Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 9: Mình cũng rất giỏi và ưu tú, đúng không?


1 năm

trướctiếp

Khương Giáng quay lại phòng ngủ, cô nhớ lại chuyện hình dán mình đã đồng ý với Lục Phi, vì thế cô bắt đầu lục tung bàn sách lên để kiếm đống hình dán phim hoạt hình mình dùng còn dư.

Thế nhưng cô tìm một lúc lâu vẫn không thấy.

“Để đâu rồi nhỉ? Sao lại không tìm được? Mình nhớ rõ là kẹp trong sách mà!”

“Khương Giáng, cậu đang tìm cái gì đấy?” Có bạn cùng phòng tò mò hỏi.

Khương Giáng buồn bực ngồi trên ghế, nói: “Mình tìm một tấm hình dán phim hoạt hình, lúc trước mình mua hai tấm để dán lên thẻ cơm, dùng một tấm nên còn dư một tấm. Thế mà bây giờ tìm kiểu gì cũng không thấy, không biết để ở đâu rồi.”

Bạn cùng phòng vừa nghe thì cười, nói: “Hóa ra cậu tìm cái đó à!”

“Sao, sao? Cậu thấy nó hả?” Khương Giáng vui vẻ hỏi.

Bạn cùng phòng nói: “Chiều hôm qua lúc mình về phòng lấy đồ, mình thấy trên bàn cậu đặt một cuốn tiểu thuyết mới mua nên đọc qua một lát. Ai ngờ trong đó rớt ra một tấm hình dán rất đẹp, mình siêu thích luôn, mình nghĩ thẻ cơm của cậu đã dán một tấm nên mình lấy nó dán lên thẻ cơm của mình rồi.”

Khương Giáng khẽ nhíu mày.

“Mình định nói với cậu nhưng lại quên bẵng đi, cậu sẽ không để ý chứ? Chỉ một tấm hình dán thôi mà.” Bạn cùng phòng không hề cảm thấy bản thân đã làm sai, nói cứ như chuyện đương nhiên.

“Không sao. Lần sau lúc lấy đồ cậu nhớ phải nói với minhd một tiếng, vốn dĩ hôm nay mình định dùng tấm hình dán kia.” Khương Giáng nói xong thì cầm lấy điện thoại định ra ngoài.

Bạn cùng phòng: “Cậu đi đâu thế?”

“Mình có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi trưa không về đâu, các cậu không cần chờ mình.” Khương Giáng nói xong lập tức mở cửa rời đi.

Trong phòng ngủ.

“Cậu ấy sẽ không giận mình chứ?”

“Chắc là không, Khương Giáng rất hào phóng mà.”

Trong đó có một bạn cùng phòng nhắc nhở: “Có điều lần sau cậu lấy đồ của cậu ấy thì phải nói trước một tiếng mới phải. Mình cảm thấy hôm nay cậu ấy tìm tấm hình dán kia hẳn là có chuyện quan trọng.”

Bạn cùng phòng lập tức bất mãn nói: “Có cái gì quan trọng chứ? Không phải chỉ là một tấm hình dán bình thường thôi à! Cùng lắm mình mua trả lại cho cậu ấy thôi.”

“...”

Hai người khác không nói gì nữa, hoặc là nói bọn họ thậm chí có hơi ghét người kia.

Người bạn cùng phòng này lấy đồ của Khương Giáng dùng không chỉ một, hai lần. Ngày thường cậu ta thấy dầu gội, sữa tắm của người ta tốt hơn mình nên thường xuyên lén dùng.

Bọn họ cũng từng lén nói với Khương Giáng rồi. Lần nào Khương Giáng cũng mắt nhắm mắt mở cười cho qua chuyện, cô nói không sao, nếu cậu ta thích dùng thì cứ dùng đi, không đáng bao nhiêu tiền cả, cô còn nói nếu bọn họ thích thì cũng có thể dùng, không sao cả.

Cũng may là Khương Giáng có thể chịu đựng được cậu ta. Cô dễ nói chuyện, tính tình rộng lượng không tính toán chi li, nếu là những người khác thì đã trở mặt với cậu ta từ lâu rồi.

Quả thật hôm nay Khương Giáng có hơi tức giận nhưng cô không muốn cãi nhau vì chút việc nhỏ này.

Cô ra khỏi phòng ngủ thì đi thẳng ra ngoài trường. Cô đứng ở cổng nói một hồi với bảo vệ mới được cho ra.

Cô đi ra đường, vươn tay cản một chiếc taxi, nói địa chỉ.

Kiểu hình dán này chỉ có tiệm kia bán thôi.



Giữa trưa, hai giờ, loa phát thanh rời giường của ký túc xá vang lên.

Lục Phi vừa xuống giường đã thấy Diêm Minh canh giữ ở dưới, trạng thái tinh thần không tốt cho lắm.

Không phải thằng nhóc này không ngủ trưa đấy chứ?

Hai người ra khỏi ký túc xá, vì Diêm Minh đột nhiên muốn đi mua nước, đi đường vòng làm trễ nãi chốc lát, cho nên lúc Lục Phi đến phòng thi cũng đã sắp đến giờ, người đã ngồi đầy phòng.

Thế nhưng anh thấy chỗ ghế của Khương Giáng lại trống.

“Sao cô ấy vẫn chưa đến?”

Tiếng chuông vang lên, buổi thi bắt đầu, giám thị phát bài thi.

Còn Khương Giáng vẫn chưa đến phòng thi.

“Cô ấy sẽ không ngủ quên trong phòng chứ?” Lục Phi cầm bài thi phát xuống, nghĩ trong lòng.

Đột nhiên, một tiếng thở dốc vang lên ở cửa phòng học.

“Thưa thầy!”

Lục Phi nhìn lại, không phải Khương Giáng chậm chạp chưa đến thì là ai nữa?

Cô đứng ở cửa phòng học, mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.

Giám thị liếc cô một cái rồi nói: “Lần sau nhớ tới sớm, mau vào thi đi.”

“Em cảm ơn ạ.”

Khương Giáng ngại ngùng cười cười sau đó mau đến chỗ ngồi của mình. Cô cầm bài thi, thầm thở phào một hơi.

May là còn kịp.

Lúc Lục Phi truyền bài thi cho Khương Giáng, anh thuận tay đặt lên bàn cô một chai nước soda.

Khương Giáng: “?”

“Có lẽ giờ cậu sẽ cần nó. Yên tâm đi, mình chưa uống đâu, vẫn còn mới.”

Nói xong, anh quay đầu đi.

Khương Giáng nhìn chai nước soda Lục Phi đưa cho mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, khóe miệng không khỏi cong lên. ( truyện trên app T𝕪T )

Cô nhìn gáy Lục Phi, lẩm bẩm: “Xem như cậu có lương tâm, không phí công mình không nghỉ ngơi mà tốn thời gian nghỉ trưa đi mua hình dán cho cậu.”

Với Khương Giáng, kiểm tra toán là thứ đau khổ nhất. Mỗi một câu hỏi đều như chướng ngại vật của cô, trái lại vị ngồi phía trước cô lại làm đề thi như nước chảy mây trôi.

Phần lớn thí sinh ngồi xung quanh Lục Phi, không ai là không nghĩ đến chuyện chép đáp án của anh.

Khương Giáng dùng tay chống cằm, cô nhìn câu hỏi trên đề thi, trực tiếp từ bỏ. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ viết xuống một chữ "giải".

Dù sao có thể nhiều hơn một điểm thì nhiều hơn một điểm.

Thời gian còn lại cô đều nhìn Lục Phi. Trên bài thi của đối phương tràn ngập đáp án, chữ viết xinh đẹp mà tinh tế!

Tâm trạng của Khương Giáng lập tức tốt lên.

“Bản thân được một nam sinh giỏi giang, ưu tú như thế thích, điều này chứng tỏ mình cũng rất giỏi và ưu tú, đúng không?”

“Ừ… chắc chắn là thế!”

Nếu Lục Phi biết bạn học ngồi sau lưng mình, lúc làm bài thi không nghiêm túc giải đề mà lại đi suy nghĩ lung tung, không biết anh sẽ có tâm trạng gì.

Buổi thi kết thúc, Khương Giáng nộp bài thi xong lập tức đuổi theo Lục Phi.

“Cảm ơn chai nước soda lúc nãy của cậu.”

Lục Phi chỉ đáp: “Không sao, dù sao lần trước cậu cũng đưa nước cho mình, huề nhau!”

“Mình có đưa đâu.” Khương Giáng chột dạ phản bác: “Theo như cậu nói là do lần trước mình sơ ý mua dư một chai nên mới cho cậu thôi.”

Lục Phi liếc Khương Giáng một cái, anh không muốn tranh luận chuyện vô nghĩa này với cô.

“Cậu nói sao thì là vậy!” Lục Phi khẽ dừng: “Cậu tìm mình làm gì? Chẳng lẽ cậu nhớ ra chuyện cần mình giúp rồi à?”

“Không phải.”

Khương Giáng rút tay từ trong túi ra đưa tới trước mình Lục Phi, cô mở tay ra, một tấm hình dán đáng yêu xuất hiện trước mắt anh.

Cô cười, nói: “Cho này, mình đã hứa sẽ cho cậu hình dán, cậu mang cho dì ở nhà ăn đi.”

Lục Phi hơi sửng sốt nhưng anh không nhận lấy hình dán. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, bèn nói: “Chờ lát nữa đến nhà ăn ăn cơm, cậu tự đưa cho dì ấy đi.”

Khương Giáng: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp