Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 10: Nhà ăn của trường học này quá hắc ám rồi


1 năm

trướctiếp

Sở dĩ Lục Phi để Khương Giáng đi là có nguyên nhân.

Mặc dù tấm hình dán này nhìn có vẻ như là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng nó tương đương với một phần ân tình.

Khương Giáng đi đưa nó cho dì ở nhà ăn, sẽ thu hoạch được ý tốt từ dì ở nhà ăn.

Bằng cách này, trong những ngày tới, khi Khương Giáng đến cửa sổ của dì ấy để gọi đồ ăn, dì ấy thấy đó là cô, xuất phát từ lòng báo đáp, lúc múc đồ ăn sẽ giơ cao đánh khẽ, bớt run tay đi mấy lần.

Dù sao hình dán kia là của Khương Giáng, Lục Phi cảm thấy bản thân không nên đến chiếm phần tốt này.

Nhưng Khương Giáng đơn thuần không nghĩ xa đến vậy, cô nghi ngờ nói: “Tại sao muốn mình đưa? Cậu đưa mới đúng chứ.”

Lục Phi đáp: “Bởi vì nó vốn là của cậu, cậu đưa mới thích hợp nhất.”

“Nhưng mình không biết dì ấy!”

Khương Giáng không biết tại sao Lục Phi nhất định muốn mình đưa, anh đưa không giống vậy sao?

Lục Phi do dự một chút rồi nói: “Vậy đợi chút nữa lúc ăn cơm, mình dẫn cậu đi.”

Khương Giáng nghe xong lập tức vui vẻ nói: “Được rồi, lần này đến lượt mình mời cậu ăn cơm!”

“Không cần, tự tớ có thẻ cơm!”

Khương Giáng cười nói: “Vậy sao? Mình đoán thẻ cơm của cậu bây giờ còn chưa nạp tiền đúng không?”

“...”

“Vậy thì cứ quyết định vậy đi, lát nữa chúng ta đến nhà ăn ăn cơm.” Nói xong, Khương Giáng vui vẻ chạy đi.

Lúc này, nộp bài thi xong, Diêm Minh từ phòng thi tầng khác đi tới, nhìn bóng hình xinh đẹp đi xa, kinh ngạc nói: “Người vừa rồi là Khương Giáng hả?”

Lục Phi gật đầu: “Ừm.”

“Vừa mới thi xong mà? Cô ấy lại tìm đến cậu rồi?” Diêm Minh không thể tin được.

“Không phải!” Lục Phi giải thích: “Bọn mình cùng phòng thi.”

“Ồ, hai người thật là có duyên.”

Diêm Minh thu ánh mắt về phía Khương Giáng, hỏi: “Vậy bây giờ cùng nhau đi đá bóng đi?”

Lục Phi nhớ tới chuyện lát nữa Khương Giáng muốn mình cùng đi đến nhà ăn, đáp: “Hôm nay không đi, mình còn phải về phòng học ôn tập môn học ngày mai thi đã.”

“Lần nào cậu cũng đứng đầu, thế mà còn liều mạng như vậy!” Diêm Minh hơi mất hứng nói: “Quên đi, vậy mình tự đi.”

...

Khi Lục Phi đọc xong kiến thức một chương, đã khoảng 5 giờ 40 phút rồi.

Một nữ sinh trong lớp đi tới trước mặt Lục Phi, có chút không vui nói: “Lục Phi, ngoài cửa có người tìm cậu!”

Lục Phi ngẩng đầu nhìn, Khương Giáng ở cửa phòng học vẫy tay với anh.

Lúc đầu cô xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người, lần này vung tay lên, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía anh có chút mập mờ.

“Không phải chứ, hai người thích nhau sao?” Có người bên cạnh bàn tán.

“Đừng nói lung tung, không phải thế!”

Lục Phi đáp lại, bước nhanh tới cửa phòng học, cùng Khương Giáng rời đi.

“Sao cậu lại đến lớp bọn mình?” Lục Phi hỏi.

Khương Giáng cười nói: “Đương nhiên là gọi cậu đến nhà ăn ăn cơm rồi!”

“Chỉ cần gửi cho mình một tin nhắn, chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà ăn là được.”

“Mình cũng muốn.” Khương Giáng vô tội nói: “Nhưng mình không có wechat của cậu, sao gửi tin nhắn cho cậu được!”

“...”

Lục Phi bất đắc dĩ, đành lấy điện thoại, đưa mã QR của mình ra.

“Cậu quét đi.”

Anh đang để cho mình thêm wechat của anh vào danh sách bạn bè sao?

Khương Giáng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra quét.

“Thêm được chưa?” Lục Phi hỏi.

“Được rồi.” Khương Giáng nhìn ảnh đại diện của Lục Phi, có chút vui mừng, cuối cùng mình cũng có wechat của anh rồi.

“Vậy thì đi thôi.”

“Ừm.”

Bên kia, sau khi Diêm Minh cùng người khác đá bóng trở về, vốn định tìm Lục Phi cùng đi ăn cơm, nhưng lại không thấy anh trong phòng học.

Thế là cậu ấy hỏi những người khác: “Các cậu có nhìn thấy tên Lục Phi kia đâu không?”

“Cậu ấy sao?” Mọi người bật cười: “Vừa rồi Khương Giáng lớp 12/7 đến phòng học, rủ cậu ấy đến nhà ăn ăn cơm rồi!”

Diêm Minh: “…”

Lục Phi chó chết, thảo nào hôm nay không đá bóng với cậu ấy, thì ra là đang đợi người nào đó trong phòng học!

Đây là có phụ nữ, là không cần anh em nữa rồi sao?

Diêm Minh tức giận!

Cậu ấy rất tức giận, quyết định đến nhà ăn để bắt gian!

Lần này mình bắt sống được cậu, xem cậu giảo biện thế nào!



Trong nhà ăn, do tới hơi muộn nên không có nhiều người, dì trong nhà ăn cũng không bận rộn mấy.

Hai người xếp hàng để đến bên cửa sổ của dì trong nhà ăn.

“Ơ, anh bạn, cháu lại tới rồi à? Lần này cháu muốn ăn gì?" Dì nhiệt tình hỏi.

Khương Giáng cười nói: “Dì ơi, cho cậu ấy một phần giống cháu, quẹt thẻ của cháu ạ!”

Dì ấy nhìn thẻ ăn của Khương Giáng, sau đó lại liếc nhìn Lục Phi, cười nói: “Thẻ ăn này nhìn rất quen, có phải là tấm thẻ quẹt buổi trưa không?”

Lục Phi lúng túng gật đầu cười, cũng nói: “Không phải dì muốn cho con gái của dì hình dán như này sao, cậu ấy có, cháu bảo cậu ấy mang đến cho dì một tấm.”

“Thật sao? Tốt quá rồi.” Dì ấy có chút kinh ngạc, buổi trưa dì cũng tùy tiện nói, cũng không hy vọng anh sẽ thật sự mang đến cho mình một tấm.

Khương Giáng ở bên cạnh nhanh chóng lấy ra tấm hình dán đã chuẩn bị, đưa vào.

“Dì ơi, cho dì!”

Dì ấy nhanh chóng cầm lấy, nói: “Cô gái nhỏ, cám ơn cháu, cháu không chỉ xinh đẹp mà còn có một tấm lòng tốt.”

Khương Giáng được khen thì hơi xấu hổ.

Phía sau có một nam sinh bất mãn, bắt đầu thúc giục: “Hai người các cậu nhanh lên chút được không!”

“Xin lỗi cậu nhé, xong ngay đây.” Lục Phi quay đầu nói xin lỗi.

Dì nhà ăn lập tức trách nói: “Giục giục giục, giục cái gì mà giục, nếu cậu có việc gấp thì sang cửa sổ khác đi!”

“…”

Khóe miệng anh bạn kia giật một cái, dì này cũng dữ quá đi.

Có người bên cạnh thở dài: “Người anh em, cậu xong rồi, ở trường trung học số Ba này đắc tội ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được đắc tội dì trong nhà ăn này!”

“Vì sao?”

Người tốt bụng cười đầy ẩn ý: “Chờ một lát cậu sẽ biết.”

Một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt cậu bạn kia.

Dì trong nhà ăn nhìn nam sinh vừa rồi thúc giục Lục Phi Và Khương Giáng, sắc mặt không tốt, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cái này, cái này, cái này nữa ạ.” Cậu ta nói.

“Tôi nghe thấy rồi, không cần lớn tiếng như vậy!”

“…”

Một lúc sau, vẻ mặt nam sinh đau khổ nói: “Dì ơi, cháu sai rồi, đừng run nữa, nếu run nữa thì thịt sẽ không còn đâu ạ.”

“Có sao?” Dì ở nhà ăn cảm thán nói: “Xin lỗi cậu, tôi lớn tuổi rồi, tay run lắm.”

“…”

Dì coi cháu là đồ ngốc sao?

Hai người trước cậu ta vừa rồi, khi dì múc đồ ăn, thịt bên trong đã gần như chất thành đống rồi đó!

Là một học sinh mới chuyển trường đến lớp mười, cậu ta đã được dạy một bài học sâu sắc.

Nhà ăn của trường học này quá hắc ám rồi!

...

Bên này, trở lại chỗ ngồi, hai người đang ăn cơm, Khương Giáng thấy mình không chủ động mở miệng nói chuyện, Lục Phi dường như cũng không có ý nói chuyện với cô, cứ như vậy cắm đầu tập trung ăn cơm.

Bầu không khí hơi ngột ngạt.

Khương Giáng len lén liếc nhìn Lục Phi, hơi buồn bực.

Người này bình thường cũng nhàm chán thế này sao?

Con trai và con gái cùng nhau ăn cơm, trong tình huống này, là con trai, không phải anh nên chủ động tìm chủ đề nói chuyện phiếm cùng bạn nữ sao?

Anh cứ cắm đầu ăn cơm là sao chứ!

Đồ ăn ở nhà ăn này ngon đến vậy sao?

Người như cậu có thể theo đuổi được con gái mới là lạ, đúng là đồ đầu gỗ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp