Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 8: Nắm tay nhìn nhau, mắt rưng rưng lệ, rồi không nói nghẹn ngào


1 năm

trướctiếp

Lục Phi cầm thẻ cơm của Khương Giáng đến chỗ cửa sổ cơm thanh toán lại.

Dì lấy đồ ăn nhìn tấm thẻ cơm dễ thương kia, cười hỏi: “Cháu tìm bạn học nữ mượn thẻ cơm đấy à?”

“Vâng.” Lục Phi xấu hổ gật đầu.

Dì cười bảo: “Tấm thẻ cơm này của cháu cũng đẹp đấy chứ. Có thể hỏi giúp dì xem bạn học nữ kia mua mấy cái hình dán này ở đâu không? Dì cũng muốn mua một tấm cho con gái mình dán lên.”

“Dạ được ạ.”

Sau khi quẹt thẻ xong thì quay về. Lục Phi trả thẻ cơm lại cho Khương Giáng, ngồi xuống đối diện cô: “Tổng cộng quẹt của cậu hết hai mươi mốt nghìn, mình sẽ trả lại số tiền này cho cậu.”

Khương Giáng cười nói: “Không cần đâu.”

“Nhất định phải cần.” Lục Phi kiên định nói.

Đây là sự quật cường cuối cùng của anh.

“Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi, Lục Phi cậu thiếu Khương Giáng mình hai mươi mốt nghìn đấy nhé.” Khương Giáng nhận thẻ cơm xong thì vui vẻ đáp.

Lục Phi nhớ đến chuyện mình đã đồng ý với dì bán cơm, bèn hỏi: “Đúng rồi, mấy cái hình dán cậu dán trên thẻ cơm này mua ở đâu thế?”

“Sao, cậu cũng thích à?” Khương Giáng cười, nói: “Không nhìn ra đấy nhé, một nam sinh như cậu mà lại thích mấy thứ hình dán đáng yêu này à.”

Lục Phi cãi lại: “Không phải mình, là dì bán cơm ở nhà ăn. Dì ấy thấy thẻ cơm của cậu rất đẹp nên muốn mua về dán cho con gái mình.”

“Ồ, vậy sao...” Khương Giáng kéo dài âm cuối, nói: “Vậy được rồi, nể mặt cậu nên mình sẽ cho con gái dì ấy một tấm, vừa hay mình còn một tấm đây này.”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, mau ăn cơm đi, mình đói bụng lắm rồi.”

Khương Giáng nói xong thì cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Lục Phi nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của cô, anh không thể ngờ rằng một cô gái trông thanh thuần ngọt ngào lại không rụt rè đến vậy.

“Nếu so sánh với những bạn nữ khác, có phải mình ăn rất khó coi đúng không?” Khương Giáng phát hiện Lục Phi nhìn mình bèn hỏi.

Lục Phi lắc đầu: “Không có, vẫn ổn.”

“Chắc chắn cậu đang thầm cười nhạo mình.” Khương Giáng tủi thân nói: “Tại hôm nay mình đói bụng quá thôi. Bình thường mình rất chú ý hình tượng.”

“Ồ.”

Lục Phi vừa ăn cơm vừa chờ đối phương nói chuyện muốn nhờ mình ra.

Anh muốn trả ơn cho xong để còn vạch rõ giới hạn với cô.

Thế nhưng từ đầu đến cuối Khương Giáng vẫn không nói gì.

“Xong, mình ăn no rồi.” Khương Giáng buông đũa xuống, nói với Lục Phi: “Cậu xem, mình không lừa cậu chứ, không hề lãng phí chút gì.”

Cơm cũng ăn xong rồi mà còn chưa nói?

Lục Phi không nhịn được nữa.

“Khương Giáng, không phải cậu có việc muốn nhờ mình giúp à?”

Khương Giáng cười khẽ nhìn Lục Phi: “Sao hôm nay cậu tích cực chủ động vậy?”

“Thế cậu có nói không?” Lục Phi hỏi thẳng.

Khương Giáng nhìn vẻ mặt không vui của Lục Phi, tủi thân bảo: “Cậu... Thái độ của cậu không thể tốt chút được à? Dù sao mình cũng là con gái mà.”

“...”

Khí thế của Lục Phi lập tức sụp đổ

Khương Giáng nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lục Phi, cô vốn định nói với anh nhưng suy nghĩ lại thì đột nhiên đổi ý, nói: “Ai da, vì lúc nãy ăn quá no nên mình lỡ quên mất tiêu, chờ mình nghĩ ra rồi nói với cậu nhé.”

“...”

Cậu là cá biến thành à? Trí nhớ chỉ có bảy giây thôi sao.

“Nếu cậu quên mất rồi, không có chuyện gì thì mình đi trước đây. Khi nào cậu nghĩ ra thì nói với mình.” Trước mặt Khương Giáng cứ như đang viện cớ, Lục Phi đành phải làm vậy.

Khương Giáng đột nhiên hô lên: “Cậu chờ một chút.”

“Cậu nhớ ra rồi à?” Lục Phi đứng yên, quay đầu hỏi ngược lại cô.

“Không phải.” Khương Giáng lắc đầu nói: “Mình muốn hỏi một chút, câu "Ve lạnh kêu buồn thảm, trước trường đình lúc trời tối, mưa rào vừa tạnh. Tiệc rượu tiễn đưa nơi cửa thành, không gỡ được mối sầu. Đang lúc lưu luyến, thuyền lan giục giã ra đi…” Tiếp theo là câu gì? Mình không nhớ ra được.”

Hóa ra là đề kiểm tra môn Ngữ văn hôm nay.

“Nắm tay nhìn nhau, mắt rưng rưng lệ, rồi không nói nghẹn ngào.” Lục Phi đáp.

Khương Giáng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ồ, hóa ra là câu này.”

“Nếu thi đại học mà kiểu câu hỏi đơn giản như điền thơ cổ này cậu không làm được, vậy ba năm cấp ba của cậu xem như không.” Lục Phi nói xong thì xoay người rời đi.

Khương Giáng nghe Lục Phi nói thế, không hiểu sao lại thấy hơi tủi thân.

Cô nhìn bóng dáng Lục Phi đang rời đi, lẩm bẩm: “Cậu dựa vào đâu mà nói mình như thế chứ. Rõ ràng mình đã học rồi, chỉ là lúc thi không nhớ tới thôi mà.”

...

Lục Phi trở về phòng ngủ, anh phát hiện Diêm Minh đã về, đang nằm trên giường chơi Vương giả vinh diệu.

Lục Phi nhớ lại tình cảnh xấu hổ lúc nãy ở nhà ăn, tức giận nói: “Diêm Minh, có phải cậu chưa nạp thẻ cơm cho mình không?”

“Hử...”

Diêm Minh ngượng ngùng cười, nói: “Ai da, ngày hôm qua chơi bóng nên quên mất, hôm nay, hôm nay mình chắc chắn sẽ nạp cho cậu.”

“Mình cảm ơn nhưng cậu có thể đáng tin cậy một lần được không?” Lục Phi duỗi tay: “Trả tiền lại cho mình, chiều thi xong mình sẽ tự đi nạp.”

“Đừng mà.” Diêm Minh vừa chơi game vừa nói: “Cậu cho mình một cơ hội chuộc tội đi, lần này mình chắc chắn sẽ không quên đâu.”

“Không được, cậu có biết hôm nay mình mất mặt thế nào ở nhà ăn không hả.”

Diêm Minh tự động bỏ qua chuyện Lục Phi mất mặt, cậu ấy tò mò hỏi: “Đúng rồi, cậu không nói thì mình quên mất, hôm nay cậu bỏ rơi mình để đi ăn với ai vậy?” ( truyện trên app T𝕪T )

“...”

Lục Phi lập tức nghẹn lời: “Không phải chúng ta đang nói chuyện thẻ cơm à?”

“Chuyện đó không quan trọng.” Diêm Minh ghé vào trên mép giường, hỏi: “Trọng điểm bây giờ là cậu đã đi ăn cơm với ai?”

“Không với ai cả, chỉ là một người bạn thôi.”

Diêm Minh nhìn chằm chằm vào Lục Phi, phát hiện lúc anh nói chuyện, ánh mắt hơi trốn tránh. Biểu cảm này cậu ấy vừa nhìn đã biết là Lục Phi đang chột dạ, cậu ấy quá hiểu anh.

“Phải không? Vì sao trực giác lại nói với mình rằng cậu đang nói dối.”

“...”

Diêm Minh đột nhiên nghĩ đến gì đó nên thử hỏi: “Vãi, không phải cậu đi ăn cơm với con gái đấy chứ?”

“...”

“Mình đoán đúng rồi?” Vốn dĩ Diêm Minh đang nằm hấp hối, giờ lập tức ngồi dậy, đang đánh đội cũng không đánh nữa. Cậu ấy buông điện thoại xuống, ngạc nhiên nói: “Mẹ nó, cậu thế mà lại đi ăn với con gái thật đấy hả?”

“Cậu ngạc nhiên đến vậy à?” Lục Phi cạn lời nói: “Chỉ là người ta có việc cần giúp đỡ nên mới cùng nhau đi ăn bữa cơm thôi.”

“Thế nên cậu để bạn nữ giúp mình trả tiền cơm?”

“...”

Logic của tên Diêm Minh này nhảy nhanh thật, Lục Phi không theo kịp.

Khi anh chuẩn bị giải thích thì Diêm Minh lại cảm thán: “Đều do mình cả, tại minhd có tội. Tớ lại để cậu ăn cơm mềm* trong lần đầu tiên hẹn hò với con gái.”

(*Ăn cơm mềm: sống dựa vào người khác, thường mang ý chế giễu là ăn bám.)

“...”

Toàn mấy cái quái gì vậy!

“Đúng rồi...” Diêm Minh hiếu kỳ nói: “Cậu còn chưa nói với mình, bạn nữ ăn cơm với cậu là ai đâu? Học lớp nào thế?”

Lục Phi hơi do dự rồi quyết định nói cho cậu ấy.

Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm.

“Cậu thật sự muốn biết?”

Vẻ mặt Diêm Minh đầy chờ mong: “Cậu nói vô nghĩa vậy.”

“Khương Giáng.” Lục Phi đáp.

Diêm Minh: “?”

“Đúng vậy, cậu không nghĩ sai đâu, là nữ thần Khương Giáng của cậu đấy.”

Sau một lát Diêm Minh mới phản ứng lại, một tiếng gào thảm thiết thê lương vang lên trong ký túc xá nam.

“A a a! Lục Phi, con mẹ nó, mình muốn giết cậu, giết cậu a a a.”

“...”

Lục Phi thấy thế thì nhanh chóng lấy tai nghe chống ồn ở đầu giường đeo lên.

Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.

Anh nhìn Diêm Minh ở đối diện đang điên cuồng lay giường, bùng nổ muốn chết, bất đắc dĩ lắc đầu.

Biết ngay nói xong sẽ thành ra thế này.

Haiz, chỉ mong sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi toán buổi chiều của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp