Hoa Vô Đa đem bộ dạng của Tống Tử Tinh xem trong mắt, có lẽ vì thanh âm hơi run rẩy nói: “Được” mà trong lòng cô lại có một tia áy náy.
Lúc này cô không dám nhìn thẳng vào hắn nữa, ánh mắt rời về phía rượu và đồ ăn trên bàn. Cô cầm đũa có chút không được thẳng, chẳng để ý mình ăn bao nhiêu, uống cái gì, tất cả mùi vị đều không nhận ra được, chỉ cảm thấy ánh mắt của Tống Tử Tinh nhìn mình giờ phút này khiến cả người nóng lên.
Cô hơi dịch người, xê về bên trái, không thoải mái, lại xê về bên phải, cũng thấy không thoải mái, lập tức cảm thấy được cả người đều trở nên là lạ, làm sao mà ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái. Ngay trong lúc cô kiên trì không nổi nữa, đang muốn bỏ lại chiếc đũa để chạy trốn thì chợt nghe Tống Tử Tinh nhẹ giọng, thậm chí là dè dặt mà cẩn thận hỏi: “Vậy cô sẽ đi Hàng Châu cùng ta chứ?”
Tống Tử Tinh khi nào lại ăn nói khép nép như vậy? Hoa Vô Đa nghe xong lập tức liền dao động, tức thì thốt ra một câu: “Năm mới ta sẽ lấy thân phận thật của ta mà cùng ngươi quay về Hàng Châu, ta nghĩ chỉ sợ người nhà ngươi đã sớm biết ta là ai, che che giấu giấu cũng không vui hơn đâu.”
Nói xong, cô ngẩn ra, dường như không thể tin được vừa rồi mình xúc động đã đáp ứng cái gì, liền quẳng chiếc đũa đi, chạy ra khỏi phòng. Mới chạy được vài bước, cô cảm thấy hành động này vừa chật vật lại còn mất mặt nữa, liền ngừng lại. Ôi ôi, cô dằn sự khó chịu trong lòng xuống, ở trong tay áo ngầm nắm chặt hai đấm, hít sâu, cố gắng lấy hết sự bình tĩnh bước đi thong thả ra ngoài cửa. Sau khi ra ngoài, cô còn không quên đóng cửa trở lại, chỉ là có như thế nào, cũng không dám liếc mắt một cái nhìn Tống Tử Tinh trong phòng.
Dọc đường đi đến phủ ở Hàng Châu, Hoa Vô Đa ngồi ở trong xe, một thân quần áo mới khiến cô không được tự nhiên. Vốn là khi Tống Tử Tinh tặng cô bộ quần áo này, cô còn thán phục khen rằng nó vô cùng tinh xảo lại hết sức vừa vặn, giống như được may theo số đo của cô vậy. Nghĩ lại, lúc Tống Tử Âm ở Tô Châu đã từng có một ngày đi may quần áo, cô cũng đi theo, có lẽ từ khi đó, Tống Tử Tinh đã hao phí tâm tư rồi.
Bộ quần áo này, lấy gấm trắng lót bên trong, phối với bên ngoài là lụa mỏng màu trắng, trên cổ tay áo thêu hoa hồng mai, trên vai cũng có một gốc cây hồng mai chậm rãi nở rộ, nhìn đặc biệt tươi đẹp. Bên eo là sắc hồng của tua cờ. Chẳng biết ai đã mất nhiều tâm tư nghĩ ra những hoa văn đẹp đẽ thế này, thật là một bộ quần áo độc đáo, cô rất thích. Không chỉ có quần áo, Tống Tử Tinh còn đưa tới một bộ trang sức, cũng lấy hồng mai làm chủ, hiển nhiên rất xứng để mặc cùng bộ quần áo này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT