Cô gái nghe vậy, kín đáo cười đầy hàm ý. Trong điện càng thêm im lặng, chỉ nghe thấy tiếng của Hoa Vô Đa nói: “Ngày ấy ta đến kinh thành tìm một người bạn, người ấy tặng ta một bình Ngàn Túy. Ta từ nhỏ đã yêu thích rượu ngon, mà bình Ngàn Túy kia trong thiên hạ chỉ e cũng còn lại một bình. Ta được rượu này vui vô cùng, luôn mang theo bên người. Đêm đó ta đến phủ quốc cữu dự lễ, bỗng nhớ tới rượu ngon bên người còn chưa nếm thử, nhất thời nổi hứng bị rượu ngon dụ dỗ, liền uống thử một chút. Ta đương nhiên biết Ngàn Túy này không phải là rượu bình thường, người thường uống một ngụm cũng phải say đến ba ngày. Ta lại ỷ vào tửu lượng của mình tốt, liền nhấm một ngụm nhỏ, nghĩ rằng sẽ không có việc gì. Ai mà biết, khi ta đứng ở trong điện, nhìn thấy quốc cữu đại nhân nắm tay tân nương xuất hiện trước mặt, thế mà lại nhìn quốc cữu thành hắn.” Ánh mắt Hoa Vô Đa nhìn về phía Tống Tử Tinh, Tống Tử Tinh biết Hoa Vô Đa đang nói vớ vẩn, nhưng cũng không vạch trần, ánh mắt sâu xa nhìn lại cô.
Hoa Vô Đa tiếp tục nói: “Ta lúc ấy bị quỷ ám, mùi rượu dâng lên, bước chân trống rỗng, tưởng nhầm chú rể là hắn, liền nhờ rượu vào mà xông ra trước mặt mọi người đem hắn cướp đi. Nói đến thật xấu hổ, người ta là quốc cữu đại nhân sao có thể chịu theo ta đi…” Nói đến đây, ánh mắt của cô buông xuống, giống như thẹn thùng, mơ hồ lại chỉ cảm thấy trong ngực dấy lên một trận đau đớn.
Lúc này liền nghe Tống Tử Tinh tiếp lời nói: “Đừng nói nữa, lúc ấy là ta sai, sau này ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.” Trước mặt mọi người, Tống Tử Tinh nắm chặt tay cô, nói Phương Nhược Hề nhớ hắn, mà hắn đã từng phụ cô một tấm chân tình, khiến cô sau khi say rượu làm ra chuyện thất lễ này.
Sự tươi cười trên mặt thất phu nhân biến mất, rốt cuộc nàng ta cũng không nén được giận, Tống Diễn lại nói: “Là tiện nội lắm miệng, ta trở về sẽ khiển trách.”
Không ngờ thất phu nhân cũng không để ý đến sự uy hiếp của Tống Diễn, khuôn mặt vẫn cứ như cũ thản nhiên cười nói: “Ngàn Túy, rượu này mọi người đều biết tiếng tăm của nó. Đây là một loại rượu rất có lai lịch, nghe nói uống một ngụm sẽ say đến ba ngày, chỉ tiếc rượu này trong thiên hạ quả thực khó tìm. Phàm là rượu ngon, người ta sẽ giữ gìn như báu vật. Chỉ là ta không biết, Phương cô nương đã từng đem rượu này bên người sao? Nếu ta có thể được ngửi thấy thôi cũng đã là chuyện may mắn lắm rồi."
Ngày đó Hoa Vô Đa một mạch uống hết nửa bình Ngàn Túy. Chỗ còn lại Tống Tử Tinh vẫn đem trả cho cô, chỉ là ngày đó cô say rượu nên khi uống đã làm đổ ra rất nhiều, bây giờ chỉ còn thừa lại không bao nhiêu. Hoa Vô Đa sau chuyện này đã rất quý trọng đem chỗ còn lại của Ngàn Túy đổ vào một cái bình sứ nhỏ vừa lòng bàn tay, mang theo bên người. Sở dĩ cô luôn mang theo bên người, là vì muốn nếu gặp phải thời khắc nguy hiểm đem ra làm thuốc mê cũng không sai. Hơi rượu Ngàn Túy một giọt cũng có thể làm cho cả một đám người say, so với thuốc mê bình thường không kém bao nhiêu, dùng ngân châm cũng không tỉnh lại. Hoa Vô Đa trước sau chỉ có tâm tư này, cho nên từ ngày Lưu Tu kết hôn mới mang theo Ngàn Túy bên người.
Nghe vậy, Hoa Vô Đa cười cười, từ trong ngực lấy ra một bình sứ, nói: “Nếu thất phu nhân cũng là người thích rượu, Nhược Hề sao có thể để phu nhân phải thỉnh cầu được cơ chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.