đây mới là thu dọn.

Sau khi lên xe, Diệp Thanh Đường chỉnh máy điều hòa giảm hai độ, hướng cửa gió về phía mình hứng mát.

“Thầy Ứng, tối nay đến chỗ tôi không?”

Ứng Như Ký liếc sang cô một cái, đang định trả lời thì Thanh Đường đã cười nói tiếp: “Cùng ăn vải.”

Từ ngữ khí đến phát âm đều khiến người ta phải suy nghĩ miên man.

Biểu cảm của Ứng Như Ký thập phần bình tĩnh “ừm” một tiếng.

Cả ngày bận bịu tất bật, Diệp Thanh Đường mệt đến nỗi không có hứng nói chuyện, cô tựa đầu lên cửa xe, vừa nghe đài vừa lơ đãng.

Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên.

Lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi lại vội bắt máy: “Mẹ, mẹ chưa nghỉ ngơi nữa sao? Sao gọi muộn vậy?”

Ứng Như Ký nhìn sang Diệp Thanh Đường một cái.

Mỗi lần cô gọi về cho người nhà, giọng cô rất ngọt ngào khác với lúc đối đãi và nói chuyện với người khác rất nhiều.

Diệp Thanh Đường: “...Mẹ tới nhà rồi? Sao không nói con biết trước, con ra sân bay đón mẹ... chưa chưa chưa con chưa ngủ đâu, giờ con về ngay, mẹ đừng ngủ trước, đợi con về cùng ăn khuya.”

Họ hàn huyên với nhau một lúc mới cúp máy.

Diệp Thanh Đường quay qua, tay chắp lại: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay không thể ở với anh rồi thầy Ứng, mẹ tôi về rồi, tôi phải về nhà.”

Ứng Như Ký cười nói: “Vậy để tôi quay đầu xe.”

“Làm phiền rồi.”

Diệp Thanh Đường vốn đang lười biếng dựa vào cửa xe, giờ lại ngồi thẳng dậy, nhìn hai bên đường.

Ứng Như Ký chú ý đến cô: “Sao vậy?”

“Tôi nghĩ không thể tay không gặp mẹ được, tôi với bà ấy cũng hơn nửa năm nay chưa gặp nhau rồi... nhưng mà hình như mấy cửa hiệu đều đóng cửa hết rồi.”

Ứng Như Ký do dự: “Tặng hoa?”

“Tiệm hoa chắc đóng cửa hết rồi.”

“Tôi có một người bạn...”

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu bạn vậy?” Diệp Thanh Đường cười ra tiếng.

Ứng Như Ký cũng bật cười.

Tiệm hoa của bạn Ứng Như Ký cách trung tâm thành phố không xa.

Lúc hai người tới nơi, trước cửa đã treo cái bản có chữ “close” rồi, cửa kính mở một bên, bên trong vẫn còn sáng đèn.

Chủ tiệm là một chị gái trẻ tuổi cực kỳ có khí chất, cô ấy có mái tóc được dập xù, đang mặc váy ngủ khoác bên ngoài là một chiếc cardigan.

Lúc họ mở cửa bước vào, chủ tiệm đã chọc ghẹo: “Thầy Ứng, lần sau mua hoa có thể đặt trước được không vậy? Hai lần rồi, vừa thiếp đi đã bị gọi dậy.”

Diệp Thanh Đường nhận ra, lần kia có khi nào là sinh nhật cô không, lần đó Ứng Như Ký đã tặng cô một bó hoa tulip trắng.

Ứng Như Ký cười nói: “Làm phiền rồi, thật sự là chuyện đột xuất.”

Chủ tiệm đùa: “Vậy tôi phải tính thêm 10 đồng phí phục vụ.”

Nói xong cô hất cằm: “Thích hoa gì? Tự chọn hay cần tôi gợi ý cho?”

Diệp Thanh Đường không muốn quấy rầy người khác quá lâu, thấy trên giá có một bó hoa hướng dương đã được gói sẵn, cười hỏi: “Cái này có người đặt trước chưa?”

“Bó đó bị trả lại.”

“Vậy lấy bó đó đi.”

“Cũng biết giúp tôi giải quyết rắc rối đó chứ.” Chủ tiềm cười, chỉ ngón tay vào mã thanh toán trên quầy thu ngân: “126 tệ.”

Ứng Như Ký vừa định lấy điện thoại ra đã bị Diệp Thanh Đường ngăn l�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp