Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 30: Ngon thì ăn thêm nhiều chút!


1 năm

trướctiếp

“Sao thế, khó trả lời vậy à?” Khương Giáng nhìn dáng vẻ rối rắm của Lục Phi, cố ý hỏi: “Hay là trông đều xấu?”

“Mình không trả lời có được không?” Lục Phi hỏi.

Khương Giáng bĩu môi: "Mình hiểu rồi, vậy là cả hai đều không xinh.”

"..."

Thật ra trong lòng Lục Phi đã có đáp án, anh cảm thấy Khương Giáng xõa tóc sẽ xinh hơn khi buộc tóc lên.

Nhưng lời này anh không thể nói ra.

“Không phải chúng ta đến đây để học bổ túc hay sao? Bắt đầu thôi.”

Lục Phi không muốn làm bản thân bối rối trước cô với câu hỏi vô nghĩa này, thế nên anh đã chuyển chủ đề, bắt đầu mở tài liệu học.

“Chờ một chút!” Khương Giáng nói.

"..."

Lại là câu này, cô cảm thấy câu mà mình nói nhiều nhất chính là "Chờ một chút."

Lục Phi hơi bất mãn: “Cậu lại muốn làm gì nữa? Hay không muốn bổ túc nữa?"

“Chẳng lẽ cậu không tò mò về thứ mình đang cầm trên tay sao?” Khương Giáng hỏi.

Vừa đến, Lục Phi đã nhận ra, nó giống như một hộp cơm, nhưng anh không có hứng thú nên cũng không hỏi.

Lúc này đối phương chủ động hỏi nên anh hợp tác nói: “Có liên quan đến việc bổ túc của chúng ta sao?”

“Không liên quan nhiều lắm.”

“Vậy thì mình không có hứng thú.”

“...”

Khương Giáng nói không nên lời: "Này, sao cậu lại nhàm chán như vậy chứ. Đây là cơm mình mang đến cho cậu."

Lục Phi: "?"

"Không phải cậu nói ở nhà không có ai, cậu vẫn chưa ăn trưa sao? Trùng hợp, hôm nay mình ở nhà có nấu mấy món mà ăn không hết, cho nên dã gói lại mang cậu một phần.”

“...”

Lục Phi không ngờ là cô sẽ tự gói đồ ăn mang đến.

Khương Giáng vừa nói lời này vừa khéo léo mở hộp cơm, lấy đồ ra xếp ngay ngắn, cười nói: "Cậu mau ăn đi, ăn xong chúng ta lại tiếp tục học."

“Mình không đói.” Lục Phi từ chối.

“Cậu chê đồ mình nấu không ngon sao?” Khương Giáng hỏi.

“Không phải vậy.”

“Vậy sao cậu không ăn?” Khương Giáng cố ý bày ra vẻ mặt buồn bã nói.

"..."

Lục Phi nhìn bộ dạng của Khương Giáng, có chút không nói nên lời. Hay là ăn một chút tượng trưng vậy?

Đúng, chỉ cần ăn một chút thôi.

Mà nhìn vào thì thấy hình như không có món nào bị cháy, ít nhất là không có cháo, vậy chắc có thể ăn được.

Một bữa ăn do một nữ sinh cấp ba nấu, Lục Phi không hy vọng cô có thể nấu ra món ăn ngon.

“Được rồi, vậy mình ăn một chút rồi bắt đầu kèm cậu học.” Lục Phi nói.

“Ừm.” Khương Giáng vui vẻ gật đầu.

Vì vậy Lục Phi dưới ánh mắt quan sát của Khương Giáng bèn cầm đũa lên, thử miếng đầu tiên. Anh vốn dĩ không trông chờ gì nhiều, nhưng ngay sau đó lập tức có chút thay đổi nho nhỏ.

Ấy? Lục Phi có chút kinh ngạc.

Đồ ăn cô nấu có vị ngon hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Thậm chí còn có một chút ngon?

Đó có thể là ảo giác do quá đói vì anh không ăn trưa?

Vì vậy, anh ăn miếng thứ hai.

Ừm... vẫn chỉ là ảo giác.

Lại thêm một miếng.

Ừm... vẫn chỉ là ảo giác.

Lại thêm miếng nữa vậy.

Ừm... lần này Lục Phi chắc chắn không phải ảo giác, mà là ngon thất sự.

Anh ngẩng đầu, nhìn Khương Giáng, không tin nói: “Những món này thật sự là do cậu nấu sao?”

“Đương nhiên rồi.” Khương Giáng thấy sắc mặt Lục Phi thay đổi là đã biết kết quả, cô cười hỏi: "Hương vị thế nào? Có ngon không?"

Khương Giáng vẫn có chút tự tin về tài nấu nướng của mình. Quá trình đào tạo từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành đã tạo nên khả năng nấu nướng tuyệt vời của cô. Nếu không, em trai cô sẽ không ghét việc ăn thức ăn ngoài đến vậy, thâm chí còn hét lên rằng cô phải tự nấu ăn cho cậu ấy.

“Không tệ.” Lục Phi thành thật trả lời.
Ngon là ngon, anh cũng đâu thể tự lừa mình dối người nói là không ngon được đúng không? Anh không thể làm chuyện như vậy.

“Ngon vậy thì cậu ăn nhiều thêm một chút.” Khương Giáng vui vẻ cười nói. …

Ở một nơi không xa, có một bóng dáng lén la lén lút, trốn trong bóng tối, quan sát tình hình bên này.

Người đó chính là Khương Bình An.

Ngay khi chân trước chị gái cậu bước ra khỏi nhà, cậu ấy đã đặt bát đũa xuống, chân sau lặng lẽ đi theo, cả một đường bám đuôi đến tận đây.

Cậu ấy đứng từ phía xa, thấy khung cảnh hòa hợp tuyệt vời giữa chị gái mình và Lục Phi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

"Lục Phi chó má, anh ta làm gì ở đây vậy? Dở chứng kêu chị gái mình mang đồ ăn cho anh ta!”

"Còn nữa, ở trường dạy kèm cũng không được sao? Còn phải đi dạy thêm ở bên ngoài, lại chọn công viên yên tĩnh ít người như vậy?"

"Đây mà là dậy kèm cái gì ? Rõ ràng là đang hẹn hò!"

“Chết tiệt.”

Khương Bình An có chút phẫn nộ. Hiện giờ cậu ấy đang rất nghi ngờ động cơ không trong sáng dưới chiêu bài dạy kèm của Lục Phi, thật ra cậu ấy muốn làm anh làm anh rể của mình, nhưng cậu ấy không có bằng chứng.

Hơn nữa, chính cậu ấy còn là người cầu xin Lục Phi dạy kèm cho chị gái mình. Bây giờ trực tiếp đi ra ngoài gây sát thương cũng không tốt, cậu ấy thực sự đã tự mua dây buộc mình.

Khương Bình An còn có thể làm gì khác nữa? Chỉ có thể bất lực nhìn.

Rốt cuộc, hai người bọn họ ở cạnh nhau là vì học bài!

Nhìn chằm chằm một hồi, Khương Bình An xoay người rời đi.

Thôi bỏ đi, không nhìn nữa, về nhà, tự nhiên rước buồn bực.

Bên kia, Lục Phi không biết bản thân đã bị người theo dõi từ nãy giờ. Không chỉ vậy, sự giúp đỡ một cách tử tế và tốt bụng của anh, ngược lại khiến anh bị lên kế hoạch trả thù.

Sau khi ăn xong, hai người bắt đầu kèm nhau học bài. Lục Phi cầm bút viết lên tập nháp, toàn tâm toàn ý giải thích cho Khương Giáng, tính toán tiến trình giải quyết các dạng câu hỏi, hướng dẫn cô tư duy.

Vốn dĩ Lục Phi luôn nghiêm túc học hành chăm chỉ, hôm nay mùi hương thoang thoảng của Khương Giáng luôn khiến anh mất tập trung. Chỉ là anh che đậy rất tốt, Khương Giáng nhìn không ra.

Sáng nay trên xe cũng vậy.

Anh ghét cảm giác này, thật bức bối khó chịu!

Còn Khương Giáng hoàn toàn không để ý đến sự khác lạ của Lục Phi. Lúc này, cô thật sự buông bỏ những suy nghĩ lung tung, không nghĩ tới chuyện khác, tập trung tinh thần theo sự hướng dẫn của Lục Phi để suy nghĩ và tìm hiểu các bước giải của mỗi loại câu hỏi.

Trước giờ cô chỉ biết Lục Phi học rất giỏi, không có khái niệm trực quan cho lắm, nhưng hôm nay trong quá trình phụ đạo, Khương Giáng càng có trải nghiệm sâu sắc hơn.

Đây là sự khác biệt giữa việc bạn biết rằng người khác trúng mười tỉ và việc thất sự nhìn thấy người khác cầm mười tỉ tiền mặt.

Mỗi khi Lục Phi tóm tắt một công thức thuật toán đơn giản cho cô khác với công thức trong sách, cô càng thêm khâm phục trí tuệ của Lục Phi.

Lúc này cô cảm thấy có chút hối hận, nếu không từ chối thì lúc nãy cô đã nhờ Lục Phi giúp dạy kèm rồi.

Niềm tự cao chết tiệt đó.

Thời gian học trôi qua nhanh chóng, đã hơn năm giờ chiều từ lúc nào, nhưng dạng câu hỏi chỉ nói một nửa, vẫn còn lại một nửa.

“Cậu nên thu dọn mọi thứ đi, phần còn lại, ngày mai mình lại mang đến giảng cho cậu. Vẫn là nơi này nhé.” Lục Phi nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Được.”

“Vậy mình đi trước đây.”

Lục Phi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Khương Giáng do dự một chút, sau đó lại nói: “Chờ một chút!”

“…”

Lại nữa?

Lục Phi thở dài, quay đầu nhìncô.

“Nếu không vội, mình đưa cậu tới một chỗ.” Khương Giáng nói.

Lục Phi: “Ở đâu?”

“Mình sẽ đưa cậu làm quen một người bạn của mình, không xa đâu, ở ngay công viên này thôi, gần lắm.”

Nghe lời Khương Giáng, Lục Phi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Ồ đúng rồi, hôm nay là thứ bảy, không phải cô ấy sẽ cho mèo ăn ở căn cứ bí mật của mình sao?

“Vậy được.” Lục Phi sững người một lúc, sau đó đồng ý.

Lần này, cuối cùng anh không phải đi bí mật nữa, mà là thẳng thắn và công khai. Lục Phi quan tâm Tiểu Hôi hơn cả Khương Giáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp