Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 28: Ừ, cậu thông minh được chưa


1 năm

trướctiếp

Nhìn Khương Giáng cùng mình bước ra khỏi trường học, trong lòng Lục Phi trăm mối nghi ngờ, anh không tin lời cô nói.

Lốp của mình bị xì hơi, xe của cô ấy cũng vậy?

Chẳng lẽ lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao?

Chắc chắn là không rồi!

Chắc cô đang nói dối anh nhưng anh không có bằng chứng.

Anh cũng đâu thể nói "Mình không tin, mình muốn xem thử" với đối phương được chứ, điều đó rất là bất lịch sự.

“Thứ bảy ở nhà cậu thường làm gì?” Có lẽ Khương Giáng cảm thấy bầu không khí im lặng quá nên chủ động tìm chủ đề.

Lục Phi không cần suy nghĩ mà đáp: “Đọc sách, nghe nhạc.”

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

“...”

Được rồi, Khương Giáng thấy đối phương không có ý nói chuyện với mình, nên cô đành phải im lặng mà đi bên cạnh anh.

Đương nhiên lúc này Lục Phi không có tâm trạng nói chuyện với cô. Trong lòng anh đang tự kiểm điểm và xem xét lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Khương Giáng vốn dĩ chỉ mới nổi tiếng ở khối mười hai, nhưng hiện tại cô đã nổi tiếng toàn trường vì tiết mục nổi bật tối hôm qua, cho nên tự nhiên càng có nhiều người chú ý đến cô hơn. Khi xuất hiện cùng một chàng trai và hai người sánh bước bên nhau trong khuôn viên trường, ngay lập tức cô đã thu hút sự chú ý và bàn tán của mọi người.

“Cậu nhìn kìa, đó không phải là cô gái hát trong đêm qua sao?”

“Hình như là thế.”

“Người con trai bên cạnh cô ấy là ai? Không phải là bạn trai của cô ấy chứ?”

“Chắc là vậy rồi, đừng nói nữa, sao đẹp trai vậy trời, sao trước đây tôi chưa từng gặp bao giờ."

"..."

Lục Phi cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong suốt dọc đường, khi đến cổng trường, anh nói với Khương Giáng: “Lần sau, chúng ta không nên đi cùng nhau.”

“Tại sao?”

Lục Phi đáp: “Rất dễ gây ra hiểu lầm.”

“Không sao, mình không sao cả.” Khương Giáng hào phóng nói.

Lục Phi: "..."

Nhưng mình thì có sao đấy!



Vì trường ở huyện ngoại thành nên xe buýt bên ngoài trường chỉ có một đường.

Lục Phi nhìn một lượt, phát hiện một chiếc xe còn nhiều chỗ trống bèn bước lên, theo sau là Khương Giáng.

“Ôi, mình không mang tiền lẻ, làm sao bây giờ?” Khương Giáng đột nhiên nói.

Lục Phi quay lại nhìn cô, anh quay lại, tìm trong hộp đựng tiền xu, lấy ra bốn nghìn của mình rồi bỏ vào.

Khương Giáng mỉm cười: “Cảm ơn, lần sau mình sẽ trả cậu.”

“Không cần đâu, dù sao mình vẫn nợ cậu mười bốn nghìn, bây giờ nợ cậu mười nghìn.” Lục Phi nói xong bèn tìm một chỗ ngồi xuống.

"..."

Mời mình đi xe buýt, lại còn muốn trừ nợ.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Phi, nói: “Mười nghìn đó, cậu không cần trả lại mình đâu.”

“Không được.”

“…”

Khương Giáng hoàn toàn bị đánh bại.

Bộ não của anh ngoại trừ việc học ra, còn những việc khác chỉ số IQ bằng không.

Không đến một lúc sau, xe đầy ắp người và bắt đầu nổ máy.

Trên đường đi, bởi vì đêm qua thức khuya, sáng sớm lại dậy sớm như vậy, cô buồn ngủ không thể chịu nổi, xe cứ băng băng chạy, còn cô ngủ lúc nào không hay.

Cô nghiêng đầu, ngả thẳng vào vai Lục Phi, mùi dầu gội nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí phảng phất qua cánh mũi anh.

Lục Phi đột nhiên cứng đờ cả người.

Anh nhìn Khương Giáng đã ngủ say đột nhiên dựa vào trên vai mình thì có chút sững sờ.

Trên xe buýt mà cô ấy cũng ngủ được sao?

Anh muốn đánh thức đối phương dậy, nhưng sau khi gọi hai tiếng đều không có phản ứng.

"..."

Quên đi, nếu không, để cô ấy nghỉ ngơi một lát vậy.

Nghĩ vậy, Lục Phi cứ bất động cho đến khi xe đến trạm dừng.

“Này, dậy đi, xuống xe thôi.”

Lần này giọng Lục Phi lớn hơn một chút. Khương Giáng bối rối mở mắt ra nhìn anh.

“Đứng dậy đi, nhấc đầu của cậu ra.”

“Hả?”

Lúc này Khương Giáng mới nhận ra đầu mình đang tựa vào vai Lục Phi, mặt cô đỏ bừng, ngồi thẳng người lên.

“Đi thôi, xuống xe đi, đừng có ngơ ngác nữa.” Lục Phi ngồi bên trong cũng không ra ngoài được.

“Ờ.”

Sau khi hai người lần lượt xuống xe, Khương Giáng thấy Lục Phi chuẩn bị rời đi, cô bèn đuổi theo hỏi: “Vừa rồi mình ngủ quên mất, suốt quãng thời gian đó mình đều dựa vào vai cậu sao?”

“Ừm.”

Đừng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh lúc này, thực ra trong lòng anh đã dậy sóng, thậm chí còn có chút căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân thể với một cô gái gần như vậy.

Khương Giáng nói tiếp: "Vậy sao cậu không đánh thức mình?"

"Mình đã gọi hai lần nhưng cậu vẫn không tỉnh."

"..."

Khương Giáng đỏ mặt, sau đó lén lút liếc nhìn vai Lục Phi, may không dấu vết nào. Cũng may là vừa rồi cô không chảy nước miếng, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.

“Có lẽ do là tối hôm qua mình ngủ muốn quá, trên xe ngủ có hơi trầm.” Khương Giáng giải thích.

“Ờ.”

Hai người lại im lặng và cùng nhau đi dạo trong vài phút.

Đến ngã ba đường, rốt cuộc Lục Phi không nhịn được, anh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu không về nhà sao? Sao cứ đi theo mình vậy.”

Khương Giáng nói: “Đây là đường về nhà mình mà.”

“Nhà cậu rõ ràng là ở hướng đó, không phải sao?” Lục Phi chỉ vào một con đường khác.

Khương Giáng kinh ngạc nhìn Lục Phi.

Quái lạ, làm sao cậu ấy biết được vị trí nhà mình?

“Không phải, nhà mình ở hướng này.” Cô vẫn cứ cứng miệng.

Lục Phi: "..."

Nếu cậu đã muốn đi theo mình, vậy thì cứ đi đi, xem cậu đi theo được bao lâu.

Trên đường đi, cả hai gặp một cô gái đang quỳ dưới đất, trước mặt có phấn viết: "Tôi bị mất ví, giờ trên người không còn tiền, không có tiền để mua vé xe, cầu xin mọi người có lòng tốt cho tôi ít tiền để tôi có thể về nhà.”

Lục Phi vừa liếc mắt, định đi ngang qua thì bị Khương Giáng đột nhiên ngăn lại.

“Chờ mình một chút.”

Sau đó, dưới ánh mắt của Lục Phi, cô lấy trên người hai mươi nghìn, nhét vào trong mũ trước mặt cô gái.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lục Phi cau mày nói: “Người vừa rồi vừa nhìn đã biết là kẻ dối trá.”

“Không sao, không có gì to tát, chỉ là hai mươi nghìn thôi mà.” Khương Giáng cười nói: "Lỡ như người ta nói thật thì sao? Vậy chẳng phải mình vừa làm thêm chuyện tốt à?" ( truyện trên app T𝕪T )

"Nhưng cô ta là kẻ nói dối. Mình đã nhìn thấy cô ta ba lần ở những nơi khác nhau." Lục Phi tàn nhẫn nói.

Khương Giáng: "..."

Nhìn bộ dạng không vui của đối phương, Lục Phi mở miệng: "Cậu muốn làm việc tốt không phải là sai, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết cô ta đang nói dối cậu. Đưa tiền cho cô ta là ngu ngốc."

“Ừ, chỉ có cậu thông minh được chưa.” Khương Giáng xoay người rời đi.

Vốn dĩ cô có lòng muốn làm việc tốt nhưng lại bị lừa tiền thì ai mà vui cho nổi. Vậy mà anh còn nói cô như vậy.

Lục Phi: "Cậu làm sao vậy?"

"Mình nhớ ra nhà của mình ở đằng kia, không được sao?"

Lục Phi: "..."

Giận mình à? Đây là mình tốt bụng nói cho cậu biết cậu bị lừa rồi, được chưa?

Lục Phi nhìn Khương Giáng đang dần đi xa, trong lòng nghĩ đến lịch trình tiếp theo của mình, có lẽ sau một tuần này, anh sẽ không có thời gian kèm thêm cho cô.

Suy cho cùng, cuộc thi là mục tiêu chính của anh, không thể thay đổi kế hoạch học tập để giúp đỡ Khương Giáng.

Vì vậy, anh lấy điện thoại di động của mình ra và gửi một tin nhắn wechat cho bên kia.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Nếu có thời gian, chiều nay tìm không gian thoáng đãng, nói cho mình biết địa chỉ, mình sẽ dạy kèm cho cậu.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp