Ác Long Cưng Chiều Bé Con

Chương 24: Thiên sứ rời đi


1 năm

trướctiếp

Sau khi Joshua rời đi, cuộc sống của Đường Đường vẫn như bình thường, dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Trong lòng Xavier không thoải mái, chỉ là nhìn Đường Đường vẫn cười vô lo vô nghĩ như trước, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút. Có điều muốn con non cũng hôn hắn một cái, đó là điều tuyệt đối không có khả năng. Hắn thậm chí sẽ không thừa nhận, mình ghen tị với tên thiên sứ kia bị con trai hôn mặt, mà hắn không có, trọng lượng của mình trong lòng rồng con có phải còn không bằng một tên thiên sứ hay không.

Những con rồng khác không cứng miệng đến chết như hắn.

Alan biết được em trai hôn lên mặt Joshua, lập tức không cam lòng tụt lại phía sau, cũng muốn hôn, vô cùng thẳng thắn trực tiếp.

Những con rồng khác cũng vậy, cố ý làm việc mà bên ngoài nghĩ cũng không dám đó chính là làm nũng với rồng con, đạt được cái hôn của bảo bối.

Cuối cùng, chỉ còn lại Xavier.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những con rồng không biết xấu hổ kia.

Fiona cũng đang quan sát hắn, cười tủm tỉm nói: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Xavier kìa. Có ai không nhìn ra những gì anh ta đang nghĩ kia chứ.”

Xavier không nói gì, chỉ tìm rất nhiều con rồng và liên tiếp ra ngoài đánh nhau.

Ngày hôm sau, núi Rồng có mưa.

Những đám mây đen bao phủ đỉnh núi, giống như đội một chiếc mũ đen cho những ngọn núi cao.

Những giọt mưa to đùng liên tục rơi xuống, gõ lên lá cây phát ra âm thanh tành tạch, tạo thành một bản giao hưởng.

Những đám mây ở rất gần, trông mềm mại và chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào nó.

Núi Rồng rất ít khi có mưa, điều này rất mới mẻ đối với con non.

Đường Đường nhịn không được bị hấp dẫn, vỗ cánh chậm rãi bay lên trên, vươn móng vuốt ra, luôn cảm thấy hình như mình sắp chạm được vào đám mây nhưng kết quả lại không sờ được gì, chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Chân trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp màu tím chói mắt, cắt bầu trời thành hai nửa. Ngay sau đó, ầm ầm một tiếng nổ lớn, đinh tai nhức óc, tựa như cả ngọn núi đều đang rung chuyển.

Đường Đường không hề phòng bị, giật mình run lên vài cái.

Cậu không hề sợ hãi mà ngược lại nở nụ cười.

“Ầm ầm ~ ầm ầm~”

Cậu mở miệng, học tiếng sấm.

Bay qua bay lại trên bầu trời.

Tiếng sấm vang lên.

Cậu lại ngay lập tức học theo.

Giống như nói chuyện với sấm sét, đắm mình vào bên trong, chơi rất vui vẻ.

Chờ tiếng sấm không còn vang lên nữa cậu mới lưu luyến không rời đáp xuống mặt đất, phát hiện trên mặt đất có rất nhiều vũng nước, có lớn có nhỏ.

Những vũng nước đọng do móng vuốt của rồng lớn để lại, vô cùng vô cùng lớn.

Đường Đường giẫm lên, so sánh một chút, bàn chân của mình chỉ to bằng một ngón chân của rồng lớn.

Alan cũng cùng giẫm đạp, còn so chân với em trai.

Sau đó hai con rồng nhỏ nhìn nhau cười, ha ha không ngừng, cũng không biết có gì buồn cười nhưng chính là rất vui vẻ.

Có vũng nước là dấu chân của Hoàng Dương để lại, giẫm lên; Có những dấu chân là của chính bọn họ vừa vặn khớp nhau, cũng giẫm lên; Thậm chí còn có Alan khi đùa giỡn lưu lại hình cả cơ thể mình.

Alan nhảy xuống, che cái hố của mình, làm cho cơ thể dính đầy nước bùn.

Đường Đường: “Wow!”

Alan vung móng vuốt: “Em trai có đến không? Mát mẻ quá!”

Đường Đường có chút do dự, nhìn trái nhìn phải, tìm một chỗ đang chuẩn bị nằm xuống. Vừa vặn, Gregor tới tìm con non nhìn thấy một màn này, lập tức chạy tới: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Alan vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn đứng lên bỏ chạy.

Đường Đường cũng đi theo.

Bàn chân nhỏ giẫm lên vũng nước làm bắn tung tóe những giọt nước mát mẻ, đặc biệt thú vị.

Hai con rồng nhỏ vừa chạy vừa cười khúc khích.

Gregor thấy chúng chơi rất vui vẻ, cũng không ngăn cản nữa, chỉ là làm bộ đuổi theo, chơi đùa cùng bọn chúng.

Hoàng Dương ngồi xổm dưới tán một cây nấm khổng lồ tránh mưa, nhìn bọn họ, đột nhiên có chút hâm mộ cuộc sống của những con non Long tộc này, phía trên có cự long cường đại bảo vệ, cái gì cũng không cần nghĩ, sống tùy ý vui vẻ là được. Thật tốt.

Cậu ta vỗ đùi một cái, cũng lười không muốn tránh nữa, tắm mưa thì có làm sao? Cậu ta không muốn làm một người trưởng thành nữa, ấu trĩ trẻ trâu một chút cũng rất tốt.

Hoàng Dương cũng xông tới, hoàn hảo trà trộn vào trong đám nhỏ, hi hi ha ha, không có chút cảm giác bất hòa nào.

Tiểu Nãi Long nhảy nhót, chơi thật lâu mới bắt đầu buồn ngủ, mí mắt trĩu xuống, đầu gật gật, cái đuôi cũng kéo dài trên mặt đất, bất cứ lúc nào cũng thể lăn xuống ngủ ngay lập tức.

Cha mẹ rồng tắm rửa qua cho con non sau đó mới đặt nó lên giường.

Đường Đường ngủ rất ngon, trong mộng cũng chu cái miệng nhỏ nhắn lên giống như đang ăn cái gì ngon.

Ngủ đến hừng đông.

Đường Đường mở mắt ra, ngơ ngác ngồi dậy, trong ngực ôm đá quý trong suốt, còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Rhodes đưa bình sữa cho cậu, cậu nhận lấy cầm trên tay, không uống mà là đứt quãng nói ra giấc mộng của mình.

“Con, con đang chơi trên những đám mây, ở đó có rất nhiều cừu béo, lông mềm mềm, trắng trắng, chúng đang chạy, con cũng chạy, sau đó, sau đó, con nhìn thấy Shua shua, cậu ấy cho con bánh kem, bánh quy, pho mat... con còn, ăn một miếng mây, nó có vị ngọt, người có biết không?”

Rhodes kiên nhẫn lắng nghe: “Không biết, sau đó thì sao?”

Đường đường mơ mơ màng màng, ôm bình sữa nhỏ ngậm núm vú giả một chút, tiếp tục nói: “Con ăn một miếng mây, mây, còn có bánh ngọt, bánh quy, mây, rất mềm mại, bánh ngọt, bánh quy ...”

Hoàn toàn bị kẹt lại, bộ não bé nhỏ không phản ứng kịp.

Rhodes cười trộm: “Đường Đường uống sữa trước đi.”

Đường Đường ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu chậm rãi uống sữa, sữa trong bình không ngừng giảm bớt, đến lúc chỉ còn sót lại một chút dưới đáy, Đường Đường hoàn toàn tỉnh lại, đột nhiên a một tiếng, nhớ tới cái gì đó, nhảy xuống giường, nhấc cái chân ngắn nhanh chóng xông ra ngoài.

Rhodes ngây ngẩn cả người, nhất thời không kịp phản ứng.

Trên đường đi, Đường Đường đụng phải Hoàng Dương đang đi tới.

Hoàng Dương vừa giơ tay lên, đang muốn chào hỏi rồng con, đã thấy rồng con giống như một trận lốc xoáy, lướt qua bên cạnh người cậu ta, nhanh đến mức khiến cậu ta trợn tròn mắt. Gấp gáp như vậy là muốn đi đâu? Chạy đến nhà ăn để giành đồ ăn à? Làm cho cậu ta cũng nhịn không được muốn chạy theo.

Thật không may, thực tế không cho phép.

Hôm qua cùng với hai bạn nhỏ nghịch nước một hồi, Hoàng Dương sáng sớm thức dậy, không ngờ đau lưng mỏi eo, chân rẽ ra như đôi chân ếch ngay cả đi cũng không đi được nữa, chân đau nhức giống như phế.

Là cậu ta già rồi sao? Ngày hôm qua lúc cậu ta mệt mỏi, hai đứa nhỏ còn vui vẻ năng động muốn chết, hai mắt sáng lấp lánh, tinh thần tỉnh táo.

Lúc này, Alan đi tới, dừng lại trước mặt Hoàng Dương đang khập khiễng, từ trên xuống dưới đánh giá cậu ta một hồi lâu.

Hoàng Dương bị nhìn chằm chằm đến nỗi có chút ngơ ngác.

Alan đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ cánh tay cậu ta, nói: “Ngươi phải thân tàn chí kiên có biết không?” “

Hoàng Dương: “...”

Thành ngữ cậu ta dạy cứ như vậy được sử dụng rồi sao?!

Phía bên kia.

Đường Đường một đường chạy thẳng tới nơi Joshua thường ở, còn chưa tới đã hét lên: “Shuo shuo! Shuo shuo!”

Nhưng đến nơi, mọi thứ trống rỗng. Chỉ có gió thổi qua ngọn cây, hoa lắc lư.

Không có bóng dáng thiên sứ quen thuộc.

Cậu ngẩn người, sau đó lạch cạch chạy tới, tìm phía sau cây, trong bụi cây, còn bay đến cành cây rậm rạp tìm kiếm, miệng vẫn liên tục gọi shuo shuo, nhưng tìm không tìm thấy cũng không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Đường Đường ôm bình sữa nhỏ của mình, mơ màng đứng dưới tàng cây: “... Shuo shuo?”

Một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên bay tới trước mặt cậu, đôi cánh mảnh khảnh nhanh chóng động đậy, rắc bột phấn xuống.

Tiểu yêu tinh nói: “Thiên sứ đã đi rồi!”

“...... Đi?”

Đường Đường không hiểu rõ lắm, theo bản năng cất bước chân mập mạp, đi hai bước.

Cậu cũng đi rồi sao còn không thấy shuo shuo?

Tiểu yêu tinh bay giữa không trung, tiến đến trước mũi cậu, hai tay chống thắt lưng, nói: “Đi mà ta nói chính là rời đi, đi đến nơi rất xa rất xa.”

Đường Đường nhíu mày: “Vậy. Ta làm sao tìm cậu ấy chơi?”

Tiểu yêu tinh lắc đầu vẫy tay: “Thì không tìm được, không gặp được nữa.”

Đường Đường sửng sốt, ngơ ngác nhìn nó, một lát sau, giống như là hiểu được cái gì đó, vành mắt đỏ bừng ướt át, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tiểu yêu tinh thấy thế hoảng hốt, “Ngươi, ngươi đừng khóc, nói không chừng, nói không chừng sau này sẽ lại gặp mặt thì sao?”

Nhưng những lời vừa nói lúc quá chắc chắn, Đường Đường đắm chìm trong cảm xúc khó chịu, không còn nghe được nó nói chuyện nữa.

Cậu gắt gao ôm bình sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại khóc lớn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Tiểu yêu tinh nhìn cậu đau lòng như vậy, rất hối hận, nhịn không được cũng khóc theo.

Chờ rồng lớn tìm tới, phát hiện con non khóc đến nước mắt lưng tròng, nhất thời đau lòng, còn rất tức giận: “Đường Đường, sao lại khóc? Ai làm con không vui vậy?”

Giọng điệu âm trầm đến mức, giống như chỉ cần Đường Đường nói ra một cái tên, hắn lập tức đi tiêu diệt đối phương.

Đường Đường ôm lấy chân hắn, khóc rất lớn, còn nấc lên, không thể nói chuyện.

Rhodes ôm lấy cậu, vỗ nhẹ dỗ dành, ánh mắt nhìn về phía tiểu yêu tinh không chút khách khí, dọa nó sợ tới mức co tròn lại, không dám nhúc nhích, cánh cũng quên không vỗ, cả người yêu tinh rơi bộp xuống mặt đất.

Yêu tinh sợ hãi nói: “Nó, nó là bởi vì thiên sứ đi rồi nên khóc, ta không hề bắt nạt.”

Rhodes nhìn ra được nó không nói dối, nhưng cũng không cho rằng Đường Đường đột nhiên khóc sẽ không chút liên quan gì đến nó. Hắn phất tay, tiểu yêu tinh lập tức bị một sức lực vô hình hất bay ra ngoài, rơi xuống đất, cả người lăn lăn vài vòng, trở nên bẩn thỉu.

Tiểu yêu tinh tức giận đến không chịu nổi, nhưng nghĩ đến con non khóc đến thương tâm, lại có chút áy náy, nhỏ giọng nói thầm: “Sớm biết vậy đã không nói những lời kia rồi.”

Rhodes ôm con non trở về, những cha mẹ rồng khác phát hiện cậu đang khóc, rất nhanh đều vây quanh, nghĩ biện pháp dỗ dành.

Trong giọng nói mềm mại của Đường Đường mang theo tiếng khóc rõ ràng, hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Shuo shuo không có, ăn mây... con muốn, nhưng cậu ấy đi, không chơi cùng con nữa huhu...”

Cha mẹ rồng mơ hồ nghe ra ý tứ của cậu.

Trong mộng cậu ăn mây, Joshua không ăn được, cậu cố ý đi tìm đối phương, nhưng mới hiểu được, rời đi mà thiên sứ nói không phải là ngày một ngày hai có thể gặp lại.

Đường Đường có chút hiểu rõ ý tứ của việc chia tay rồi, không gặp được đồng bọn cho nên mới buồn khổ như vậy.

Sau khi Đường Đường hiểu chuyện một chút, rất ít khi khóc thành như vậy, cha mẹ rồng nhìn cũng thấy khó chịu, nhao nhao cố gắng chọc cười con non, còn nói ——

“Thiên sứ có cái gì tốt chứ, Đường Đường, ta bắt cho con một đống bạn về chơi.”

“Đường Đường có muốn chơi trò chơi không? Chúng ta cùng nhau bay ra ngoài chơi được không?”

“Đường Đường muốn uống sữa không? Rất ngọt đó nha.”

Đường Đường vùi mặt vào trong ngực Xavier vừa khóc vừa lắc đầu, đều không muốn.

Các cự long có chút khổ não, tụ lại cùng một chỗ thương lượng phương pháp.

“Nếu như Đường Đường muốn chơi với cậu ta, vậy thì đi bắt cậu ta về là được rồi.”

“Thiên giới không dễ vào đâu, bọn họ rất cảnh giác chúng ta.”

“Vậy thì sao? Chúng ta không xông vào được à?”

Giải pháp của Long tộc chính là đơn giản thô bạo như vậy, bọn họ không dạy con nhỏ phải biết nhường nhịn ủy khuất chính mình, muốn thì hãy đi đoạt lấy, biến thành đồ đạc của mình.

Thế là, hai con ác long đột nhiên xông vào thiên giới, làm cho một đám thiên sứ sợ tới mất mật.

Họ thản nhiên nói, tìm một thiên sứ tên là Joshua.

Nhưng những thiên sứ kia căn bản không biết Joshua đi đâu, hơn nữa cho dù biết, bọn họ cũng sẽ không nói cho những ác long hung tàn này biết.

Ác long nhịn sự khó chịu khi tiến vào thiên giới tràn đầy ánh sáng này vậy mà lại không tìm được thiên sứ, vô cùng phiền não, phẫn nộ gầm thét hai tiếng, cái đuôi thật lớn dùng sức vung lên, trực tiếp đem đồ vật chung quanh đều đập nát.

Các thiên sứ thét chói tai chạy trốn, mắng Long tộc lỗ mãng thô bạo, thần đều sẽ nhìn thấy, bọn họ sẽ phải chịu sự trừng phạt.

Ác long không thèm để tâm, vỗ đôi cánh lớn xoay người bay đi, nhấc lên một trận cuồng phong.

Sharp và Peggy trở về tay không, sắc mặt không được tốt lắm.

Những con rồng khác biết được việc này, cũng không có biện pháp, dù sao thế giới quá lớn, muốn tìm một thiên sứ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đường Đường khóc mệt rồi, từ từ nhắm mắt ngủ, ở trên giường co lại thành một cục. Ngay cả trong giấc mơ, lông mày cũng cau lại, khóe mắt ướt át mang theo những giọt nước mắt, không hề vui vẻ.

Sharp nhìn không được con non khổ sở như vậy, tính cách lại tương đối hiếu chiến, ngồi không yên mạnh mẽ đứng lên, “Không phải chỉ là thiên sứ sao? Ta đi bắt vài tên về đây.”

Lời còn chưa dứt đã bay ra ngoài, thật sự bắt mấy thiên sứ trở về.

Đường Đường tỉnh lại, mông lung nhìn thấy cánh chim trắng như tuyết cách đó không xa, cho rằng là Joshua, kinh hỉ kêu thành tiếng, ngay lập tức bay qua.

Nhưng chờ khi cậu nhìn kỹ, mới phát hiện là những gương mặt xa lạ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái liền kéo xuống, cái đuôi cũng rũ xuống, ủ rũ héo hon.

Sharp nói: “Họ đều là thiên thần, Đường Đường con muốn chơi với họ không?”

Đường Đường gần như không chút do dự lắc đầu.

Sharp hỏi: “Tại sao?”

Đường Đường mở to đôi mắt tròn trịa vô tội, thẳng thắn nói: “Bọn họ, không đẹp, xấu.”

Mấy thiên sứ vốn đang kịch liệt giãy dụa, trong nháy mắt đều cứng đờ, không dám tin trừng mắt nhìn con tiểu ác long trước mắt này. Cho tới bây giờ chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.

“Chúng ta xấu? Xấu? Mắt của tiểu ác long ngươi có vấn đề phải không?” Thiên thần chất vấn.

Đường Đường khóe miệng gập xuống, mắt khóc đến đỏ hồng, trong lòng vẫn có cảm xúc chưa tiêu hóa hết, nghe được người khác nói cậu có vấn đề, càng không vui, bĩu môi lại nói: “Các ngươi, chính là không có, đẹp bằng shuo shuo.”

Thiên sứ suy nghĩ một chút, hiểu được cậu đang nói đến Joshua, nhất thời nghẹn lại. Mặc dù trong lòng không phải rất muốn thừa nhận, nhưng quả thật, Joshua so với bọn họ đẹp hơn một chút. Nhưng... Nhưng dù thế nào cũng không tính là xấu chứ?

Chưa kịp cãi lại vài câu, mấy thiên sứ lại bị Sharp ném ra ngoài. Nếu rồng con không thích thì không cần thiết nữa.

Hai ngày kế tiếp, tâm tình Đường Đường đều tương đối sa sút, nhưng các cha mẹ rồng vẫn luôn vây quanh cậu an ủi, tâm tình Đường Đường dần dần chuyển biến tốt đẹp, chính mình cũng sẽ dỗ dành mình, ôm núm vú giả hút hút, để cho không vui đều bay đi.

Hoàng Dương là bảo mẫu của cậu, nghe nói sự tình, tự nhiên cũng cố gắng nghĩ cách.

Cậu ta biết Đường Đường thích ăn đồ ngon, vì vậy liền loay hoay làm ra những món ăn mà thế giới không có.

Món ăn quá phức tạp phiền toái cậu ta cũng không làm ra được, nên đã lựa chọn một món ăn tương đối đơn giản, còn có thể làm cho người ăn có cảm giác cũng tham gia nấu nướng——

Lẩu.

Hoàng Dương cũng ôm tâm lý thử một lần, không nhất định hữu dụng. Nhưng không làm sao có thể biết có tác dụng hay không chứ? Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu ta cũng rất thích bé rồng con ngây thơ đáng yêu này, hy vọng Đường Đường khôi phục bộ dáng hoạt bát sáng lạn như bình thường.

Lúc Đường Đường mới đi ra dáng vẻ chậm rì rì không có hứng thú, nhưng chỉ chốc lát sau, ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, cái đuôi vểnh lên, đầu cũng ngẩng lên, sự chú ý đã bị hấp dẫn.

Cậu tò mò đi qua, nhìn chằm chằm vào nồi canh đang sủi sùng sục hỏi: “Đây là cái gì?”

Hoàng Dương giải thích: “Đây là một món ăn ở quê anh, gọi là lẩu.”

“...... Lẩu?” Đường Đường nghiêng đầu lặp lại, sau đó bò trên bàn, thò đầu vào trong, mùi thơm càng thêm nồng đậm.

Đường Đường nhịn không được liếm liếm môi, nuốt nước miếng.

“Em có thể nếm thử không?”

Hoàng Dương không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên, cái này là làm cho em.”

Đường Đường vươn móng vuốt nhỏ ra, muốn dính chút nước canh để uống. Hoàng Dương sợ tới mức cuống quít ngăn cản: “Đừng, rất nóng...!”

Cậu đã đang liếm móng vuốt rồi, hơn nữa không bị ảnh hưởng chút nào.

Hoàng Dương mới nhớ tới, đây là rồng, còn là Hồng Long, làm sao có thể sợ nóng.

Hoàng Dương thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cầm lấy các loại thịt tươi sống đặt bên cạnh, bỏ vào nồi nóng, kiên nhẫn dạy Đường Đường phải ăn như thế nào.

Đường Đường nhìn cậu ta một hồi, không thể chờ đợi cũng muốn thử, giơ móng vuốt nhỏ lên nói: “Em, để em!”

Sau đó cậu hưng phấn cầm gậy gỗ, cũng chính là đôi đũa, đem từng đĩa thịt gạt vào nồi nước lẩu, nhìn chúng sôi ùng ục, những miếng thịt chìm nổi rồi dần biến sắc, từ từ nóng chín, cảm thấy vô cùng thú vị.

Chờ Hoàng Dương đem thịt đã chín đưa đến bên miệng Đường Đường, cậu há miệng ăn một miếng, hai mắt lập tức liền sáng lên, phồng má, hàm hồ nói: “Ngon quạ!”

Sau đó cũng không cần Hoàng Dương bón, tự mình cậu nhóc còn thìa múc thịt lên đưa vào miệng, tuy rằng có miếng không cẩn thận làm rơi xuống bàn nhưng phần lớn vẫn là rơi vào trong bụng cậu.

Đường Đường ăn rất vui vẻ thỏa mãn, cũng không quên khen ngợi Hoàng Dương: “Anh siêu lợi hại luôn, nấu ăn ngon như vậy!”

Hoàng Dương bị khen đến nỗi trong lòng có chút phiêu, nhịn không được hỏi: “Thế à? Là người có tài nghệ nấu ăn giỏi nhất mà em biết?”

Đường Đường dùng sức gật đầu: “Ừm, ngon hơn so với cha nhiều nhiều nhiều!”

Vừa dứt lời, không khí trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Đường Đường cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Xavier lạnh lùng, những con rồng khác đều đang cười trộm, thậm chí có con rồng đã làm càn cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha ha, Xavier anh xem anh nấu ăn dở đến mức nào kìa, làm cho Đường Đường nói ra nhiều chữ nhiều như vậy.”

Đường Đường ý thức được mình không cẩn thận nói sai, sợ cha đau lòng, vội vàng cứu chữa nói: “Cha nấu cũng ngon, chỉ là có chút không giống.”

“Cái gì không giống nhau, cực kỳ khó ăn hả?” Sharp hả hê.

Đường Đường nghiêm túc lắc đầu: “Đừng nói như vậy, cha sẽ buồn sẽ khóc đó.”

Sharp chấp nhận những lời phê bình của rồng con, cúi đầu nhận sai: “Ta nói không đúng, nhưng...”

Anh ta quay đầu cười với Xavier: “Xavier anh sẽ khóc sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh khóc, có hơi tò mò.”

Xavier không nói gì trực tiếp đánh nhau với anh ta.

Đường Đường nhìn bọn họ, không khỏi gấp gáp, lập tức chạy tới: “Chúng ta ăn cơm, không đánh nhau!”

Hai con rồng vốn lực công kích hung ác sắc bén, sát khí trùng trùng điệp điệp, nhưng bởi vì rồng con tới gần, theo bản năng liền thu lại.

Nhưng Đường Đường cũng không vì điều này mà yên tâm, vẻ mặt cậu vẫn khẩn trương, tiến lên ôm lấy chân Sharp, phòng ngừa bọn họ tiếp tục đánh.

Nhìn thấy ánh mắt này của rồng con, làm sao còn có thể đánh tiếp được nữa.

Sharp ngay sau đó khoác lấy vai Xavier và nói: “Vừa rồi bọn ta chỉ đùa chút thôi, ta với cha con quan hệ rất tốt, anh nói, có phải không?”

Anh ta nói vừa, vừa dùng sức véo bả vai đối phương.

Xavier lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Đúng vậy.”

Đường Đường lại nhìn chằm chằm bọn họ một hồi lâu, sau đó mới có chút do dự chậm rãi buông móng vuốt ra quay lại bên cạnh bàn ngồi xuống, một bên vừa từng bước đi về, một bên thì không ngừng quay đầu lại nhìn, sợ bọn họ ở sau mình lại đánh nhau. Tuổi nhỏ mà còn phải vì hai con rồng lớn bọn họ lo lắng trùng trùng, thật sự không dễ dàng.

Những con rồng khác không nhìn tiếp được nữa, Alden nói: “Làm gì thế? Bao nhiêu tuổi rồi mà không bằng một con non, còn để Đường Đường đến can ngăn. Nhìn xem, các ngươi vừa đánh nhau, bụi bặm bay khắp nơi, còn muốn ăn lẩu không? May mà ta kịp thời dùng ma pháp ngăn trở, thiếu chút nữa lãng phí mỹ thực rồi.”

Trọng điểm là ăn à?

Hoàng Dương thầm nghĩ, cậu ta thật vinh dự. Trước kia nếu có người nói với cậu ta, có một ngày sẽ có một đám Long tộc cường đại ăn lẩu cậu ta làm, còn khen ngon, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy người kia đầu óc có vấn đề, sẽ quan tâm một câu, tình huống này của ngươi kéo dài bao lâu? Nhất định đừng từ bỏ việc điều trị.

Bởi vì sợ lại đánh nhau, Đường Đường luôn ngồi bên cạnh bọn Xavier, ăn lẩu cũng không cách nào chuyên tâm, ăn một miếng, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.

Xavier không nhịn được nữa, án giữ cái đầu nhỏ bé của cậu: “Ăn của con đi, bọn ta không đánh nữa.”

Đường Đường nghe được lời hứa của cha, thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu múc một miếng thịt lớn đến bên miệng Xavier, lại cho bón cho Sharp một miếng, cười nói: “Ngon lắm đó!”

Những con rồng khác lần này không cười nữa, hoài nghi hai con rồng già tâm cơ này không phải là cố ý đấy chứ? Chỉ muốn rồng con dỗ dành bón cho ăn, nhìn xem, hiện tại không phải dính liền bọn họ không buông sao?

Bọn họ đều có chút động tâm muốn giả vờ đánh nhau rồi, nhưng rồng con thật sự rất vội vã khẩn trương... Vẫn là quên đi.

Một bữa lẩu ngon lành, ồn ào náo nhiệt kết thúc.

Đường Đường ăn rất vui vẻ thỏa mãn.

Nhưng làm cho cha mẹ rồng hài lòng nhất chính là, sau lần này rồng con không còn khóc nữa, tựa hồ một bữa ăn ngon đã chữa khỏi tâm tình của cậu, dời đi sự chú ý.

Bọn họ nghĩ thầm, con non nhanh quên, lúc trước cố chấp với chuyện người bạn thiên sứ rời đi, nhưng rất nhanh sẽ bị những thứ mới mẻ khác hấp dẫn, hơn nữa, còn là món ăn cậu yêu thích.

Trong khoảnh khắc đó, cha mẹ rồng đối với bảo mẫu loài người này có thêm chút hài lòng, tặng cho cậu ta đá quý, kêu cậu ta làm những món không nhau, nhất định phải làm cho Đường Đường vui vẻ.

Hoàng Dương vốn thích Tiểu Nãi Long đáng yêu, hiện tại còn cho nhiều như vậy, muốn cậu ta làm cái gì không được? Nếu có điều kiện, cậu ta hận không thể làm ra một bữa tiệc toàn là các món ngon của Hoa quốc!

Đường Đường khen cậu ta lợi hại, cậu ta đối với việc nấu ăn càng thêm để ý, thậm chí bởi vì có một số nguyên liệu nấu ăn trên núi không có, bắt đầu tự làm đất trồng lấy.

Không, cậu ta không phải đang làm ruộng trồng cây, mà là nụ cười đáng yêu của con non!

Vừa nghĩ đến Đường Đường ăn thức ăn cậu ta nấu sẽ vui vẻ, cậu ta liền tràn đầy động lực, cảm giác có thể một hơi trồng đầy cả ngọn núi!

Cha mẹ Rồng nghe nói cậu ta cần xẻng và các công cụ khác, không nói hai lời, liền đưa cho cậu ta... Một cái xẻng vàng?!

Hoàng Dương cầm xẻng vàng, vẻ mặt phức tạp.

Cậu ta nên vui vẻ? Hay là cạn lời đây?

Nhưng nói thật, cậu đúng là rất thích vàng, có điều cái này không thích hợp để làm đất trồng cây lắm nhỉ? Vừa cắm xuống liền biến dạng rồi.

Hoàng Dương đưa ra ý kiến muốn trở về lấy dụng làm đất, cự long tiêu sái vung móng vuốt lên, trực tiếp từ bên ngoài mang về một đống công cụ nông nghiệp, vô cùng toàn diện, không khác gì một ngọn núi nhỏ.

“Đủ không?” Cự long hỏi.

Hoàng Dương bị khiếp sợ, ngây người hai giây mới gật đầu: “Đủ rồi, cái này đủ để tôi trồng cả đời luôn rồi...”

Đường Đường và Alan ngược lại vây quanh đống dụng cụ quan sát, có cảm giác vui mừng như nhận được đồ chơi mới.

Cái này sờ sờ, cái kia nắn nắn, giơ lên cao vung tới vung lui.

Hoàng Dương bị chọc cười: “Rồng con đang múa gậy như ý à?”

Đường Đường đang chơi không nghe rõ nói: “Gậy ngọc trai, là cái gì?”

Hoàng Dương nở nụ cười: “Không phải, là gây như ý, nghe em nói làm anh đột nhiên muốn ăn kẹo mút* .”

*Kẹo mút đồng âm với gậy ngọc trai

Đường Đường không hiểu cái gì là kẹo mút nhưng nghe được chữ ăn, lập tức nói: “Em cũng muốn ăn!”

Hoàng Dương nhịn không được trộm véo má cậu một cái: “Anh cũng muốn cho em ăn nhưng mà anh đâu có đâu, anh làm sườn chua ngọt cho em nha.”

Đường Đường không thèm quan tâm là cái gì, gật đầu trước: “Được được, ăn sườn chua...”

Lời còn chưa dứt cậu đã ngây người, trợn tròn mắt, có chút hoảng sợ chỉ vào mình, “Ăn Đường Đường*?!”

*Sườn chua ngọt trong tiếng Trung bắt đầu bằng chữ đường 糖醋排骨

Hoàng Dương cười chết.

Khi Hoàng Dương làm ruộng Đường Đường và Alan cũng rất tích cực chạy tới giúp đỡ.

Gọi là giúp đỡ, thực chất là chơi.

Tâm hồn làm ruộng của Đường Đường thức tỉnh, khuôn mặt mềm mềm nhăn lại nghiêm túc bắt chước động tác của Hoàng Dương, giơ xẻng lên, bắt đầu đào đất.

Hoàng Dương thuận lợi cuốc lên từng xẻng đất, nhưng đến chỗ Đường Đường, cắm cái xẻng xuống đất lúc vụng về muốn rút xẻng ra, rắc một tiếng, xẻng bị cậu bẻ cong.

Bản thân Hoàng Dương đã có chút phân tâm mà chú ý đến con non, nghe được thanh âm liền nhìn qua...

“Trâu bò!” Hoàng Dương giơ ngón tay cái lên với Đường Đường.

Đường Đường có gì học đó nói theo: “Da trâu ~”

Hoàng Dương nhịn cười, cúi đầu tiếp tục cuốc đất.

Đường Đường cũng đem tầm mắt đặt trở lại trên cái xẻng, muốn đem cái xẻng bị bẻ cong nắn thẳng lại, để nó khôi phục nguyên dạng, nhưng hai cái tay của cậu bận rộn một hồi, chuôi xẻng không quá nghe lời, không chịu biến thẳng, trực tiếp đứt đôi.

“Ô...”

Đường Đường ngơ ngác nhìn cái xẻng bị gãy, có chút luống cuống.

Hoàng Dương an ủi: “Không sao không sao, còn rất nhiều.”

Alan đang chống eo cũng nói: “Không sao đâu, em trai, anh cũng làm gãy mấy cái rồi.”

Hoàng Dương: “...???” Đây là việc đáng để tự hào sao?

Xẻng bị gãy cũng không lãng phí, Đường Đường phát hiện ra cách chơi mới, ngồi trên xẻng có thể trượt trên mặt đất, bất ngờ tự chế ra một chiếc xe trượt.

Alan nhìn thấy vậy cũng cùng gia nhập, đón gió há miệng ngao ô, chơi đặc biệt sảng khoái.

Hoàng Dương trồng được một nửa dừng lại chống tay lên cái xẻng, nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm.

Hay là, làm cho họ cái cầu trượt đi.

Không đúng, cả một công viên giải trí càng tốt.

Ở thời hiện đại, Hoàng Dương từng thề nói, mình không thích trẻ con, vừa ầm ĩ còn đặc biệt phiền phức, sau này không muốn sinh con, nhưng hiện tại cậu ta đã bất tri bất giác đi theo con đường ông bố bỉm sữa mà lại không có chút bài xích nào.

Sau đó công viên giải trí thật sự được dựng lên, có điều không phải Hoàng Dương xây dựng, mà là cự long sau khi nghe ý nghĩ của cậu ta, dùng sức lực và ma pháp của rồng, hai ba cái phất đã giải quyết xong rồi. Rồng con lại có thêm rất nhiều trò chơi mới, Đường Đường và Alan chơi đến mê mẩn, ngay cả Mia sau khi nhìn thấy cũng bị không khỏi bị hấp dẫn, có chút rụt rè đi tới, chơi một hồi lâu.

Trên thế giới này, đại khái không có đứa trẻ nào có thể từ chối công viên giải trí.

Đường Đường vô cùng yêu thích cầu trượt, có thể chạy lên trượt xuống chơi vô số lần cũng không chán.

Bịch một cái, cậu lại lần nữa trượt xuống.

Nhấc mông lên định tiếp tục chơi, nhưng Đường Đường đột nhiên nhíu mày dừng lại, sờ sờ quai hàm, cảm giác có chút kỳ quái, hình như vừa rồi răng cậu có động đậy một chút?

Cậu suy nghĩ trong hai giây, muốn biết có chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng sau đó Alan trượt xuống, đụng phải cậu, sau đó đứng lên ôm lấy cậu, kéo lấy móng vuốt nhỏ của rồng con lôi đi chơi.

Đường Đường cứ như vậy quên mất chuyện này.

Qua thật lâu, sau khi chơi xong, Đường Đường đạp đôi chân ngắn nhanh chóng hướng về phía đồ ăn ngon, vui vẻ như một con chim nhỏ, bay lên.

Cậu cầm lấy miếng sườn chua ngọt đưa đến bên miệng, gặm một miếng thịt lớn, hít mắt, thơm đến mức thân thể lắc trái lắc phải, sau khi nuốt xuống, lại tiếp tục gặm xương, vụn thịt dính trên mặt cũng không buông tha.

Miếng xương làm cho má cậu phồng to lên, gặm gặm, bỗng nhiên rắc một tiếng, Đường Đường cứng người, động tác gặm xương dừng lại. Qua hai giây, cậu mới vừa chần chừ vừa không dám tin buông miếng sườn xuống, phun ra lòng bàn tay mình một cái răng sữa nhỏ.

“A, thay răng rồi.” Hoàng Dương vừa vặn nhìn thấy, nói một câu.

Đường Đường lại vô cùng thương tâm, òa lên khóc: “Răng, không còn nữa, răng của em, không thể không có a hu hu hu...”

Nước mắt theo gò má không ngừng chảy xuống, khóc như đang diễn ra một hồi sinh ly tử biệt.

Rõ ràng thoạt nhìn thê thảm đáng thương, nhưng lại làm cho người ta nhịn không được có chút muốn cười.

Bả vai Hoàng Dương run rẩy, cố gắng nhịn cười, sắp tắt thở rồi.

Nhưng chính vào lúc này, Xavier đột nhiên giữ đỉnh đầu của rồng con lại, bình thản nói: “Chỉ là thay răng mà thôi, điều này có nghĩa là con đã lớn rồi. Samuel, con là rồng, đừng khóc vì chút chuyện nhỏ này.”

Hoàng Dương trong nháy mắt ngơ ngẩn, nhịn không được chớp mắt hai cái, sau đó lại tiếp tục chớp, giống như là bị khiếp sợ đến ngốc luôn rồi.

“...... Sa, Samuel?! Đây là tên của rồng con?!”

Sharp sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng quét qua: “Loài người, ngươi có ý kiến gì với cái tên này?”

Hoàng Dương sợ tới mức phản xạ có điều kiện đứng thẳng dậy: “Đương nhiên không có ý kiến, tôi cảm thấy cái tên này rất tốt, vô cùng tốt, vừa nghe đã biết là đại ác long danh tiếng lừng lẫy, cường đại dũng mãnh, ma lực cường thịnh, có thể sánh vai với lão đại của thần ánh sáng!”

Tốc độ nói của cậu ta cực nhanh, một hơi nói xong, giống như là ở trong lòng đã nói qua vô số lần.

Sharp miễn cưỡng hài lòng, hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi có mắt nhìn.”

Hoàng Dương hô hấp dồn dập, tim đập cực nhanh, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, thịch thịch thịch, mạnh mẽ điên cuồng.

...... Cho nên, con rồng con trước mắt này chính là Samuel trong tiểu thuyết? Là con ác long cường đại đến mức có thể tùy ý đập nhân vật chính, so với thần ánh sáng cũng không hề có chút thua kém?

Mẹ kiếp! Cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân mình đã xuyên đến thời điểm trước khi tiểu thuyết bắt đầu rồi.

Nhân vật vô địch mà cậu ta sùng bái không ngờ hiện tại lại nhỏ bé đáng yêu, sẽ vì rớt cái răng sữa mà thương tâm muốn chết, muốn ôm bình sữa nhỏ tu tu tu bú sữa.

Hình tượng ông trùm hùng tàn trong nháy mắt sụp đổ.

Hoàng Dương hoảng hốt, bị đả kích nặng nề. Nhưng một lát sau, cậu ta lại nghĩ đến, chờ một chút, vậy chẳng phải là cậu ta có thể tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành dần trở lên mạnh mẽ của Samuel cường đại, đồng thời nhân lúc cậu còn nhỏ lôi kéo thiện cảm, ôm đùi sao?

Nội tâm Hoàng Dương trong nháy mắt mừng như điên, chăm sóc Đường Đường so với trước kia càng thêm nhiệt tình cẩn thận, quả thực sắp xem cậu như tổ tông mà cung phụng rồi.

Ngay cả Đường Đường bởi vì ăn đồ ăn cậu ta nấu, quá mức cao hứng, nhất thời kích động ôm cậu ta, không cẩn thận làm gãy xương đùi của cậu ta, cậu ta cũng không tức giận mà chỉ sờ sờ chân mình, thỏa mãn nở nụ cười.

Cái chân gãy này là do đại Boss Samuel dùng sức ôm nên mới vậy đấy! Ai có vinh dự này! Còn ai có!

Cậu ta rất phấn khích như một kẻ biến thái.

Đường Đường nhìn đến ngớ người rồi, đôi chân ngắn nhịn không được lui về phía sau một bước, nhỏ giọng hỏi: “Tom, anh bị bệnh rồi sao?”

Hoàng Dương khuôn mặt tươi cười: “Không có, anh chỉ là cảm thấy rất hưng phấn, vui vẻ.”

Đường Đường càng lo lắng hơn, làm sao tin được.

Alan phản ứng rất nhanh, quay đầu chạy đi tìm cự long, vừa chạy vừa hô: “Không tốt rồi! Bộ não của loài người này bị hỏng rồi! Mau đổi bảo mẫu cho em trai đi!”

Sau khi nhóm cha mẹ rồng hiểu rõ sự việc, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Dương cũng không khỏi trở nên cổ quái, giống như là đang nói, có phải ngươi có chút bệnh nặng hay không?

Hoàng Dương kiên quyết bày tỏ mình không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy Đường Đường tiện tay đã có thể làm gãy xương, thật sự rất lợi hại.

Cha mẹ rồng nghe thấy cậu ta khen bảo bối nhà mình, tâm tình không tệ, chủ động dùng ma pháp chữa khỏi chân cho cậu ta, còn quay đầu nói với hai con rồng con: “Loài người đều rất yếu ớt, không cẩn thận một chút là có thể bóp chết rồi, hai đứa phải cố gắng hết sức thu nhỏ lực đạo lại.”

Đường Đường và Alan đều gật gật đầu, nhìn Hoàng Dương giống như đang nhìn một người thủy tinh dễ vỡ.

Hoàng Dương: “...Thực ra, tôi cũng không có yếu đuối như vậy.”

Đường Đường ngây thơ thẳng thắn: “Thế nhưng, một đứa bé như em đã là anh bị thương rồi.”

Hoàng Dương ôm ngực: “Em nói không sai.”

Đường Đường bay lên, sờ sờ đỉnh đầu cậu ta, dỗ dành: “Anh đừng đau lòng được không? Anh có thể giết chết sâu, kiến, còn có, còn có...”

Rồng con đã rất cố gắng suy nghĩ nhưng thật sự không thể tưởng tượng được còn có cái gì yếu hơn Hoàng Dương.

Nhưng Hoàng Dương có thể bị đại lão sờ đầu, làm sao còn buồn được, sớm đã vui muốn chết rồi.

Những con rồng khác vẫn luôn theo dõi cậu ta, cảm thấy loài người này tuy rằng không được rồng thích, nhưng con mắt không tệ, cũng thật sự thích Đường Đường, sẽ làm cho Đường Đường vui vẻ. Não bộ có lẽ thật sự không bị bệnh.

Nhưng không bao lâu sau, nhóm cha mẹ rồng đã lại đẩy đổ suy nghĩ này.

Lúc Đường Đường cùng Alan cùng chơi đùa, không biết trò chuyện về cái gì Đường Đường cư nhiên chạy tới, ánh mắt trông mong nói: “Con muốn có một đứa con.”

Quả thực là lời nói ra làm người ta kinh hãi.

Cha mẹ rồng đều không biết nên nói cái gì cho phải rồi.

Hoàng Dương lại vào lúc này, không chút do dự tiếp một câu: “Anh có thể giúp em”.

Nhóm cha mẹ rồng vừa nghe, lập tức nheo mắt lại đầy nguy hiểm, tỏa ra uy áp của Long tộc.

Nhưng Hoàng Dương quá mức kích động, tiềm lực nhất thời bộc phát, dưới sự uy áp của Long tộc còn có thể động đậy, một phát ôm lấy đôi chân ngắn của rồng con, lại nhất thời tiềm lực bộc phát, dưới uy áp còn có thể động, một tay ôm lấy đôi chân ngắn của bồi con, chân thành thâm tình, tình cảm tràn đầy hô một câu ——

“Cha ơi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp