Hắn đi rồi, thần kinh của cô đang căng ra bỗng dưng trầm tĩnh lại, cô chợt cảm thấy tâm tình đang rất tốt, buồn phiền cùng áp lực cũng dịu đi đôi chút, cô vẫn không đứng dậy, cứ thế không kiêng dè mà nằm luôn trên bậc thềm, tùy ý để hơi lạnh và ẩm ướt thấm vào tóc và thân thể mình, rất lạnh, nhưng lại rất đau.

   Sau một lúc lâu, cô bỗng dưng xoay người nhảy dựng lên, nắm lấy mớ tóc rối tung đã mấy ngày không gội, ngửi thấy mùi trên người mình, trong nháy mắt suýt nữa thì nhổ ra, vội hướng ra bên ngoài gọi to: “Có người không?Ta phải tắm rửa.”

   Lúc này chợt nghe bên ngoài cửa có người đáp: “Cô nương xin chờ một chút, ta đi gọi người chuẩn bị ngay bây giờ.”

   Sau khi trải qua một đêm kia, tuy rằng thỉnh thoảng cô vẫn sững sờ ngây người ra, nhưng cô đã ra ngoài đi dạo, không thể cứ ngồi mãi trong phòng được.   

   Chuyện đã qua, con người trước đây nếu đã đuổi đi rốt cuộc cũng không trở lại nữa, vậy thì lưu luyến để làm gì? Tuy rằng biết là cần phải quên, nhưng mà lòng dạ cũng không thể tự do khống chế được, cô liền đau đớn lặp đi lặp lại nói cho chính mình, nếu không thể quên được thì thử đối mặt đi, có lẽ thời gian dài sẽ quên thôi.

   Những ký ức khi ở cùng Lưu Tu trong rừng trúc đột nhiên hiện lên trong óc cô, đó là khi cô ngẫu nhiên nghe được chữ: “Tu” cũng sẽ ngẩn ra trong chốc lát, tiếp đó lại trầm mặc, sau đó là thản nhiên cười gượng, cô nói cho chính mình, chung quy cũng phải quên đi.

   Ngoại trừ Lưu Tu, còn có một người cũng làm cho cô thường xuyên nhớ tới, người đó là công tử Dực, mỗi khi nhớ tới ánh mắt kinh ngạc không hiểu kia của công tử Dực khi nghe đến thân phận thật của cô, cô liền thấy có chút khổ sở. Cô còn nhớ rõ ngày ấy hắn nắm chặt tay cô mà nói: “Bất luận là thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.” Cô rơi vào ma trảo của Tống Tử Tinh. Hắn đang trách cô cố tình lừa dối hắn cho đến nay ư? Cho nên, đêm đó mới không phái người đi tìm cô, để cô lưu lạc đến Giang Nam hay sao?

   Cô nhìn đến tay mình, một đêm kia đôi tay này đã bị hắn nắm rất nhiều lần, mỗi một lần đều mang theo năng lực vỗ về, yên lòng, vài lần cô rất muốn trốn phía sau hắn để hắn che mưa chắn gió cho mình, nhưng mà cô lại lừa hắn, hắn có hận cô hay không? Tại sao lại không muốn trông thấy cô? Cô sờ tay vào trong ngực lấy ra một đoạn gấm, cẩn thận mở ra, hé ra bức tranh bên trong. Bức tranh này cô lấy từ trong tay công tử Dực, chính là bức tranh khi ở Nam Thư thư viện, hắn bóp cổ cô, cô ra sức mà giãy dụa, ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên bức tranh, khóe miệng cô giương lên một nụ cười vui vẻ, giống như lại nhớ đến thư viện, lại nhớ đến ký ức tươi đẹp nhất, khoảng thời gian vui sướng nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play