Tống Tử Âm biết cô gái này rất quan trọng với ca ca mình. Ca ca rất hay nhìn lén cô ấy, vừa thấy sẽ quên mất công việc và người đứng bên cạnh. Nàng từng chê cười ca ca, chỉ vì một cô gái mà tốn biết bao nhiêu tâm tư, đem nàng từ Hàng Châu đến đây, ca ca nàng chỉ cười không nói.
Tống Tử Âm từng hỏi ca ca: “Huynh nhọc lòng như vậy, sao không trực tiếp thổ lộ?” Ca ca cũng không phải là người hay ngại ngùng, vì sao lúc này lại canh cánh trong lòng mà do dự đến thế.
Ca ca nói nàng không hiểu, nhưng thực ra nàng biết hết, nàng cũng có người trong lòng mà, tuy rằng…
Nàng vẫn thầm chú ý đến cô gái này, nàng thấy cô ấy thật đặc biệt, nhưng sự đặc biệt này có thể nói là vô cùng kỳ quái, hành động cử chỉ của cô không giống một cô gái, lại càng không giống một tiểu thư khuê các. Chữ viết của cô ấy rất đẹp, lúc cô ký khế ước với ca ca, ba chữ Hoa Vô Đa rất có khí phách, khó mà làm cho người ta nghĩ rằng chữ kia được viết ra từ tay một cô gái.
Nàng từ đầu đến cuối đều không hiểu ca ca rốt cuộc bị cái gì của cô ấy hấp dẫn, bộ dạng của cô không xuất chúng, xuất thân không rõ ràng, dường như là từ giang hồ, võ nghệ cao cường, luôn thích leo lên nóc nhà, thật chẳng có hình tượng gì cả.
Tuy rằng như thế, toàn thân cô gái này lại có một thứ mà mọi người khác đều không ai có, đó là sự tùy tiện và tự do, không chịu đựng bất kỳ kẻ nào, không một sự trói buộc nào, thái độ luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh khiến nàng thường rất hay kinh ngạc lại có chút kính phục.
Thẳng cho đến giờ phút này, nàng mới phát hiện, cô gái kia còn có một mặt sáng chói hơn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.