Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 32


10 tháng

trướctiếp

Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha 

Trần Vụ trực ban ở trường học, anh vừa mới đổ cốc trà đã không còn mùi vị đi thì cửa phòng bảo vệ bị mở ra từ bên ngoài.

Một trận gió lạnh bao trùm lấy anh.

Anh bị ôm vào trong lồng ngực tràn ngập mùi mồ hôi nóng hầm hập.

Thiếu niên chạy vội một đường, tim đập nhanh giống như sét đánh, kêu đến đinh tai nhức óc.

Trên tay Trần Vụ còn cầm cái cốc giơ giữa không trung: “Bạn học Yến, em sao thế…”

“Anh có phải cái đồ ngốc hay không hả?” Yến Vi Sí thở dốc, căng cơ mặt, khớp hàm cắn chặt muốn chết, giọng nói khàn đắc cực kỳ: “Anh chính là đồ ngốc.”

Một thằng giả tạo giống y như chó lại khiến cho anh đào tất cả mọi thứ của mình cho nó, không biết vẫn là do thiếu não hay là vì người ngốc dễ bị lừa gạt.

Đồng phục trên người Trầm Vụ bị dính mồ hôi của Yến Vi Sí: “Bạn học Yến, em buông anh ra trước đã.”

Khuỷu tay Yến Vi Sí cứng đờ bỗng buông lỏng, khuôn mặt nghiêm nghị buông xuống, nhưng hơi thở vẫn như cũ gấp gáp phất qua lông tơ trên mặt Trần Vụ: “Về sau anh đừng có ngu ngốc như vậy nữa.”

Nói xong, cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, tính tình trẻ con mà nằm bò lên bàn, không để cho Trần Vụ thấy được hốc mắt đã nhanh chóng đỏ bừng lên vì cậu không kiềm chế được.

Trần Vụ ngây ngốc vài giây, để cái cốc lên trên máy lọc nước, anh nhỏ giọng hỏi thử: “Sao tự dưng em lại chạy đến đây tìm anh nói như vậy, có phải bạn của em lo lắng cho em gái nên đi điều tra về người bên cạnh cô ấy, tra được một vài chuyện liên quan đến anh?”

Yến Vi Sí nằm bò trên bàn bất động.

“Có rất nhiều chuyện…Anh đều là nghĩ gì thì làm nấy…” Trần Vụ ôn tồn mà nói: “Không muốn làm thì sẽ không làm, rất đơn giản.”

Anh hơi do dự, cuối cùng đưa tay vỗ nhẹ lưng Yến Vi Sí: “Bạn học Yến, em đừng để những chuyện ấy trong lòng, hiện tại anh cảm thấy rất tốt.”

Lưng Yến Vi Sí bỗng cứng đờ, sau đó lại cử động một chút.

“Em có muốn uống chút nước không, anh đi lấy cho em…” Trần Vụ phát hiện trên áo phông của cậu có mấy vết máu, anh giật mình hỏi: “Em bị thương ở đâu hả?”

Không hề hỏi vì sao lại đánh nhau với người khác, chỉ hỏi cậu bị thương ở đâu.

Đầu Yến Vi Sí còn gục xuống bàn, cậu rút một bàn tay ra và xòe ra để ở mép bàn.

Ngón tay và lòng bàn tay đều có mấy vết máu bầm trông rất nghiêm trọng.

Là do cầm cờ lê quá chặt nên bị bầm.

“Sao lại bị như vậy.” Trần Vụ nói: “Hòm thuốc của anh không mang đến trường học, trước em chỉ có thể…” Anh như nhớ tới thứ gì: “Ở đây anh có chậu xương rồng bà, em chờ anh một chút.”

Yến Vi Sí vừa nghe đến hòm thuốc thì lại lên cơn ghen, hơn nữa còn thấy đau lòng, cậu thu tay lại để dưới đầu mình: “Đừng để ý đến.”

.

Trong phòng bảo vệ rất an tĩnh. Yến Vi Sí nằm bò một lúc, nghiêng nghiêng đầu hơi liếc bên ngoài, Trần Vụ ngồi ở cách đó không xa đang nhổ gai cây xương rồng bà, anh giống như cảm nhận được gì đó liền quay đầu nhìn lại.

Cậu lập tức gục đầu xuống.

Trần Vụ dùng cái thìa bẻ xương rồng bà thành nhiều mảnh rồi cho vào một cái bát nhựa. Anh dùng sức nghiền nát rồi lại gần nói: “Bạn học Yến, vươn tay của em ra đây để anh đắp thịt xương rồng cho em.”

“Đã nói anh đừng bận tâm mà.” Yến Vi Sí không phối hợp: “Cũng chỉ là vài vết máu bầm, cũng không chết được.”

Bên cạnh vang lên tiếng thì thầm: “Nhưng mà cũng sẽ bị đau.”

Trong chốc lát, sự buồn bực đang tích tụ trong lồng ngực Yến Vi Sí như bị hôn nhẹ một cái.

Cậu dùng cái tay không bị thương che lại đôi mắt và đỡ cái bàn, tay còn lại thì đưa về phía Trần Vụ.

Trần Vụ bê bát nhựa, lấy cái thìa múc một ít thịt xương rồng bà đã bị nghiền nát lên rồi từng chút đắp vào vết máu bầm cho cậu: “Hôm nay em về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai anh tan làm về sẽ đắp cho em thêm lần nữa.”

“Em không về, ở lại đây.” Yến Vi Sí nói: “Sáng mai đi cùng anh.”

Trần Vụ kinh ngạc: “Em muốn ở phòng bảo vệ ngủ cả đêm á, nhưng mà sáng mai em phải thi rồi, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến thi cử đấy.”

Yến Vi Sí không nói gì, trông có vẻ khá chán nản.

Trần Vụ không nói gì nữa, anh lấy cái cốc giấy dùng một lần rót nửa cốc nước, để ở tầm tay Yến Vi Sí rồi yên lặng ra ngoài đi tuần tra.

Chờ khi Trần Vụ trở về thì Yến Vi Sí đã đi rồi, nước trong cốc giấy một chút cũng không động vào.

Trần Vụ lấy cốc uống hết nước, cổng trường truyền đến tiếng gọi to: “Trần Vụ!”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Hi lập tức nhìn thấy anh, nổi giận đùng đùng chạy tới, bên dưới chiếc váy thêu hoa trang nhã là một đôi giày được làm thủ công, hai bím tóc dài hơi rối cô cũng không để ý, đôi mắt chỉ trang điểm có một bên, cả người đều là trạng thái lộn xộn, không có lý trí, là tư thế muốn đến tìm người tính sổ.

“Anh Sí có ở đây không?” Khương Hi há mồm chính là khí thế chất vấn muốn mắng người.

Trần Vụ nói: “Không.”

“Vậy anh ấy ở đâu?” Hai tay Khương Hi đặt trên bệ cửa sổ phòng bảo vệ nhìn vào bên trong, không thấy người cần tìm thì hư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp