Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 6 Về nhà


1 năm

trướctiếp

Nghĩ đến ngày mai được trở về gặp cha mẹ, đêm nay Bao Xuân Oánh ngủ rất say. Hơn nữa một mình nàng độc chiếm giường Bát Bộ rộng lớn, có thể tùy tiện mà ôm chăn bày đủ tư thế ngủ, quả thực rất thoải mái.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, có người thức dậy còn sớm hơn gà trống.

Tiếng đập cửa từ nhẹ biến thành nặng, cuối cùng người bên ngoài dùng chân đá văng cửa phòng.

Thẩm Kiến Hi đen mặt đã rửa mặt chải đầu, mặc y phục sẵn sàng, sải bước đi tới gần giường. Nhìn tư thế ngủ không yên của nàng, hắn sững sờ dừng bước.

Mu bàn chân trắng như bạch ngọc lộ ra mép giường, tấm lưng cùng vòng eo mảnh khảnh lộ ra ngoài chăn, nửa người trên nằm ghé trên tấm chăn mềm mại.

Giờ phút này trong đầu hắn cũng không hiện lên cảnh tượng phong hoa tuyết nguyệt gì đó, chỉ hận bản thân mình ngu ngốc, đang êm đẹp lại để một mình nàng chiếm giường lớn.

Hắn chau mày mím môi, đầu ngón tay lạnh lẽo chọc cọc vào cái ót nàng: “Dậy đi!”

Bao Xuân Oánh vẫn ngủ say.

“Dậy! Trời sáng rồi!”

Nàng không có bất kỳ phản ứng nào, như đầu heo ngủ say như chết.

Thẩm Kiến Hi không dám dùng quá sức, sợ chọc phá nàng thành ngu ngốc, đành tiếp tục khẽ chọc: “Dậy dậy dậy dậy dậy dậy…”

“Hừm……”

Một tiếng nói hờn dỗi khiến hắn bỗng dưng im lặng.

Bao Xuân Oánh đang còn buồn ngủ lật người lại, mơ hồ nhìn bóng đêm vẫn còn ngoài cửa sổ, không nhịn được nói thầm: “Cái gì vậy, trời còn chưa sáng mà……”

Thấy nàng muốn tiếp tục ngủ, Thẩm Kiến Hi lập tức lạnh lùng véo mặt nàng: “Mau đứng dậy, hôm nay phải lại mặt.”

“Gà còn chưa gáy, để ta ngủ thêm một lát.” Hai mắt nàng không cách nào mở ra được, mặt mày như mang theo men say, có sức hút đặc biệt.

Nhưng giờ phút này Thẩm Kiến Hi sẽ không bị vẻ mơ hồ của nàng lừa gạt, đúng lý hợp tình mà thúc giục nàng rời giường: “Nữ nhi phải tốn thời gian trang điểm chải chuốt, đương nhiên phải dậy trước thời gian lên đường. Nhanh lên, ta gọi Nguyệt Linh lấy nước ấm rửa mặt cho ngươi.”

Vì thế, Bao Xuân Oánh không ngừng ngáp ngủ bị hắn đẩy ngồi dậy, sau đó tùy ý để Nguyệt Linh làm việc.

Trang điểm xong, cũng chỉ mới giữa giờ Dần.

“Bây giờ trở về quá sớm, cha mẹ có lẽ còn chưa rời giường.”

“Chúng ta đi bộ qua.”

Bao Xuân Oánh:???

Người này không phải uống thuốc ảnh hưởng đến đầu óc rồi chứ? Ngày hôm qua đi kính trà, sao không thấy hắn tích cực như thế?

Như lời Thẩm Kiến Hi đã nói, đôi tân nhân chậm rãi bước đi trên đường lớn, nam trầm tĩnh như thần, tóc đuôi ngựa búi cao, áo bào màu xanh lục thẳng tắp phác họa dáng người thon dài đĩnh bạt, như cây trúc xanh mạnh mẽ, cứng cáp.

Nữ mắt ngọc mày ngài, thướt tha lả lướt, nhụy hoa ngọc trai cùng hoa văn điểm xuyết trên búi tóc bách hợp. Đóa hoa cúc tinh khiết thêu trên vạt áo nở rộ xinh đẹp.

Hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi chạy bên cạnh hai người bọn họ, đại gia đại nương đi họp chợ đều nhìn bằng ánh mắt khác thường, thậm chí còn xì xào bàn tán.

“Đó không phải Bao gia tiểu nương tử sao? Bên cạnh chính là tướng công của nàng?”

“Đúng vậy, nghe nói nàng được gả vào Thẩm gia!”

“Thẩm gia phú khả địch quốc kia sao?”

“Đúng vậy, Thẩm gia công tử dung mạo thật tuấn tú!”

“chỉ là tại sao bọn họ phải đi bộ?”

“Ngươi biết cái gì, cùng nhau tản bộ là tình thú của tình nhân.”

Bọn họ càng nói càng đi xa, khuôn mặt Bao Xuân Oánh đỏ bừng lảng tránh ánh mắt bát quái của những người xung quanh, chỉ muốn đào đất sâu ba thước mà trốn đi. Nàng nhẹ giọng hỏi Thẩm Kiến Hi: “Chúng ta lên xe ngựa có được không?”

Hắn đùa giỡn nhướng mày: “Lệnh tôn lệnh đường không phải còn chưa rời giường sao?”

“Có lẽ đã dậy rồi.”

Đi một hồi, xe ngựa xa hoa đã dừng trước cửa Bao gia mộc mạc, đầu tiên là nghênh đón vẻ mặt xem náo nhiệt của hàng xóm. Đợi đến khi thấy Thẩm Kiến Hi mặc trường bào đi xuống xe ngựa trước, đám người lén lút ồ lên.

“Ha ha, ta cuộc thắng, Thẩm gia thiếu gia cũng đi theo lại mặt! Cho ta hai lượng, cảm ơn.”

“Thật kỳ lạ, nghe nói ngày đó thành thân Thẩm gia thiếu gia còn không muốn dẫn Xuân Oánh vào tân phòng, ta còn tưởng hắn không muốn cưới Xuân Oánh đó.”

Một màn kế tiếp, đám người lại bùng nổ—— Thẩm Kiến Hi lại có thể đỡ Bao gia tiểu nương tử sao?

Bản thân Bao Xuân Oánh cũng kinh ngạc, mắt hạnh trợn tròn nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa tới của Thẩm Kiến Hi. Ngay cả Nguyệt Linh cũng khiếp sợ, ngày hôm qua người không đi kính trà là ai?

Hắn vẫn rất bình tĩnh, mắt phượng ánh lên vẻ khiêu khích. “Diễn trò phải làm nguyên bộ. Không dám sao?”

Ánh mắt của hàng xóm xung quanh quá nóng bỏng, Bao Xuân Oánh mặc kệ khiêu khích của hắn, lấy hết can đảm đặt trên lòng bàn tay ấm áp, để hắn đỡ xuống xe ngựa.

“Nương tử, cẩn thận trơn trượt.” Hắn mỉm cười.

Nàng cắn răng mỉm cười với hắn: “Đa tạ phu quân nhắc nhở.”

Phu thê tân hôn tình chàng ý thiếp, dựa sát vào nhau đi vào.

Trong đám người, không thiếu hạ nhân tìm hiểu tin tức thay chủ tử, bọn họ nhìn một đôi phu thê tiến vào Bao gia, mới im lặng mà rời đi.

Chủ đề xem náo nhiệt không còn, đám đông dần tan đi, bao gồm cả một bóng dáng ảm đạm,chán nản.

Phu thê quản gia Bao gia đồng thời mở cửa nghênh đón một đôi tân nhân cùng Nguyệt Linh-bọn họ là cha mẹ của Nguyệt Linh.

“Cô nương về rồi!”

“Lão gia cùng phu nhân rất nhớ cô nương!”

“Ha ha, các ngươi cũng nhớ Nguyệt Linh có phải không?” Bao Xuân Oánh trêu ghẹo hai người, khiến cho bọn họ thẹn thùng.

Một mình nàng dẫn Thẩm Kiến Hi đến tiền viện, để Nguyệt Linh ở lại ôn chuyện cùng cha mẹ một chút.

So với mê cung sơn thủy ở Thẩm gia, tiền viện Bao gia thật đúng là tồi tàn.

Phía trước tiền viện dựng một hàng rào tre, cây bìm bìm bám vào hàng rào leo lên, giữa những đóa hoa mướp hưng rũ xuống, trước hàng rào tre là cánh đồng tự canh tác, trồng rau xanh, cùng hoa quả Thẩm Kiến Hi không biết tên.

“Cúc cúc ……” Một con gà trống uy phong lẫm liệt dẫn một đám gà con đi qua trước mặt bọn họ. Đám gà con xù lông tràn ngập lòng hiếu kỳ cũng quay đầu nhìn lại.

Thẩm Kiến Hi nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen bóng của gà con.

Bao Xuân Oánh không phát hiện ra bầu không khí khó xử, nhiệt tình chạy tới gần đám gà con, bộ diêu trên búi tóc chữ thập theo từng bước chân kêu leng keng. Gà trống không cản nàng, ngược lại còn dang rộng đôi cánh óng ả nhảy múa, hai chân thích thú dậm chân không ngừng.

Nguyệt Linh cũng được thoải mái hơn nhiều, quen thuộc cầm lấy một cái hôp rải bắp viên cho gà con ăn.

Thẩm Kiến Hi mặc cẩm y màu lúc có vẻ không hợp lắm.

Gà trống cảnh giác đánh giá người xa lạ, mở rộng cách kêu cục tác, mỏ cứng rắn ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn cảm thấy vị gà trống sư huynh này không chào đón mình cho lắm.

“Oánh oánh đã trở lại?” Một giọng nữ vui vẻ đánh gãy sự xấu hổ mơ hồ.

“Mẫu thân!” Bao Xuân Oánh thân mật chạy tới.

Một vị mỹ phụ phong vận thướt tha mang theo một cái sọt quần áo đi ra ngoài, mặt mày có sáu phần tương tự với Bao Xuân Oánh. Khác biệt là phụ nhân này mặt mày xinh đẹp, ánh mắt trải đời không có khí thế của con buôn, mà Bao Xuân Oánh là kiều diễm dịu dàng.

Nhưng một khắc nhìn thấy vị khách xa lạ đến đây, tươi cười trên mặt mỹ phụ búi tóc đơn ốc đông cứng lại trong nháy mắt, ánh mắt liền dán chặt vào người Thẩm Kiến Hi.

“Gặp qua nhạc mẫu đại nhân.” Hắn thoải mái chắp tay thi lễ.

Hoắc Minh Châu cười nói cứng đờ: “Tứ thiếu công tử đa lễ. Tướng công đang chuẩn bị bữa sáng, các ngươi vào nhà đi. Cẩm Thúy rót trà cho khách.”

“Ai!” Mẫu thân Nguyệt Linh là Cẩm Thúy nghe tiến đi vào.

Thẩm Kiến Hi cũng phân phó Cửu anh: “Dọn lễ gặp mặt vào đây.”

Không bao lâu, hai mẹ con nhìn Cửu Anh cùng mã phu chuyển hết rương này đến ương khác. Bao Xuân Oánh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm, hóa ra một chiếc xe ngựa khác là dùng để chở lễ gặp mặt? Nàng nghĩ Thẩm Kiến Hi muốn một mình ngồi xe ngựa, chẳng qua là do ngại đi qua chợ đông người nên bắt buộc phải ngồi cùng mình.

Ba ly trà nóng bốc lên làn khói trắng, cản trở ánh mắt sắc bén của Hoắc Minh Châu. Bà ngồi ngay ngắn, thẳng tắp, không vì mấy rương lễ gặp mặt mà lay động, càng không vì thân phận của Thẩm Kiến Hi mà làm ra vẻ ta đây hèn mọn.

Cả buổi không nói chuyện, Thẩm Kiến Hi cảm giác trên người mình bị nhìn chằm chằm thành một cái lỗ, hắn bình tĩnh quan sát sảnh ngoài, cố gắng không quan tâm đến ánh mắt dò xét từ phía bên kia.

Nơi này chỉ đặt một cái bàn bát tiên bình thường, trên ghế còn có thể nhìn thấy vân gỗ, sau tủ gỗ đặt một cái rương đồ y, trên xà nhà treo bắp ngô cùng những thứ đồ khác…

Mặt đất để lại một ít dấu vết bày biện đồ dùng, xem ra Bao gia đã đến nông nổi phải bán gia cụ và trang sức lấy tiền, tổ mẫu không gạt hắn, Bao gia quả thật là cùng đường bí lối.

Tuy chính sảnh này tồi tàn hơn so với Thẩm gia rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy nơi này có thứ mà Thẩm gia không có.

“Tứ thiếu công tử, nơi này phòng ốc sơ sài, chê cười.” Hoắc Minh Châu cười lễ phép, mắt đẹp tràn đầy phòng bị.

Thẩm Kiến Hi biết bà đang hiểu lầm. “Nhạc mẫu đại nhân……”

“Xin gọi ta là Bao phu nhân.”

“Được, thật ra ta……”

“Các ngươi không làm Chu Công chi lễ phải không?”

Lời nói thẳng thắn như vậy lại khiến Thẩm Kiến Hi có chút trở tay không kịp, may mắn hắn kịp thời ổn định lại vẻ mặt thản nhiên: “Không, Bao phu nhân.” - ủng hộ đọc truyện trên app tyt

“Vậy là tốt rồi. Tứ thiếu công tử đúng giờ ăn dược thiện Oánh Oánh là có thể chữa được bệnh dạ dày, đến lúc đó Oánh Oánh sẽ rời đi.” Hoắc Minh Châu dừng một chút, nghĩ tới nên làm rõ thì tốt hơn: “Mong tứ thiếu công tử phối hợp.”

Thẩm Kiến Hi thoáng nhìn qua Bao Xuân Oánh như gà mổ thóc, gật đầu tán thành.

Tiếp theo, ba người lại không nói gì, ai cũng không có tâm trạng uống trà.

Bao Xuân Oánh rất muốn thoát khỏi nơi hùng hổ dọa người này giúp cha làm việc, chỉ là Thẩm Kiến Hi đáng giận lại nắm chặt lấy tây áo nàng, không để nàng chạy thoát,

Nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo lại, nào biết hắn mặt không đổi sắc càng kéo mạnh hơn, có ý như có nạn cùng chịu.

Tận cho đến khi trong phòng ngập tràn mùi thơm của đồ ăn, bầu không khí áp lực ở sảnh ngoài mới được giải tỏa.

“Ăn cơm thôi! Có phải mọi người đều đã đói bụng hết rồi không?”

Nghe vậy, Bao Xuân Oánh quay đầu lại trước, hai mắt lấp lánh như sóng nước mùa xuân, tràn đầy vẻ thèm muốn và sùng bái. Nàng quyết đoán tránh khỏi tay Thẩm Kiến Hi, tung tăng chạy tới giúp đỡ bưng thức ăn.

Không có người chú ý tới, vòng eo Thẩm Kiến Hi lập tức thẳng lên.

Người tới khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc một bộ bố y màu than chì giản dị tự nhiên thâm chí còn dính một chút tro đen. Khuôn mặt thanh mảnh, trường mi tú khí dịu dàng ôn hòa, không phải mày kiếm dọa người như Thẩm Kiến Hi.

Trâm trúc đơn sơ gài chặt trên búi tóc không chút cẩu thả, có thể thấy được cuộc sống thanh bần mà tâm không bần.

Thẩm Kiến Hi không nghĩ tới đường đường là chưởng quầy kiêm chủ bếp ở Minh Xuân Lâu lại là một nam nhân trông như thư sinh.

Lại nhìn sáu món mặn một món canh trên bàn, màu sắc, hương thơm, bày biện đẹp mắt đều có đủ, cũng đủ tôn trọng một người khách như hắn.

Nhưng thiếu một món đồ ăn, khiến hắn cảm thấy tiếc hận.

“Các ngươi ăn trước đi, ta đi đổi một bộ quần áo sạch lại đi gặp khách.” Bao Thế Hồng muốn xoay người rời đi lại bị Thẩm Kiến Hi ngăn cản.

“Nhạc phụ đại nhân, không cần phiền phức như vậy, thế này là được rồi.”

“Không được, quần áo này lúc nấu ăn đã bị làm bẩn rồi.”

“Không sao cả, bữa cơm này người đã vất vả làm thức ăn, ta là hậu bối nếu còn xoi mói vậy là do ta không đúng.”

Bao Xuân Oánh giật mình nhìn chăm chú Thẩm Kiến Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây, Thẩm tứ thiếu công tử không ngờ lại biết điều hiểu lý lẽ. Nàng rất muốn hỏi hắn có phải đang tiếp tục diễn kịch nữa hay không, nhưng đành nhịn xuống.

“Như vậy……” Bao Thế Hồng có hơi xấu hổ.

Hoắc Minh Châu liếc mắt một cái đánh giá Thẩm Kiến Hi, nói với phu quân: “Làm theo lời tứ thiếu công tử nói đi, chàng không cần thay đổi.”

“Nương tử cũng đã nói như vậy, vậy được rồi, xin tứ thiếu công tử đừng chê cười.”

Thấy Bao Thế Hồng cười chân thành, rốt cuộc Thẩm Kiến Hi cũng phát hiện Bao Xuân Oánh cười giống ai.

Bao Thế Hồng quen thao thao bất tuyệt giới thiệu cho người khác những món ăn mới của mình.Trong đó có một món thịt gà có vẻ như là món hấp, từng miếng thịt gà màu sắc tươi sáng, bên dưới còn có một một lớp nước luộc màu vàng óng.

Thẩm Kiến Hi hết sức chăm chú theo dõi, vô cùng tò mò với món ăn này:“Cách hấp gà này bắt nguồn từ người Hẹ, xin hỏi người Hẹ ở nơi nào?”

“Ta cũng không biết.” Bao Thế Hồng thành thật trả lời. “Đây là món ăn nương tử từng thử qua một lần ở quê hương, đây cũng là lần đầu tiên ta làm.”

“Bởi vì gà ăn mày chất thịt có hơi dai, tứ thiếu công tử ăn xong không dễ tiêu hóa, cho nên ta đề nghị tướng công đổi lại món gà hấp này.” Hoắc Minh Châu bổ sung.

Không biết vì sao, trái tim Thẩm Kiến Hi đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

“Cha làm đồ ăn đều ăn ngon!” Bao Xuân Oánh trông mong nhìn chằm chằm món ăn mới, môi đỏ mín lại mấy lần. Chỉ cần ngửi thôi, cũng đã có thể ngửi thấy mùi thịt gà thuần tụy , đậm đà, khác hoàn toàn với mùi thơm của gà ăn mày.

Bao Thế Hồng nở một nụ cười dịu dàng: “Ăn ngon hay không rất nhanh sẽ biết, mọi người mau động đũa đi.”

Bốn đôi đũa ăn ý kẹp miếng gà vàng óng béo ngậy. Hơi dùng một chút lực gắp lên, nước thịt dưới da gà chảy ra trong suốt, có hơi màu vàng nhạt.

Bao Xuân Oánh không chút do dự cắn miếng thịt gà, mùi vị thịt gà thơm nồng ngập tràn trong miệng, nàng cầm lòng không được lộ ra biểu cảm thỏa mãn: “Ăn quá ngon! Gia vị chỉ có muối và gừng lại có thể phát huy được hét mùi thơm của thịt gà. Cha, dạy con làm đi.”

“Được được.” Bao Thế Hồng liên tục gật đầu, cũng vừa lòng với hương vị món đồ ăn mới này.

Khóe miệng Hoắc Minh Châu vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa như nếm được hương vị của quê nhà.

Chỉ có Thảm Kiến Hi bình tĩnh nhất, chậm rãi nhai nuốt.

“Tứ thiếu công tử, hương vị như thế nào?” Bao Thế Hồng rất quan tâm đến đánh giá của hắn, bởi vì hắn là khách quen của Minh Xuân Lâu.

Bao Xuân Oánh tò mò mà nhìn về phía hắn, hiểu được hắn kén ăn nên có chút thấp thỏm. Nàng uyển chuyển nhắc nhở: “Hấp được một con gà tốn rất nhiều thời gian, cha hẳn đã dậy rất sớm để làm.”

Thẩm Kiến Hi mặt không đổi sắc, tinh tế thường thức hết miếng gà rồi mới nói: “Chất thịt tươi mới, ngon ngọt nhiều nước, lại vừa chín tới. Vị mặn không làm lu mờ những thứ khác, ngược lại có làm nổi bật vị ngọt của gà. Gà ăn mày là thơm còn gà hấp cách thủy là ngọt.”

Nhận được lời khen ngợi của khách quan, Bao Thế Hồng vô cùng vui vẻ, vội vàng nói mọi người ăn nhiều một chút.

Thẩm Kiến Hi mỉm cười, đang muốn gắp thử món ăn tiếp theo lại đột nhiên nghênh đón một khuôn mặt.

Hắn quay đầu thoáng nhìn qua, đón nhận khuôn mặt có má lúm đồng tiền tươi cười như hoa.

Hai mắt thiếu nữ cong cong như trăng non, đôi mắt trong sáng như ẩn chứa những ngôi sao trên trời.

“Cha làm đồ ăn ngon nhất! Đúng không?”

Mái tóc đen hai bên thái dương che đi ánh mắt nhìn qua lại của hắn. “Ừm.”

Hoắc Minh Châu ở như suy tư gì đó nhìn chăm chú hai người.

Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Minh Châu: Phi, ai muốn làm nhạc mẫu của ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp