Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 31


10 tháng

trướctiếp

《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》 
Trước mặt Trần Vụ, Quý Minh Xuyên sẽ mang mặt nạ, nhưng không phải lúc nào cũng đeo mà cũng sẽ có thời điểm tháo xuống. Mà đối với những người xung quanh Trần Vụ, mặt nạ cậu ta đeo mấy tầng đều kín không kẽ hở. Lúc này có người thứ ba xuất hiện, Quý Minh Xuyên đột nhiên kéo bản thânra khỏi trạng thái bệnh thần thần, cậu ta buông hai tay đang nắm chặt hai vai Trần Vụ, sửa sang lại đồng phục trắng trên người, trở lại làm thiếu niên đẹp trai lạnh lùng  ngày thường. Gần như là phản ứng của bản năng, đại não tự mình hoạt động. Lúc sau cậu ta mới suy nghĩ phải ứng phó Yến Vi Sí như thế nào, làm thế nào để loại bỏ các phản ứng dây chuyền có thể xảy ra vì đi sai một bước. Quý Minh Xuyên chưa kịp tìm ra phương pháp giảm thiểu rủi ro thông qua các bước loại trừ thì người bên cạnh cậu ta, bên này người từng bị cậu ta khống chế đến khó có thể nắm bắt đã lên tiếng: “Anh ta là…” “Anh.” “Về nhà.” Yến Vi Sí và Quý Minh Xuyên đồng thời mở miệng. Một người là không nghĩ bị động. Khi nào lấy ra con bài này, dùng như thế nào là do cậu ta quyết định chứ không phải Trần Vụ. Một người khác nhìn không rõ vẻ mặt, trong lòng đã sớm ồn ào náo động, một phen giữ chặt lấy Trần Vụ, nhấc chân vội vã rời khỏi. Lúc này có người qua đường đi từ dưới bậc thang lên, nhìn thấy thiếu niên rũ mắt đứng thở dốc nặng nề thì có lòng hỏi: “Cậu có cần giúp đỡ không?” Không có tiếng đáp lại. “Cái quái gì vậy.” Người qua đường chửi thầm rời đi. “Xen vào việc của người khác.” Quý Minh Xuyên nắm tay đấm đấm vào huyệt Thái Dương đang nhảy nhảy, cảm xúc kịch liệt vừa rồi kéo đến khiến đầu càng đau, cậu ta ngồi xuống bậc thang, lấy nửa bình thuốc giảm đau từ trong túi ra. Vì đổ quá nhanh khiến vài viên thuốc bị rơi ra ngoài, cậu ta nuốt thuốc trên tay xuống. Cổ họng chảy ra vị rỉ sắt, lệ khí toàn thân chống lại cảm giác tim đập nhánh sắp ngất đi. Tuần trước đầu cậu ta đã bắt đầu đau, lại cứ nghĩ là bị cảm lạnh bình thường. Bởi vì lúc đó Khương Hi đứng phát ngẩn người trong mưa to, cậu ta đứng cùng cô, sau đó quần áo cũng không kịp thay mà ở lại ký túc xá của cô chăm sóc cả đêm. Thẳng đến khi thân thể truyền đến bệnh trạng càng ngày càng quen thuộc. Trước mắt cậu ta chỉ sắp xếp kế hoạch cho mười năm sau, làm thế nào để đối phó với chuyện này nếu không có bệnh tiềm ẩn tái phát. Vì vậy cậu ta luống cuống. Điều này cũng nằm trong dự kiến. Dù sao thì đó cũng là vô số ngày đêm nhận lấy hết tất cả bóng ma tâm lý do  thống khổ đã thức tỉnh, cậu ta không hề có sức phản kháng đã bị ăn mòn thần trí và suy nghĩ. Chuyện liên quan đến sống chết của mình, Trần Vụ thế  mà cũng có thể khoanh tay đứng nhìn. Giờ khắc này Qúy Minh Xuyên mới ý thức được vô cùng rõ ràng, cậu ta không hiểu rõ Trần Vụ, người thoạt nhìn thật dễ bị mình kiểm soát. Quý Minh Xuyên lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Đều giống nhau thôi, ai có thể hiểu rõ ai chứ, đều không thể. Tay Quý Minh Xuyên đỡ lấy khuôn mặt chảy mồ hôi lạnh, một đường dịch lên vén từng sợi tóc nhỏ vụn, lộ ra khuôn mặt quá mức tinh xảo, lần này không đạt được mục đích,  chỉ có thể uống những loại thuốc mà mình nhớ rõ trước, cái khác thì để sau lại nói. Trước kia có thể đè ép, có thể thoát khỏi bệnh kín, có được cuộc sống như người bình thường, về sau cũng có thể. Phải từ từ suy nghĩ lại, suy nghĩ cho tốt. Quý Minh Xuyên ngồi một lát, cổ áo ướt đẫm mồ hôi khẽ động trong gió đêm, cậu ta đỡ tường đứng lên, đôi môi trắng bệch mím chặt, hành động lúc trước của cậu ta khiến cho Yến Vi Sí nghi ngờ, lần này đối phương nhất định đã có đáp án chính xác. Mặc kệ Trần Vụ có nói hay không thì Yến Vi Sí cũng đều đã biết tình hình thực tế. Hiện tại điều không chắc chắn đó chính là số lượng người biết chuyện có lan đến trong vòng Yến Vi Sí hay không, và nó sẽ lan truyền trong bao lâu. Quý Minh Xuyên ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, cậu ta gọi điện thoại, nhẹ nhàng và thâm tình nói: “Khương Hi, anh có chuyện muốn nói thật với em.” Việc đã đi đến bước này, cậu ta cần phải lấy lại quyền chủ động. . Cho dù là đi trên đường hay là khi đã trở lại phòng trọ, Yến Vi Sí đều trầm mặc đến mức đáng sợ. Trần Vụ để khoai nướng đang ăn dở lên tủ giày, ngồi xổm xuống sắp xếp lại đống giày tán loạn. “Hắn là em trai của anh, cũng là bạn trai cũ.” Âm thanh của Trần Vụ nhẹ giống như một chiếc lông vũ rơi trên mặt đất, lại như một đạo sấm sét đánh thẳng xuống thế giới đang bao trùm trong gió lốc của Yến Vi Sí. “Con mẹ nó em có hỏi anh không?” Yến Vi Sí đập mạnh điện thoại đã bóp chặt một đường ném lên sofa. Điện thoại bắn ra, làm đổ chai sữa nhỏ trên bàn. Pha lê, một chút liền vỡ nát. Nước bên trong ào ạt tràn ra nền đất, trong vũng nước có mấy con tôm nhỏ nhảy nhót. Chúng nó mở hồ nghe được giọng nói của chủ nhân đã mang chúng nó từ bờ sông về: “Em cũng đã đoán được…” Trong phòng khách là Yến Vi Sí đang bị bắt đối mặt với hiện thực mà gào lên một cách giận dữ không thể kiềm chế: “Ông đây chỉ là một thằng học sinh chỉ biết uống rượu hút thuốc không đi học rác rưởi mà thôi, làm sao có cái chỉ số thông minh kia được?” Trần Vụ ngồi xổm ở nơi đó. Cửa kính ban công bị kéo mạnh ra. Yến Vi Sí hướng mắt vào góc tường hút thuốc, nếu cậu biết chuyện đêm nay vào lúc Trần Vụ mới tới thì nhất định sẽ không có cái cảm giác này. Cho dù là sớm mấy tháng thì cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy chấn động như vậy. Thời gian liên kết với mọi chuyện, mọi thứ được kết nối với người. Người liền với tim. Yến Vi Sí gắt gỏng cắn chặt đầu thuốc lá, chỉ việc Quý Minh Xuyên là em trai của Trần Vụ đã đủ khiến cậu để ý, vậy mà còn một thân phận khác nữa. Bạn trai cũ. Đệt, cái thứ chó má gì chứ. Yến Vi Sí dựa trán vào vách tường, lồng ngực hỗn loạn phập phồng. Khó chịu là một chuyện, cảm thấy hai anh em họ có điều dị thường là một chuyện, con mẹ nó chính tai nghe mắt thấy, không muốn suy đoán nhưng đáp án lại không thèm để ý mà nhào vào đầu lại là một chuyện khác. Cậu cho rằng tình cảm của Trần Vụ là một tờ giấy trắng, nào biết được anh đã từng yêu đương. Từng yêu đương. Trần Vụ từng có đàn ông. “Xoát—” Cửa kính lại bị kéo ra, Yến Vi Sí xách Trần Vụ hẵng còn đang sửa sang lại giày dép đến chỗ ngoặt ngoài ban công. Trong bóng đêm, tất cả mọi thứ đều bị che giấu. Nhưng hết thảy lại bị phóng đại một cách rõ ràng. “Nói từ đầu.” Yến Vi Sí rất bình tĩnh: “Chúng ta từ từ nói.” Trần Vụ nói: “Để anh đi bật đèn ban công đã.” “Không được!” Yến Vi Sí kêu lên. Vì thế Trần Vụ liền đứng dựa lưng vào tường, trước mặt là từng làn khói mờ mịt. Phía sau làn khói lượn lờ kia là thiếu niên với khuôn mặt tối sầm, cậu bắt đầu hỏi: “Hồi năm ngoái anh chạy từ quê đến Xuân Quế, là bởi vì Quý Minh Xuyên?” Trần Vụ nhẹ nhàng đáp: “Cậu ta chỉ về quê vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian khác anh có thời gian thì sẽ đến thăm cậu ta, năm nào cũng thế.” Yến Vi Sí khom lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh: “Anh đây là đang trả lời đề thi hả, số từ càng nhiều thì điểm đạt được càng cao? Nếu không em cho anh 100 điểm nhé.” Trần Vụ: “....” Yến Vi Sí buồn bực rít mấy ngụm thuốc, nói vấn đề tiếp theo: “Làm bảo vệ ở Tây Đức cũng là vì cậu ta à?” Trần Vụ trả lời thật giản dị: “Anh vốn định cho Qúy Minh Xuyên bất ngờ, nói cho cậu ta biết anh tìm được việc ở Xuân Quế rồi, cách cậu ta cũng khá gần, có thể ở cùng cậu ta.” Yến Vi Sí hỏi một câu vô nghĩa: “Vậy vì sao không cho cậu ta?” Trần Vụ nói: “Chia tay rồi.” “Cho nên bất ngờ là dành cho em.” Yến Vi Sí cảm thấy thật buồn cười, tiếng cười kia khiến người nghe không rét mà run. Trần Vụ có chút bất lực nhìn cậu. “Anh mặc kệ, anh thông qua Tịnh Dương tìm đến em, để em nể mặt việc chúng ta từng quen biết mà thu lưu anh?” Yến Vi Sí nhả khói về phía Trần Vụ. Trần Vụ bị sặc đến ho vài tiếng, ăn ngay nói thật: “Nếu không chia tay thì hẳn là anh sẽ tìm một chỗ ở gần Nhất Trung.” Yến Vi Sí cầm điếu thuốc để ở một bên, búng búng khói bụi trong không trung: “Nếu là người cũ thì vì sao còn phải giữ bất ngờ?” “Đồng hương giúp anh tìm công việc nhất định đã mời người ta ăn cơm, nhiều khi còn tặng quà, cậu ta vì anh mà thiếu nợ người khác, nếu rời đi luôn như vậy thì anh xấu hổ lắm, nên định là để sang năm lại nói sau.” Trần Vụ biểu đạt thật sự rất trôi chảy, hiển nhiên là lúc trước đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới quyết định. Yến Vi Sí không tiếng động cười lạnh, hóa ra những chuyện trước đây là như vậy. Đến Xuân Quế thăm bạn trai, chuẩn bị bất ngờ ở lại nơi này cùng bạn trai, chia tay, không muốn khiến đồng hương phải uổng phí tâm tư nên ở lại làm việc một đoạn thời gian, muốn tìm nơi ở tạm nên mới nhớ tới người quen cũ là cậu. Yến Vi Sí vừa ghen ghét vừa phẫn nộ cùng với một ít cảm xúc hỗn loạn đều bị ‘vận mệnh’ bất thình lình khóa họng, cậu có phải nên mua chút đồ rồi đi đến cảm ơn Quý Minh Xuyên không, nếu không phải do cậu ta và Trần Vụ chia tay thì cũng không đến lượt cậu xuất hiện. “Bạn học Yến…” Lời Trần Vụ bị Yến Vi Sí cắt ngang: “Sao năm ấy anh lại quyết định ở lại?” “Vì sao anh lại chọn ở lại đây hả Trần Vụ?” Yến Vi Sí hỏi lại, giọng cậu nghe rất áp lực, từ sâu trong yết hầu trào ra, quyện vào trái tim đang nóng như lửa đốt. Trần Vụ nói: “Không có nơi nào muốn đi.” Bầu không khí tại chỗ ngoặt ngoài ban công đình trệ. Yến Vi Sí tự giễu, cậu đây là đang chờ mong điều gì chứ. . Thời tiết ban đêm mát mẻ lại kẹp một chút hanh khô. Có khả năng ngày mai trời sẽ đổ mưa. Yến Vi Sí ở trước mặt Trần Vụ hút hết một điếu thuốc, giọng nghẹn ngào nói: “Trần Vụ, em vẫn luôn không biết anh có người cũ.” “Em chưa từng hỏi anh.” Trần Vụ nói. Yến Vi Sí: “...” cậu nặng nề thở ra một hơi mang đầy mùi thuốc lá: “Hai người ở bên nhau bao lâu?” Trần Vũ nghĩ một lúc mới trả lời: “Anh không nhớ cụ thể ngày tháng.” Yến Vi Sí cười mỉa, đều nhớ không rõ, vậy nhất định là rất lâu, cậu tự ngược mà suy đoán đại khái thời gian: “Rất thời thượng a Trần Vụ, chơi yêu sớm.” Trần Vụ đã bảo trì tư thế đứng thẳng, hai chân để sát như đã phạm lỗi gì: “Anh đã hai mươi ba tuổi rồi.” “Đừng có nói dóc với em, lúc anh yêu sớm là hai ba tuổi sao?” Yến Vi Sí trừng mắt nhìn anh: “Là mối tình thứ mấy?” Trần Vụ thành thật trả lời: “Người đầu tiên.” “Mối tình đầu a.” Yến Vi Sí đột nhiên túm chặt áo Trần Vụ, kéo anh lại gần mình rồi nói: “Năm ngoái anh hỏi em về dopamine thì là chuyện gì? Chơi em à?” Trần Vụ không giơ tay chắn, toàn bộ cơ thể bị Yến Vi Sí túm kéo vào trong lồng ngực cậu, anh lắp bắp nói: “Anh không phải đùa giỡn em, anh thật sự không có, anh chỉ là, bởi vì,..” Anh khẩn trương liếm liếm môi: “Một số bộ phận tổng hợp của tình rất phức tạp, hơn nữa nó còn dần dần tăng lên, anh không biết phần nào thuộc về dopamine.” Yến Vi Sí để anh áp vào lồng ngực rộng và rắn chắc của cậu: “Xúc động tạo phản ứng sinh lý là phenethylamine, yêu thích đến mức lúc ngủ cũng phải đan mười ngón với nhau là dopamine, có chuyện gì trước tiên cũng đều nghĩ cho đối phương là serotonin, còn endorphin là khát vọng lập gia đình và có thói quen ỷ lại.”   *Dopamine: là một loại hormone, là một chất dẫn truyền thần kinh được tạo ra từ tyrosin, nó đóng vai trò quan trọng với não là cơ thể. Là một trong những hormone “hạnh phúc”, khi hormone này tăng lên sẽ khiến con người cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, tăng cường trí nhớ và sự tập trung.
*phenethylamine: là một hợp chất hữu cơ, alkaloid monoamin tự nhiên và amin, hoạt động như một chất kích thích hệ thần kinh trung ương ở người.
*endorphin: được xem là một chất giảm đau tự nhiên do cơ thể tự sản sinh ra.
*serotonin: Hormone này giúp điều chỉnh tâm trạng cũng như giấc ngủ, sự thèm ăn, tiêu hóa, khả năng học tập và trí nhớ.
  Trần Vụ ngốc ngốc nói: “Phức tạp như vậy a.” “Bớt giả ngốc, anh và người cũ chiếm mấy cái.” Yến Vi Sí miệng như bị bỏng mà tránh đi ba chữ “Quý Minh Xuyên.” Trần Vụ im lặng hồi lâu: “Anh không biết.” Yến Vi Sí xuất hiện sự ngạc nhiên ngắn ngủi: “Cái này cũng không biết?” Cậu buông áo Trần Vụ ra, hít sâu một hơi ở ban công có không gian không lớn mấy: “Nói chuyện yêu đương mà mơ hồ như vậy.” Trần Vụ không nói gì. “Bang.” Móc treo trên tường rơi xuống, cả cái chổi nữa, Trần Vụ đại khái còn đang đắm chìm trong các vấn đề của Yến Vi Sí, động tĩnh như vậy khiến anh hoảng sợ kêu lên. Giống như mèo con bị dọa sợ. Áp suất thấp trên người Yến Vi Sí mất đi hơn phân nửa, cậu bật đèn ban công lên, đi qua nhặt móc nối trên mặt đất lên: “Anh là người bị đá à?” Trần Vụ không phát ra chút âm thanh nào. Yến Vi Sí suýt nữa thì cười ra tiếng, Quý Minh Xuyên lại đá một người như vậy. Cậu dính móc treo lên tường một lần nữa, lại treo cái chổi trở lại, lúc sau lại vươn hai tay vòng đến sau lưng Trần Vụ kéo anh lại chỗ mình. Trần Vụ choáng váng: “Em…Bạn học Yến em…” “Anh sợ cái gì chứ, em là đang an ủi anh.” Yến Vi Sí cong eo, để cái đầu xù xù màu vàng nhạt dựa vào sườn mặt anh. Trần Vụ bị sợi tóc cậu cọ đến phát ngứa, quay mặt qua bên kia: “Không cần đâu, đều đã đi qua, anh đã…” Đầu Yến Vi Sí dán tới: “Em muốn an ủi.’ “Vậy thì được rồi.” Trần Vụ nói. . Yến Vi Sí mạnh mẽ mà an ủi vài phút rồi mới buông Trần Vụ ra. Là chính mình muốn ôm người ta, ôm xong lại tự mình thấy ngượng ngùng. Nam sinh trung học ngây thơ quả không phải hư danh. Trần Vụ cũng không hỏi Yến Vi Sí vì sao lại ôm lâu như vậy, cậu gãi gãi mặt đi vào phòng khách, bỗng bước chân dừng lại, Yến Vi Sí đi phía sau cũng dừng lại, theo tầm mắt của Trần Vụ mà nhìn vào trong. Trên mặt đất còn có vũng nước nhỏ, mấy con tôm lẳng lặng nằm trong đó, không biết sống chết. Trần Vụ quay đầu lại nhìn Yến Vi Sí. “Em không cố ý đâu.” Yến Vi Sí chột dạ nghiêng đầu. “Mấy con tôm hình như còn sống đó.” Trần Vụ thở dài đi thu thập, anh nhặt từng con tôm lên để sang một bên, lại đi lấy một ít rong rồi kiểm tra xem có kính vỡ hay không. Không lâu sau, một bàn tay đưa một cái bình cho anh, Trần Vụ ngửa đầu, Yến Vi Sí nói: “Em tìm thêm một cái, anh lấy dùng đi.” Trần Vụ nhận lấy cái bình: “Cậu quét mảnh vỡ đi.” Yến Vi Sí quay người đi lấy gậy lau nhà. Trần Vụ không phải kiểu người chỉ nhăm nhe bắt lấy sai lầm của người khác không tha. Tựa hồ đối với anh mà nói thì so với việc lãng phí nước bọt tiêu hao cảm xúc hùng hổ dọa nạt người khác thì không bằng làm việc gì đó. Chờ Yến Vi Sí dọn dẹp nền nhà xong thì Trần Vụ cũng bố trí ổn thỏa xong nhà mới cho lũ tôm. Trần Vụ tinh tế lau đi vệt nước bên ngoài bình sữa. Yến Vi Sí chăm chú nhìn Trần Vụ: “Ánh mắt của anh bị gì mà lại coi trọng tên kia vậy.” Trần Vụ cầm cái bình xoay xoay, xác định đều đã lau khô nước thì mới nói: “Thuận theo tự nhiên liền ở bên nhau.” Yến Vi Sí sửng sốt, cái gì là thuận theo tự nhiên cơ, cậu vốn muốn hỏi lại nhưng Trần Vụ lại nhìn về phía cậu, nghiêm túc nói: “Bạn học Yến, em hỏi càng nhiều thì số lần anh nghĩ lại cũng sẽ càng nhiều.” “...” Cậu nếu hỏi nữa thì là chó. . Trần Vụ cầm khoai nướng đã nguội lạnh bỏ vào trong tủ lạnh. Hiện tại đã là mùa hè, khó có khi anh gặp được người ta bán cái này liền mua một củ lớn. Bây giờ lại không muốn ăn. Trần Vụ đóng cửa tủ lạnh xoay người lại, thiếu chút nữa đã đụng phải Yến Vi Sí không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía sau lưng anh, đôi mắt sau cặp kính nổi lên dấu hỏi. Yến Vi Sí nóng nảy không chịu được mà làm chó: “Chia tay rồi còn có khả năng quay lại không?” “Sẽ không đâu.” Trần Vụ lắc đầu. Yến Vi Sí dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh đạm nhiên hỏi: “Vậy anh có chuẩn bị tốt để nghênh đón đoạn tình cảm mới chưa?” Trần Vụ mới nâng kính được một nửa. “Chuẩn bị tốt thì nói một tiếng ạ.” Yến Vi Sí mới bước ra một bước bỗng dưng quay đầu nói. Trần Vụ lui về phía sau. “Anh lùi cái gì mà lùi.” Yến Vi Sí buồn cười. Trần Vụ thành thành thật thật mà nói: “Không biết nữa, có cảm giác em chuẩn bị động thủ với anh.” “Đừng có đội mũ thích gia bạo cho em nữa đi.” Yến Vi Sí tự mình ghét bỏ mà nhíu mày, ta mẹ nó đang nói gì vậy a, cậu đen mặt đi ra phòng bếp, vừa mới lơ đãng đá vào chân bàn ăn. Trần Vụ nghe được tiếng cậu rên rỉ đau đớn thì chạy chậm ra ngoài: “Bạn học Yến, em có sao không?” Yến Vi Sí không quan tâm mà thờ ơ hỏi một câu không liên quan: “Quý Minh Xuyên có phải sắp chết không?” Trần Vụ hơi giật mình: “Không phải.” Yến Vi Sí thất vọng mà sách một tiếng. . Nửa đêm trời đổ mưa. Trần Vụ bị đánh thức bởi âm thanh hạt mưa đập lộp bộp vào cửa sổ, anh ngồi dậy sờ tìm kính rồi đeo vào, đột nhiên nhìn thấy bóng người ngồi bên giường thì  bị dọa sốc: “Bạn học Yến?” Im lặng. Trần Vụ: “Là bạn học Yến đúng không?” “Là ma.” Bóng người âm trầm nói. Trần Vụ: “...” Anh lấy điện thoại bật đèn pin, nương theo ánh sáng đi đến bên cửa sổ. Yến Vi Sí đột ngột hỏi một cách trắng trợn: “Hai người làm rồi?” Mưa bay đến trên mu bàn tay Trần Vụ, anh đóng cửa sổ lại: “Không làm.” “Ngủ đi, anh ngủ ngon.” Yến Vi Sí đóng lại cửa phòng mà Trần Vụ đã quên đóng. Sau đó cửa phòng lại bị mở ra một cái khe, thân hình cao lớn của thiếu niên hơi mơ hồ mà dính chặt vào cái khe cửa kia: “Vậy đã cầm tay, ôm nhau, hay đã từng hôn qua chưa?” Mẹ nó, này đúng là hỏi vớ vẩn. Yêu đương cũng chẳng phải tình anh em kết nghĩa. Cậu mặt không cảm xúc đóng lại cái khe kia, trong phòng lại truyền ra âm thanh: “Chúng ta chưa từng hôn.” . Chưa từng hôn qua. Yến Vi Sí lấy cái giường gấp ở trong góc phòng khách mở ra, hôn cũng không hôn, vậy lúc yêu đương kia chắc cũng không thân mật lắm. Cũng có thể là do tuổi còn nhỏ. Yến Vi Sí tự mình tìm tội đem khả năng thứ hai đề cao lên, cậu mở game nhận lời mời chơi game của Hoàng Ngộ, thất thần ngồi chơi một hồi, cậu bỗng nhớ đến bài viết vô tình nhìn đến không lâu sau lần trượt băng kia. Nhận xét về giáo thảo của Tây Đức và Nhất Trung. Yến Vi Sí thoát game đi tìm bài viết đấy, phí mất nửa ngày trời mới tìm được, số người thảo luận trong bài rất nhiều, trong đó có một cái bình luận được nhiều điểm thích nhất. — Tây Đức chính là ông vua không ngai chuyên mang binh đi chinh chiến sa trường, Nhất Trung lại chính là quý công tử cái thế vô song danh môn chính phái. Bên dưới dẫn đến rất nhiều bình luận cãi cọ so bì. Yến Vi Sí xem bài xem đến trang cuối cùng cũng không tìm được kết quả. Ngay khi trời mới tờ mờ sáng, Trần Vụ vẫn còn buồn ngủ mở cửa phòng ra, còn chưa ngáp xong đã thấy Yến Vi Sí xếp bằng trên giường ngồi thiền, mí mắt cũng không mở mà nói: “Hắn đẹp trai, hay ta đẹp trai hơn?” Trần Vụ ngốc ngốc đứng tại chỗ. “Em đẹp trai.” Trần Vụ thấy Yến Vi Sí không phản ứng thì lại nói thêm một lần nữa: “Là em đẹp trai.” Dây thần kinh căng thẳng cả đêm chuẩn bị chiến tranh của Yến Vi Sí rốt cuộc cũng thả lỏng, cùng với đó chính là cảm giác mệt mỏi dày đặc, cậu buồn ngủi: “Đẹp trai như nào?” Trần Vụ kinh ngạc: “Không phải em không cần nghe nguyên nhân à?” Yến Vi Sí: “...” Trần Vụ cầm lấy túi chống muỗi trong tay đi đánh răng, cũng không quên quan tâm tình huống của cậu: “Em thức khuya à?” Cái giường sắt phát ra âm thanh kẽo kẹt, Yến Vi Sí dựa cơ thể khỏe mạnh của mình tới: “Em không ngủ được.” Trần Vụ đứng bên bồn rửa tay nặn kem đánh răng hỏi thử: “Sao lại bị mất ngủ vậy?” Yến Vi Sí xoay người đưa lưng về phía anh. Còn vì sao nữa, còn không phải vì cậu ghen à. Quý Minh Xuyên cầm lấy cái thẻ mối tình đầu của Trần Vụ. Còn cậu thì không có danh phận gì cả. . Một ngày trước khi thi đại học, Yến Vi Sí gặp mặt Quý Minh Xuyên. Mu bàn tay Quý Minh Xuyên có mấy dấu lỗ kim do truyền dịch, nhìn rất suy yếu, bộ dáng không thể ở trường thi viết xong bài. Yến Vi Sí ngồi xổm ở ven đường xem xe máy, bên chân cậu để dụng cụ sửa chữa, cậu vặn cờ lê, Quý Minh Xuyên đứng sau lưng cậu nói: “Cậu biết lí do vì sao tôi và anh trai chia tay không?” Động tác trên tay cậu hơi dừng lại. “Anh tôi không nói cho cậu biết à?” Quý Minh Xuyên xách theo một túi thuốc, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Hay vẫn là do cậu sợ anh ấy nhớ đến chuyện đau lòng nên mới không hỏi?” Yến Vi Sí ném cờ lên xuống đất, không có ý muốn tiếp chuyện. “Vì sao chia tay …” Quý Minh Xuyên kéo dài âm cuối: “Bởi vì anh ấy không nói gì với tôi liền đến Xuân Quế thăm tôi, tôi không cẩn thận để anh ấy nhìn thấy tôi và Khương Hi hôn môi. Thật là không khéo, chỉ có thể nói chia tay với anh ấy.” Yến Vi Sí ngồi xổm trước xe máy, quay lưng về phía cậu ta, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu. Quý Minh Xuyên bật cười: “Anh ấy mở to mắt nhìn tôi, một túi hồng to trong tay cũng bị rơi hết xuống đất, cậu có thể tưởng tượng được cái hình ảnh đó không. Rạng sáng đã ra cửa leo núi qua sông, ngồi trên cái xe buýt trông như loài gia súc từ nông thôn đến đây, chỉ muốn cho tôi ăn thử một miếng quả hồng đầu tiên của mùa đông.” “Còn có hòm thuốc, cậu chắc là đã nhìn thấy rồi đúng không. Có lẽ cậu còn từng dùng thuốc trong đó.” Quý Minh Xuyên chỉ lo tự mình nói: “Đấy là để cho tôi, mỗi lần anh ấy đến đều sẽ mang một hòm, thật đúng là tri kỉ.” Yến Vi Sí cầm cờ lê đứng lên. Quý Minh Xuyên  cao bằng cậu, bình tĩnh mà nhìn thẳng: “Anh của tôi bị cận thị nặng như vậy cũng là vì tôi.” “Anh ấy xem rất nhiều sách liên quan đến y học, đôi mắt cũng đọc sách đến mức hỏng luôn. Anh ấy ngây thơ thật đấy, luôn cho rằng chỉ cần đọc thật nhiều sách, chỉ cần anh ấy luôn cố gắng kiên trì đến cùng, sớm muộn gì cũng có ngày có thể giúp tôi tìm được biện pháp khiến tôi không còn đau đớn nữa, có thể được sống giống những đứa trẻ khác trong thôn.” Quý Minh Xuyên lạnh nhạt kể lại, giống như chuyện này không hề liên quan đến mình: “Tôi uống thuốc đến phát nôn, không muốn sống nữa liền chạy đi nhảy giếng, anh ấy cứu tôi từ dưới giếng lên, sợ đến mức vừa khóc vừa nằm mơ ác mộng đến nửa năm, sau chuyện đó anh ấy liền biến đổi thuốc thật đa dạng dỗ dành để tôi uống thuốc, sau đó tôi có thể đi học, người luôn luôn trong trạng thái suy dinh dưỡng đã đi không biết bao nhiêu đường núi, anh ấy lại đưa tôi đến trường rồi lại đón tôi từ trường về nhà.” Lời nói đơn giản mà bình dị lại tàn nhẫn xé nát một người thiếu niên, chia năm xẻ bảy bày trên vỉa hè giữa ban ngày ban mặt. Quý Minh Xuyên nói đến nhẹ nhàng lại rõ ràng, như đang vứt đi một nắm bùn: “Mấy năm trước tôi rốt cuộc cũng khỏi bệnh, năm ngoái tôi liền đá anh ấy.” Tay Yến Vi Sí nắm chặt đến phát run, gân xanh và mạch máu nổi đầy trên cánh tay khiến cho người ta sợ hãi, cậu khẽ nhắm mắt lại, vùng xung quanh mắt đỏ ửng lên. “Tôi căn bản không phải đồng tình luyến ái, tôi vẫn luôn thích con gái, ngay khi tôi phát hiện tâm tư của anh ấy đối với tôi thì suýt nữa đã nôn ra. Sở dĩ tôi đồng ý yêu đương với Trần Vụ là vì tôi cảm thấy bộ dạng anh ấy bỏ học để chăm sóc tôi thật sự rất đáng thương, cho nên mới nghĩ trước khi kết hôn thì cứ để anh ấy nằm mơ đi.” Sợi tóc trước mắt Quý Minh Xuyên bị gió nhẹ nhàng thổi bay: “Hiện tại tôi còn đi tìm anh ấy là do đã quen anh ấy trả giá vì tôi, tôi không thể chấp nhận được anh ấy đem những thứ này cho người khác.” “Ha.” Yến Vi Sí cúi đầu cười cười: “Nhìn cái dáng vẻ phế vật này của mày, ngày mai phát đề thi xong thì còn viết nổi tên không?” Quý Minh Xuyên bị người khác đạp vào cột sống, thanh lãnh cùng bình tĩnh trên mặt trong nháy mắt biến mất. Cùng với đó là cái tư thái học sinh giỏi kiêu ngạo kia cũng không thấy đâu. “Xem ra mày biết bản thân phát huy không tốt, vì muốn giữ thể diện nên dứt khoát không chuẩn bị gì cho kì thi cả nhỉ.” Yến Vi Sí đè lại bên tay vẫn còn đang run rẩy, không chút để ý mà nâng mắt nhìn cậu ta: “Mày cố tình đến chọc giận tao, còn không phải vì muốn tao đánh mày, dễ dàng thực hiện kế hoạch bán thảm của mày à.” “Được, để bố đây thỏa mãn mày.” Yến Vi Sí đại phát từ bi gật gật đầu, ngay sau đó cậu liền cầm cờ lê giơ lên đập mạnh vào đầu Quý Minh Xuyên, kéo cậu ta vào con ngõ nhỏ bên cạnh trong khi đầu cậu ta vẫn đang chảy máu không ngừng. (editor: Đánh hay lắm, đánh cho thủng đầu luôn đeeeeeeeeeee.)
(beta: ngồi trong nhà cũng nghe thấy tiếng luôn á)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp