Ác Long Cưng Chiều Bé Con

Chương 25: Cha


1 năm

trướctiếp

Đường Đường đột nhiên có thêm một con trai lớn tướng có chút ngốc nghếch.

Cậu sững sờ nhìn Hoàng Dương, vươn móng vuốt nhỏ ra, cố gắng đẩy cậu ta ra: “Anh, anh không phải là trẻ con, em không cần.”

Hoàng Dương bắt đầu ngụy biện: “Anh chỉ mới mười tám tuổi, mới ra khỏi ngưỡng vị thành niên, đương nhiên là trẻ con. Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên!”

Đường Đường không kéo được cậu ta ra, có chút nóng nảy: “Em muốn trẻ con, ăn trẻ con, không phải anh!”

“...... Ăn trẻ con?! Vậy thì thôi.” Hoàng Dương bị sốc, sau đó lặng lẽ buông tay ra.

Cha mẹ rồng cảm thấy có chút hiểu lầm trong đó, liền hỏi Đường Đường: “Trẻ con là gì?”

Cánh tay nhỏ bé của Đường Đường lắc lư như một con sóng, khoa tay múa chân giải thích: “Chính là cái mà dài dài, cong cong, ở trong biển, anh trai nói với con, rất ngon.”

Cha mẹ Rồng suy nghĩ trong hai giây, “Hải chi phải không?”

Đường Đường dùng sức gật đầu, miệng thèm đến mức nhịn không được cắn cắn móng vuốt: “Ừm Ừm!”

Hóa ra là hiểu nhầm do phát âm không chuẩn mang đến. Hải chi là một loại thực vật phát triển trên biển, mềm giòn còn có chút ngọt.

Nhóm cha mẹ rồng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng may không phải thật sự đòi có con, nếu không bọn họ biết đi đâu kiếm về một quả trứng rồng.

Không lâu sau, Peggy đã mang theo hải chi tới.

Đường Đường vẻ mặt chờ mong, duỗi móng vuốt nhỏ nhận lấy, a o há miệng ăn một miếng, nhai a nhai, nhai a nhai.

Ánh sáng lấp lóe trong đôi mắt chậm rãi nhạt dần, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, rất miễn cưỡng mới nuốt xuống được nhánh hải chi trong miệng.

Sau đó, bắt đầu sự nghi ngờ ngắn ngủi trong cuộc đời của rồng con.

Thứ này tanh như vậy, tại sao anh trai lại thích nó?

Đọc truyện tại app TYT

Cậu đưa phần còn lại cho Xavier và nói: “Cha, người ăn đi.”

Những con rồng khác bật cười: “Mau ăn đi, đây là tình yêu của rồng con dành cho anh.”

Xavier: “...”

Hương vị của hải chi có chút đặc biệt, ai thích thì rất thích, không thích thì chịu không nổi.

Hoàng Dương một lần nữa tiến đến bên cạnh Đường Đường, không buông tha nói: “Mặc dù thứ em muốn là hải chi, nhưng có thêm một đứa con cũng không lỗ đúng không? Sau em sẽ là cha của anh được không?”

Đường Đường lắc đầu cự tuyệt: “Không muốn.”

Hoàng Dương dỗ dành nói: “Nếu em làm cha anh, anh sẽ làm cho em thật nhiều món ăn ngon, để hiếu kính với cha.”

“Không phải là cha, anh cũng cho em đồ ăn ngon.”

Đường Đường gằn từng chữ từng chữ, vô cùng tỉnh táo.

Hoàng Dương nghẹn lại một chút rồi lại nói: “Nhưng anh sẽ làm càng nhiều hơn, giống như hải chi vừa rồi, anh có thể biến nó thành hương vị mà em thích ăn.”

Đường Đường ôm móng vuốt nhỏ, có chút hoài nghi. Bộ dáng nhíu mày kia không ngờ đã có chút khí thế của Long tộc rồi.

“Thật sao?”

Hoàng Dương khẳng định gật đầu: “Đương nhiên.”

Vừa rồi cậu ta cũng nếm một miếng, cảm thấy cùng mùi vị khá giống với rong biển, sau khi xử lý hương vị sẽ ngon hơn.

Cậu ta làm một phần nộm hải chi, thêm muối, dấm, vừng trắng, màu xanh non của hải chi cộng thêm chút bóng của dầu, thoạt nhìn liền ngon miệng hơn rất nhiều.

Đường Đường cau mày nếm thử một miếng, sau đó mở to hai mắt, thật đúng là ngon hơn rồi, không tanh.

Hoàng Dương: “Ngon không?”

Đường Đường một bên vội vàng ăn, một bên gật đầu qua loa: “Ừm.”

Hoàng Dương: “Vậy cha...”

Đường Đường dứt khoát đồng ý: “Tất nhiên là được~”

Hoàng Dương vừa mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, một giây sau đã bị xách lên, treo lơ lửng giữa không trung.

Xavier nhìn chằm chằm vào cậu ta, nguy hiểm nói: “Ngươi muốn nhận con trai ta làm cha?”

Hồng Long cả người phủ đầy vảy cứng, hai mắt nheo lại, sắc mặt âm trầm, giống như là muốn giết người.

Hai chân Hoàng Dương không khống chế được mà run rẩy, nhưng vì muốn cùng thần tượng kéo gần khoảng cách, lấy hết dũng khí không sợ chết gật đầu: “Vâng, đúng vậy, ông ông nội chào chào ông... ...con cũng sẽ hiếu thuận với ông... ...”

Xavier dường như có thế nào cũng không nghĩ tới, loài người này lại có thể có bệnh như vậy, ngoài sự khinh ngạc ra phần lớn là cạn lời, ghét bỏ mà ném cậu ta qua một bên đồng thời cảnh cáo: “Không được phép dạy con trai ta những thứ kỳ quái, cút.”

Nói xong, hắn cũng không định nghe Hoàng Dương trả lời, trực tiếp xách rồng con lên rời đi.

Đường Đường bị xách theo nhưng vẫn chuyên tâm ăn đồ của mình, một chút cũng không chậm trễ.

Trong sơn động, cũng chỉ có Xavier và Đường Đường.

Đây là thời gian hiếm hoi hai cha con ở chung với nhau, ngày thường có quá nhiều rồng xen vào.

Đường Đường ăn xong, vươn móng vuốt nhỏ dầu mỡ của mình ra: “Cha, lau lau.”

Xavier chậc một tiếng, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn giúp cậu lau sạch sẽ.

Xavier hỏi: “Con muốn cái gì?”

Đường Đường ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, bên cạnh là một đống chăn nhỏ màu vàng nhạt lộn xộn. Cậu suy nghĩ cẩn thận và nói: “Kể chuyện, được không? Cha.”

Xavier không từ chối.

Đường Đường lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, mong chờ cha bắt đầu kể chuyện.

Xavier lúc này là bộ dáng loài người, hào quang trên tay chợt lóe, trên bàn tay trống không bỗng xuất hiện một quyển sách, sau đó nhìn như tùy ý mở ra một trang, bắt đầu đọc.

Hắn không giống như các bậc cha mẹ rồng khác, khi họ kể chuyện ngữ điệu sẽ đi theo nhân vật, câu chuyện có sự thay đổi, sinh động lại giàu cảm xúc, rất dễ dẫn dắt cảm xúc rồng con.Đường Đường khi nghe thấy nhân vật chính gặp nguy hiểm, sẽ sợ tới mức dùng hai móng vuốt nhỏ gắt gao che mặt, a một tiếng, thay nhân vật chính khẩn trương lo lắng.

Lúc này, họ sẽ bị sự đáng yêu của cậu tấn công, dừng lại, nhẹ nhành kéo móng vuốt của cậu xuống. ( truyện trên app T𝕪T )

Đường Đường hạ móng vuốt xuống một chút, lộ ra một đôi mắt tròn trịa: “Anh ta sẽ ổn chứ?”

Cha mẹ rồng tiếp tục đọc, ở chỗ bọn họ, đến những bé trai bình thường cũng điều có thể phản sát nữ phù thủy, nhân vật chính đương nhiên sẽ không có chuyện gì, ngược lại mỗi lần đều giống như là nhân vật phản diện kiêu ngạo, hoặc là con thỏ vằn hai màu trắng đen.

Đường Đường nghe xong chuyện, sẽ thở phào nhẹ nhõm, thỏa mãn nở nụ cười.

Bây giờ, đến lượt Xavier đọc truyện, giọng đọc lạnh lùng, về cơ bản không có cảm xúc nhấp nhô, nhưng giọng nói của hắn trầm thấp có từ tính, nghe rất thoải mái.

Chỉ là, mấy câu chuyện được kể ngày hôm nay dường như có một điểm chung.

Sau khi cha nói xong câu chúc ngủ ngon, bé gái hôn lên mặt cha mình và cũng nói chúc ngủ ngon với ông; Bé trai nhận được món quà sinh nhật mà mình thích, vô cùng kinh hỉ, nhảy lên hôn người cha một cái, nói con yêu cha; Trước khi cha đi ra ngoài bé trai ôm lấy ông hôn một cái, nói lời tạm biệt.

Xavier đọc những câu chuyện này, dường như là đang ám thị một cái gì đó.

Nhưng rất đáng tiếc, Đường Đường nghe rất nghiêm túc, có điều những gì mà bên trong mấy câu chuyện biểu đạt, cậu một chút cũng không hiểu.

Cuối cùng, Xavier đọc xong tầm mắt dừng lại trên người rồng con, hỏi: “Con có điều gì muốn nói không?”

Đường Đường lập tức dùng móng vuốt vỗ vỗ chân cha nói: “Cha kể chuyện không có không tốt, đừng buồn nha.”

“......”

Xavier không cảm thấy mình nói không tốt, bây giờ thì biết rồi, tâm trạng cũng trở nên không còn tốt nữa.

Đường Đường sau khi an ủi cha, bắt đầu nói về nội dung câu chuyện, hỏi không ít vấn đề nhưng chính là không có một câu hỏi nào có liên quan đến điểm chung kia. Đường Đường dường như đối với chuyện đó không có chút quan tâm nào.

Khuôn mặt của Xavier từ từ trở nên cứng nhắc.

Đường Đường hỏi xong, mọi nghi vấn đã được giải đáp. Khi Xavier há miệng muốn nói gì đó, Đường Đường lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng khác.

“Răng của con, nó mất rồi, phải làm sao?”

Đường Đường sờ sờ chỗ trống rỗng trong một hàng răng sữa của mình, ưu sầu lại thương tâm, có chút muốn khóc. Cái răng sữa rớt kia, cậu không nỡ ném đi, coi nó như bảo bối mà cất giữ, thậm chí muốn nhét trở lại trong miệng. Đáng tiếc rớt ra rồi thì không thể để lại được nữa.

Xavier: “Không sao.”

Đường Đường nâng cằm, đau khổ nói: “Con trở nên xấu xí rồi.”

Thiếu một cái răng, Đường Đường cũng trở nên không thích há miệng như trước nữa, lúc vừa cười rộ lên mà nghĩ đến, sẽ lập tức mím môi. Ăn cái gì không cẩn thận liếm đến chỗ trống kia, ăn cũng không được ngon nữa. Bình thường cậu ăn bảy cái đùi dê lớn, bây giờ thương tâm đến mức chỉ có thể ăn được sáu cái.

Xavier đưa mắt qua nhìn con trai, khuôn mặt tròn trịa, đỉnh đầu đã nhú lên một chút sừng rồng, vảy đỏ rực, cái đuôi xinh đẹp, hoàn toàn là một chú rồng sữa con khỏe mạnh đáng yêu.

“Không xấu, vẫn giống như trước đây. Lớn lên răng sẽ mọc lại thôi.”

Đường Đường vừa nghe, lập tức ngẩng đầu, mắt sáng lên, cậu đứng dậy ở trên giường đi sang phải vài bước, lại đi sang trái vài bước, sau đó nỗ lực giơ cao hai tay của mình, kiễng hai chân, bắt chước cây non bị thi triển ma pháp nhanh chóng cao lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc tuyên bố: “Con lớn lên rồi.”

Sau khi nói xong, cậu liền nhanh chóng sờ sờ nướu răng của mình, trong nháy mắt lại trở nên ủ rũ, đặt mông ngồi xuống, vừa khó chịu vừa đáng thương nói: “Con đã lớn rồi sao vẫn chưa mọc răng.”

Xavier: “...”

Hắn thường khó tiếp được lời của con non.

Xavier dứt khoát đặt cậu nằm nên giường, cứng rắn phủ lên một tấm thảm nhỏ, nói: “Ngủ”

Đường Đường mở to đôi mắt tròn trịa, một chút cũng không buồn ngủ.

Cậu lại hỏi: “Cha vì sao không cần Tom?”

Xavier dù sao cũng là người cha già đã tiếp xúc rất lâu với con non, vừa nghe đã hiểu ý của cậu, ghét bỏ nói: “Ta không muốn một loài người làm cháu trai của ta, muốn kéo quan hệ với Long tộc, mơ đi.”

Đường Đường hỏi: “Cha không muốn làm ông nội sao?”

Xavier vừa định nói không muốn, nhưng sau khi nhìn Đường Đường một cái, lại nói: “Chờ con lớn lên có một con rồng con của chính mình, cũng không phải không được. Nhưng bây giờ là không thể.”

Đường Đường túm lấy tấm thảm nhỏ, trầm tư một hồi, nghĩ đến cái gì đó, vui vẻ nói: “Vậy cha làm cháu trai là được rồi!”

Xavier im lặng đúng ba phút, trong lòng tự nhủ, đây là rồng con do chính mình nuôi dưỡng, đừng nhất thời xúc động mà đánh chết nó.

“...... Con thực sự là con trai tốt của ta.”

Đường Đường không tự nhiên cười, có chút kỳ quái ngượng ngùng.

Xavier: “Ta không phải đang khen...thôi bỏ đi.”

Hắn đưa tay phủ lên mắt Đường Đường, một lần nữa yêu cầu cậu nhắm mắt ngủ. Mắt của Đường Đường không an phận cử động tới lui, qua một hồi lâu, mới có chút buồn ngủ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Xavier nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu, một lát sau bất giác thấp giọng nói ra những gì hắn muốn nói, giống như tự nhủ: “Vì sao con không hôn ta?”

“Cha không muốn con thơm thơm.” Đường Đường bỗng nhiên mở mắt ra, cất giọng sữa mềm mại trả lời.

Xavier hơi ngạc nhiên, hắn nghĩ rằng con non đã ngủ say rồi.

Nghe rõ lời Đường Đường nói, hắn phủ nhận: “Ta chưa từng nói như vậy.”

Đường Đường kéo tấm thảm nhỏ lên, che cằm mình, nghiêm túc nói: “Cha nói, hôn cái gì đó, căn bản không quan trọng, người không quan tâm.”

Xavier há miệng muốn phản bác, lại bất ngờ nhớ lại, mình quả thật đã từng nói như vậy, là vào lúc đang đánh nhau với đám lão long khoe khoang con non hôn bọn họ tức giận nói ra. Không ngờ vậy mà lại bị Đường Đường nghe thấy.

“Ta nói bậy đó.” Xavier dứt khoát phủ nhận.

Đường Đường có chút buồn bã lập tức cong khóe miệng nở nụ cười, trong ánh mắt lấp lánh ánh sao: “Cha muốn thơm thơm không?”

Xavier gật đầu: “Ừm.”

Đường Đường liền nhào tới, ôm chặt lấy cổ cha, rất vui vẻ làm mặt hắn dính đều nước miếng.

Xavier: “...”

Đột nhiên không còn muốn như vậy nữa.

Nói thì nói thế nhưng khóe miệng hắn vẫn lạnh lẽ cong lên một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp