Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 29: Bảo tôi trả lời thế nào đây


1 năm

trướctiếp

Khương Giáng không ngờ rằng Lục Phi sẽ gửi tin nhắn cho mình. Cô nhìn tin nhắn của anh, dừng lại rồi nhìn quay đầu nhìn về phía anh. Lúc này, Lục Phi mới xoay người rời đi.

Cô hơi hối hận, vừa rồi cô không nên tỏ vẻ tức giận như vậy.

Dù sao anh cũng tốt với cô, nhưng tại sao anh lại nói người ta ngốc!

Cô cầm máy trả lời tin nhắn.

[Hoa đơn giản: Ờ, mình biết rồi.]

Sau khi gửi tin nhắn, cô nghĩ lại rồi lại nói thêm một câu.

[Hoa đơn giản: Cảm ơn cậu.]
Tiếp đó, cho tới khi về đến nhà, Khương Giáng vẫn chưa nhận được tin nhắn của Lục Phi gửi lại cho cô.

Về đến nhà, em trai cô vẫn chưa về, Khương Giáng bỏ ba lô xuống, thuần thục cầm giẻ lau nhà, lau nhà trước.

Sau đó cô nhìn giờ một lần nữa và định bụng sẽ đi đến siêu thị ở tầng dưới để mua một số thực phẩm và nấu một vài món ăn cho em trai mình. Vì em trai cô đã phàn nàn về việc lần trước cô không nấu ăn và cậu ấy đã phải đặt đồ ăn ngoài về nhà trong hai tuần liền. Hơn nữa, lần trước cô bị ốm, nếu không có em trai thì chắc chắc cô đã gặp nguy hiểm. Vì vậy, tuần này, khó khăn lắm cô mới có thời gian rảnh rỗi sau khi học xong, cô muốn khao em trai mình.

Sau khi cô đi siêu thị mua rau, cô về nhà nấu một vài món ăn yêu thích của em trai, ngay khi đồ ăn được bày biện trên bàn, cũng là lúc em trai cô đã mở cửa về nhà. Khương Bình An nhìn một bàn ăn thịnh soạn đều là những món cậu ta thích, trên mặt nở nụ cười.

“Chị, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy, sao lại nấu nhiều món thế này!”

Khương Giáng cười đáp: “Chẳng phải em nói chị không nấu ăn cho em sao, hôm nay chị nấu bù một thể.”

“Chị tốt như vậy sao? Em không tin!”

Khương Giáng cười mắng: "Nào, mau ăn thôi, lát nữa chị còn có việc."
“Việc gì vậy?” Khương Bình An thắc mắc: “Không phải chiều nay chị ở nhà học bài sao?”

“Muốn quản chị hả! Em cứ lo việc của mình cho tốt đi.”
Khương Bình An đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay sang bên cạnh hỏi: “À đúng rồi, gần đây chị học thế nào rồi?” 
Khương Giáng ngạc nhiên nhìn em trai, cười nói: “Ôi! Không nhìn ra nha, em mà cũng có lúc để tâm tới việc học của chị hả?”
“Ờ… gần đây không thấy chị học hành điên cuồng, cho nên em hỏi bừa, xem có kết quả gì không.”

“Cũng tạm ổn.” Khương Giáng nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười, không còn là vẻ mặt rầu rĩ như trước.

Khương Bình An đã nhìn thấy hết tất cả, cậu ngập ngừng hỏi: “Vậy tốt rồi, tuy việc học quan trọng, nhưng chị à, không được để xảy ra chuyện như lần trước nữa. Chị nói xem nếu có chuyện gì xảy ra với chị, ba mẹ chúng ta mà biết, họ trở về nhất định sẽ đánh chết em!”

“Không thế nữa, trước đây do chị của em quá lo lắng, vốn tưởng rằng cứ đắm chìm trong học tập, chăm chỉ học tập là có thể, nhưng mà giờ…”

Khương Giáng cười thần bí nói: “Chị đã gặp một cao nhân, người ấy giúp đỡ chị, đưa cho chị một quyển bí thuật và chị đã tiến bộ nhanh chóng."

"Là cao nhân phương nào thế?" Khương Bình An biết nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Không nói cho em biết đâu.” Khương Giáng nhắc nhở: “Lát nữa ăn xong nhớ rửa bát, chị đi trước đây.”

“Ờ.”

Đây là việc làm thường lệ của hai chị em, chị gái nấu ăn và em trai rửa bát, mỗi người một nhiệm vụ, hai người đã chia như thế này từ khi còn nhỏ.

Khương Giáng thu dọn ba lô, rồi lại vào phòng tắm, soi gương, vén thả tóc đuôi ngựa xuống. Sau đó nở một nụ cười mãn nguyện, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lục Phi.

[Hoa đơn giản: Cậu ăn chưa?]

Ngay sau đó bên kia trả lời.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Vẫn chưa, không có ai ở nhà, mình định chút nữa ra ngoài sẽ tiện thể ăn gì đó.]

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Mà này, cậu đã chọn được chỗ thích hợp chưa? Có thể ra đó không?]

Khương Giáng suy nghĩ một chút.

[Hoa đơn giản: Hay là ra chỗ cạnh bờ sông trong công viên Bắc Đình nhé? Ít người, yên tĩnh và không khí tốt.]

Vừa hay, sau khi học bổ túc xong, cô có thể đi cho Tiểu Hôi ăn luôn.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Được, giờ mình ra ngoài đây, lát nữa gặp.] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

[Hoa đơn giản: Ừm.]

Sau khi liên lạc với Lục Phi, Khương Giáng đến phòng khách, nhìn em trai vẫn đang ăn cơm, cô nghĩ đến Lục Phi vẫn chưa ăn cơm. Vì vậy, cô ấy chạy vào bếp và lấy ra một hộp cơm trưa.

“Chị làm gì vậy?” Khương Bình An nghi ngờ nhìn cô.

Vừa đóng gói, Khương Giáng vừa nói: "Dù sao em cũng không ăn hết được, nên chị gói một phần mang đi!"

"..."

Khương Bình An lập tức hỏi: "Chị đi gặp ai vậy? Còn đóng gói đồ ăn mang đi cho người ta.”

Khương Giáng mặc kệ cậu ấy.

“Người đó là nam hay nữ, chị có thể nói cho em biết luôn không?”

“Nam.”

“…”

Khương Bình An nghe câu trả lời này thì có chút ghen tị. Trên đời này, ngoài ba, cuối cùng cũng có người đàn ông thứ ba được ăn thức ăn của cô nấu.

“Chị ơi, chị không đi có được không?”

Khương Giáng nói: “Không được!”

“…”



Lúc đi ra ngoài, Khương Giáng trực tiếp bắt taxi.

Khi đến công viên Bắc Đình, Lục Phi đang ngồi trên ghế băng, nhìn vào cuốn sổ ghi câu hỏi mà cô đưa cho anh. Không chỉ vậy, bên cạnh còn có một số sách bài tập. Đây đều là những quyển sách được Lục Phi đặc biệt chọn để bổ túc cho Khương Giáng.

Sau khi tạm biệt với Khương Giáng vào buổi sáng, ngay khi về đến nhà, anh nhìn quyển sổ mà Khương Giáng đưa cho mình, cẩn thận nghiên cứu câu hỏi của cô. Sau đó, dựa trên những câu hỏi này, anh tìm thêm một số đề thi điển hình cùng loại.

Trong thực tế, hãy giải thích và phân tích cho cô ấy, dạy cô ấy cách tư duy về dạng câu hỏi này và cách giải đơn giản mà vừa nhanh chóng vừa hiệu quả.

Thực ra đối với một đề thi, các dạng câu hỏi của để về cơ bản là cố định, và đều được thay đổi số câu chữ nhưng nội dung trọng tâm không thay đổi. Chỉ cần bạn học ôn lại các câu hỏi, nắm chắc những điểm kiến ​​thức cần kiểm tra rồi đẩy lùi theo đề, bạn sẽ sớm tìm ra lời giải và biến bài toán từ phức tạp đến đơn giản. Vì vậy, vấn đề có thể được giải quyết một cách nhanh chóng.

Sử dụng phương pháp giải quyết vấn đề này, bài thi rõ ràng nhất chính là câu hỏi môn toán trong "Kỳ thi năng lực hành chính" dành cho công chức. Cho dù đó là một vấn đề về kỹ thuật, theo đuổi một cuộc hành trình hay xác suất của một sự kiện, miễn là bạn học được các kỹ năng, bạn sẽ có thể giải quyết vấn đề rất nhanh chóng. Tất nhiên, điều này đòi hỏi học sinh phải luyện tập rất nhiều hàng ngày, và nó chỉ có thể được thực hiện sau khi liên tục mài giũa và nắm vững các câu hỏi.

Về phần Khương Giáng, cô thực sự có kiến ​​thức cơ bản về toán học và khoa học, nhưng điều cô thiếu là cách giải quyết vấn đề và sự linh hoạt. Còn tiếng Anh thì không có gì để nói, chỉ cần học thuộc và viết nhiều.

Lục Phi cũng không giúp được gì nhiều.

“Này!” Khương Giáng đến sau lưng Lục Phi, vỗ vai anh.

Lục Phi quay đầu nhìn Khương Giáng trước mặt, có chút sững sờ. Với mái tóc đuôi ngựa xõa xuống, mái tóc đen xinh đẹp của cô được buông xõa một cách ngẫu nhiên, một số xõa trên ngực và một số khoác trên vai, khiến cô ấy trông thật duyên dáng.

So với Khương Giáng ở trường, ít sự hoạt bát, trái lại là trong sáng và ngọt ngào hơn, đến nỗi Lục Phi suýt chút nữa không nhận ra cô.

Khương Giáng nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, cười nói: “Sao vậy cậu không nhận ra mình sao?”

Lục Phi vội dời ánh mắt đi chỗ khác, lúng túng nói: “Không phải, hôm nay cậu không buộc tóc đuôi ngựa. Mình có chút không quen.”

“Ồ.”

Khương Giáng ngồi đối diện Lục Phi, bỗng nhiên cười hỏi: “Cậu thấy mình buộc tóc đuôi ngựa xinh hay thả xõa tóc ra xinh?”

Lục Phi: “...”

Bảo tôi trả lời thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp