Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 7: Tích, số dư của bạn không đủ!


1 năm

trướctiếp

Bên trong phòng thi, Khương Giáng ngồi phía sau Lục Phi không khỏi cong miệng mỉm cười.

Cô dùng bút chọt chọt vào lưng Lục Phi.

Anh quay đầu nhìn cô.

“?”

Khương Giáng nhớ lại kế hoạch của mình, cô nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa thi xong, mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

Lục Phi quyết đoán từ chối: “Mình không muốn.”

“…”

Khương Giáng phiền muộn nói: “Mình còn chưa nói gì mà cậu đã từ chối rồi à?”

“Chắc chắn không phải chuyện gì tốt.”

“Cậu....”

Khương Giáng tức đến nỗi không nói nên lời.

Cô nhìn gáy Lục Phi, xem bút như kiếm, làm một động tác dùng kiếm đâm xuyên tim ở sau lưng người ta, đồng thời còn chửi thầm trong lòng: “Lục Phi xấu xa, chịu một kiếm của mình đi!”

Dường như Lục Phi có cảm giác nên quay đầu lại, anh nhìn Khương Giáng bằng ánh mắt kỳ quái.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Lục Phi đột nhiên quay đầu khiến Khương Giáng hoảng sợ, cô nhanh chóng thu tay lại, lúng túng bảo: “Cậu quản được à!”

“Ấu trĩ!”

“Cậu mới ấu trĩ.” Khương Giáng nhìn Lục Phi quay đầu lại, khó trách anh lại có biệt danh là "Vật cách điện". Cái đồ không hiểu phong tình như thế xứng đáng độc thân cả đời.

Thời gian làm bài thi dần đến, tiếng chuông vang lên, giám thị thông báo sơ qua về kỷ luật của trường thi rồi bắt đầu phát bài thi.

“Bây giờ bắt đầu làm bài!”

Bài thi tháng và thi Đại học không giống nhau, ít nhất bài thi không phải do giáo viên tự phát cho từng người mà là đếm số xong rồi truyền từ bàn đầu xuống.

“Của cậu này.”

Khi Lục Phi truyền bài thi cho Khương Giáng, cô nhìn anh kề sát mình, hai đôi mắt đối diện nhau, tim cô bỗng đập nhanh hơn.

Trước kia cô không phát hiện, chỉ đứng ở đằng xa nên cô chỉ đơn thuần cảm thấy anh đẹp trai, thành tích lại tốt.

Bây giờ quan sát anh ở khoảng cách gần mới thấy ngũ quan của anh thật sự rất đẹp, khiến người ta cảm thấy bản thân như tắm trong gió xuân.

Nói thế nào nhỉ, Khương Giáng cảm thấy, trong sách gọi cái này là "trong bụng có thi thư, khí chất tựa hoa!"

Lục Phi thấy cô thất thần bèn giục: “Cậu thất thần cái gì đấy, mau truyền bài thi đi.”

“Hả? À!”

Sau khi Khương Giáng khôi phục lại tinh thần thì cảm thấy hơi xấu hổ. Cô nhận bài thi rồi truyền ra sau.

Sau đó là thời gian làm bài dài hai tiếng rưỡi.

“Ve lạnh kêu buồn thảm, trước trường đình lúc trời tối, mưa rào vừa tạnh. Tiệc rượu tiễn đưa nơi cửa thành, không gỡ được mối sầu. Đang lúc lưu luyến, thuyền lan giục giã ra đi…”

Khương Giáng nhìn bài thi của mình, bài thơ cổ này có hai chỗ trống cần phải điền, cô thấy hơi đau đầu.

Câu này là gì nhỉ? Sao đột nhiên không nghĩ ra?

Khương Giáng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng ngồi đằng trước mình.

Lục Phi ngồi thẳng lưng, cúi đầu.

Từ lúc bắt đầu kiểm tra anh cứ cắm cúi viết, không hề dừng lại, cứ như không có câu hỏi nào có thể làm khó hay anh phải suy nghĩ.

Không hổ danh là học sinh giỏi.

Vì chân Khương Giáng dài nên cô không thích ngồi vòng chân lại, cô quen thói duỗi chân về trước, một khi không cẩn thận sẽ đụng phải ghế của Lục Phi.

Động tác làm bài của Lục Phi khẽ dừng.

Sau vài lần lặp lại, anh thật sự không chịu được nữa nên nhích ghế mình về trước.

Thế nhưng, anh vẫn không tránh được sự quấy rầy của người kia.

“Chân cậu dài lắm à!”

Lục Phi nói thầm một câu, chỉ có thể làm bài tiếp theo, anh xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

Thi xong, nộp bài xong, Khương Giáng ngồi tại chỗ của mình, cô vẫn còn rối rắm bài thơ cổ mình không viết ra được.

Rõ ràng trước khi đi thi cô đã học qua rồi, sao đột nhiên không nhớ ra nhỉ?

Lục Phi vốn định rời đi nhưng sau khi anh vô tình thấy dáng vẻ lúc này của Khương Giáng, anh tưởng rằng vừa nãy mình từ chối cô nên cô không vui.

Anhthấy hơi do dự.

Hay là hỏi thử xem, lỡ như cô ấy thật sự có chuyện quan trọng thì sao?

Dù gì lúc trước người ta cũng đưa nước cho mình, xem như vẫn còn tình người.

“Cậu nói đi, mình có thể giúp cậu chuyện gì?” Lục Phi quay đầu đi đến, mở miệng hỏi.

Khương Giáng không ngờ Lục Phi sẽ chủ động nói chuyện với mình, cô thấy hơi ngạc nhiên.

Thế nhưng lúc nãy trước khi thi, anh đã từ chối cô vô cùng kiên quyết.

Bây giờ hối hận rồi à?

Muộn rồi, cô rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.

Thế nên cô cố ý xụ mặt, bực mình nói: “Không phải cậu bảo không giúp mình à!”

“Nếu cậu không nói thì mình đi đây.” Lục Phi không cảm xúc nói.

Khương Giáng không để ý tới anh. ( truyện trên app T𝕪T )

“Mình đi thật đấy.”

Khương Giáng quay đầu sang nơi khác, tiếp tục không để ý tới anh.

“...”

Thôi được rồi, dù sao người ta cũng là con gái, anh không nên so đo.

Lục Phi bèn thỏa hiệp: “Được rồi, lúc nãy là mình sai, mình xin lỗi, cậu muốn sao đây?”

Khương Giáng nghe Lục Phi xin lỗi mình, trong lòng lập tức vui như nở hoa.

Cô tức khắc tươi cười, nói: “Nếu cậu biết sai rồi thì trưa nay mời mình ăn cơm đi, lúc nãy làm bài thi mình đói bụng lắm.”

“...”

Lục Phi nhìn Khương Giáng thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã mắc mưu.

“Đi nhanh đi.” Khương Giáng đứng dậy đi trước.

Lúc hai người đến nhà ăn, Lục Phi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Diêm Minh.

[Mình đi ăn cơm với người khác rồi, cậu đừng chờ mình.]

Đối phương lập tức trả lời.

[Ai vậy? Đồ đàn ông phụ bạc, vậy mà lại vứt bỏ mình.]

Lục Phi nhìn thoáng qua, không hồi âm. Anh cất điện thoại vào túi, nói với Khương Giáng: “Đi thôi.”

Trong nhà ăn có rất nhiều người, từng hàng dài đứng đợi.

“Nhiều người như vậy, chúng ta tới muộn rồi. Hay là chúng ta lên tầng ba ăn đi?” Khương Giáng đề nghị.

Lên tầng ba ăn?

Lục Phi nhìn Khương Giáng như nhìn một người ngốc.

“Sao đấy?” Khương Giáng nói: “Yên tâm đi, mình mời, không cần cậu trả tiền.”

Vấn đề là tiền à?

Rõ ràng cô muốn anh bị thầy hiệu trưởng túm lần nữa!

“Chúng ta ăn ở đây.” Lục Phi chém đinh chặt sắt nói.

Anh không muốn lại bị hiệu trưởng hiểu lầm.

Khương Giáng đành thỏa hiệp: “Vậy được rồi, ăn ở đây vậy.”

Lục Phi thấy Khương Giáng định đi lấy khay inox đựng đồ ăn thì nói: “Cậu đi giành chỗ đi, mình sẽ lấy cơm giúp cậu, cậu muốn ăn gì?”

“Mình muốn một phần thịt xào nhỏ, một phần trứng gà què, một phần gà luộc và một phần thịt viên!” Khương Giáng thuộc như lòng bàn tay nói.

“...”

Lục Phi hơi nghi ngờ: “Cậu ăn hết được không?”

“Sao, có vậy mà cũng đau lòng hả?”

Lục Phi bèn giải thích: “Mình sợ cậu vì muốn mình tốn tiền, muốn trả thù mình mà cố ý gọi nhiều món thế, sẽ lãng phí.”

“Yên tâm đi, mình có thể ăn hết.”

“Vậy được thôi!”

Lục Phi nhìn Khương Giáng mảnh khảnh, dáng người tốt như thế mà không ngờ cô lại ăn nhiều đến vậy.

Xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt anh.

Anh nhìn đồ ăn đã không còn nhiều, nói: “Dì ơi, cháu muốn hai phần, cái này, cái này, còn cái này một phần, cái này, cái này, cái này, mỗi thứ lấy một phần ạ.”

“Được, tổng cộng hết chín mười nghìn, quẹt thẻ nhé.”

Lục Phi lấy thẻ cơm của mình ra đưa về phía cái máy, âm thanh điện tử của máy móc lập tức vang lên trong đại sảnh.

“Tích, số dư của bạn không đủ, mời mau chóng nạp tiền.”

Hả...

Dì lấy đồ ăn nói: “Bạn học này, trong thẻ của cháu chỉ có sáu mươi chín nghìn, không đủ.”

“Ngại quá, cháu quên nạp tiền.” Lục Phi bối rối nói: “Dì ơi, cháu có thể mang đồ ăn đến đó cho bạn cháu rồi quay lại quẹt bù không ạ?”

Trên người anh có tiền mặt thế nhưng người ta không nhận! Ở trường học người ta chỉ nhận tiền của thẻ cơm, không thu tiền mặt.

“Không thành vấn đề.” Dì thoải mái đồng ý.

“Cháu cảm ơn.”

Lục Phi bưng hai khay đồ ăn đi qua đại sảnh, lập tức thấy Khương Giáng đang vẫy tay với anh.

“Ở đây! Ở đây!”

Lục Phi đi qua đó, anh đặt đồ ăn xuống, nhìn Khương Giáng muốn nói rồi lại thôi.

Anh thật sự có hơi ngại.

“Cậu sao thế? Sao không ngồi xuống ăn cơm!” Khương Giáng nhìn Lục Phi, kỳ quái nói.

Lục Phi cắn răng: “À... cậu có thể cho mình mượn thẻ cơm thanh toán một lát được không?”

“?”

Lục Phi lúng túng nói: “Thẻ cơm của mình không có đủ tiền, thiếu một ít.”

Khương Giáng sửng sốt một lát, sau đó nhịn không được nở nụ cười.

“...”

“Xin lỗi, mình không cố ý.” Khương Giáng lấy thẻ cơm của mình ra đưa cho Lục Phi: “Còn thiếu bao nhiêu thì cậu cầm đi quẹt đi, nếu không dì bán cơm còn tưởng cậu chạy mất đấy.”

Khương Giáng nói xong nhìn dáng vẻ ảo não của Lục Phi, cô không nhịn được mà bật cười.

“…”

Lục Phi nhìn thẻ cơm dán đầy hình vẽ phim hoạt hình màu hồng nhạt trên tay, tâm trạng phức tạp.

Diêm Minh chết tiệt, hôm qua lúc anh nạp tiền vào thẻ cơm, rõ ràng anh đã đưa tiền cho cậu ấy, bảo cậu ấy nạp giúp, thế mà tên kia lại quên không nạp, hại hôm nay anh bị người khác cười nhạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp