Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 27: Hay là chúng mình đi cùng nhau nhé


1 năm

trướctiếp

Ngay khi Khương Giáng cảm thấy có chút tiếc nuối và thất vọng thì ngay sau đó tin nhắn wechat của Lục Phi giống như mảnh ghép cuối cùng kết thúc cho bữa tiệc mừng năm mới, vì điều này mà trở nên trọn vẹn và đẹp đẽ.

Điều hạnh phúc nhất đối với cô là những bài hát của cô có thể được chạm đến trái tim những người cô thích.

Buổi liên hoan kết thúc, Khương Giáng trở về ký túc xá, khó khăn lắm mới ứng phó được sự nhiệt tình của các bạn học.

Trước giờ mọi người chỉ biết tới cô với ngoại hình ưa nhìn, tính cách tốt, không ngờ rằng cô còn hát hay như vậy.

Nói thật, hầu hết các cô gái thực sự hâm mộ và ghen tị với cô.

Ông trời thật bất công.

Sau khi tiễn bạn học cuối cùng, Khương Giáng nói chuyện phiếm vài câu với các bạn trong ký túc xá rồi mới bắt đầu đánh răng, rửa mặt, tắm rửa. Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, cô quay trở lại bàn của mình và nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của bản thân, sẵn sàng để bắt đầu học.

“Khương Giáng, đêm muộn rồi cậu vẫn định học bài sao?” Cô gái cùng bàn hỏi.

Khương Giáng cười nói: “Ừ, sao vậy?”

“Buổi liên hoan hôm nay cũng khá mệt rồi, sao cậu không cho bản thân 1 ngày nghỉ đi.”

Một người bạn cùng phòng khác cũng nói: “Đúng đó, ngày mai là thứ bảy mà, để mai học bù cũng được, đêm nay nghỉ đi. Còn nữa, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, sắp phải tắt đèn rồi, giờ cậu có học cũng không thêm được bao nhiêu thời gian đâu.”
Khương Giáng lắc đầu, cười nói: “Mình có một thói quen, đó là việc hôm nay chớ để ngày mai. Hơn nữa, các cậu đều biết tình hình hiện tại của mình mà, riêng về chuyện học hành mình không thể chểnh mảng dù là nhỏ nhất.”

Thấy việc thuyết phục cô không có kết quả, cô bạn cùng bàn chỉ đành nói: “Nói thật, thời gian này, bọn mình thật sự rất khâm phục sự kiên trì của cậu. Nếu đổi lại là bọn mình, có lẽ bọn mình đã bỏ cuộc từ lâu rồi.”

“Thật ra một thời gian dài thì ổn thôi, mình cũng quen rồi.” Khương Giáng cười nói: "Bây giờ dù các cậu có bảo mình ngủ sớm, mình lăn lộn trên giường cũng trằn trọc khó ngủ.”

Cô bạn cùng bàn thấy vậy: "Thôi vậy, cậu nhớ ngủ sớm, bọn mình đi ngủ trước nha.”

“Ừm.”

Đến khi Khương Giáng hoàn thành kế hoạch học tập của ngày hôm nay, đèn trong ký túc xá đột nhiên tắt ngúm, mất điện rồi.

Khương Giáng không cần nhìn thời gian cũng tính toán được thời gian hiện tại, cũng đã mười hai giờ đêm rồi.

Nói chung, thời gian tắt đèn của ký túc xá trong trường học là 10 giờ 30 phút nhưng ngoại lệ là khu ký túc xá của trường cấp ba được nới lỏng đến 12 giờ.

May mắn thay, chiếc đèn bàn của cô là đèn sạc tích điện nên dù mất điện, cô vẫn có thể tiếp tục học bài. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi làm thêm hai bài toán lớn, cô đột nhiên nhớ tới những gì hôm nay Lục Phi đã nói với mình. Anh nói rằng cô hãy phân loại tất cả những câu hỏi mà cô không hiểu và gặp vấn đề gì nan giải thì note lại sau đó gửi anh.

“Hay là hôm nay mình thức khuya để note lại, mai đưa cho cậu ấy xem?”

Cứ làm vậy đi.

Khương Giáng đứng dậy, với ý định không gây ồn ào hết mức có thể để tránh làm phiền giấc ngủ của bạn cùng phòng, cô pha cho mình một gói cà phê hòa tan để khiến bản thân tỉnh táo rồi tiếp tục học tiếp.

Từ khi cô bắt đầu chăm chỉ học hành, thức uống này là thứ không thể thiếu trong ngăn kéo của cô.

Cô từng giữ vững tâm lý tỉnh táo chỉ ngủ ba tiếng một ngày nhờ thức uống này. Cuối cùng, khi sắp xếp xong tất cả các dạng câu hỏi và những phần kiến ​​thức không hiểu, cô liếc nhìn điện thoại trên bàn, đã gần ba giờ đêm rồi.

“Ôi, muộn quá rồi, nên đi ngủ thôi.”

Cô tắt đèn leo lên giường, trước khi đi ngủ, cô có thói quen mở vòng bạn bè trên wechat.

Nếu không lướt điện thoại di động trước khi đi ngủ, liệu bạn có còn là thanh niên trong thế kỷ mới?

Mặc dù cô không thích người khác xem vòng bạn bè của mình, nhưng cô thích nhìn trộm vòng bạn bè của người khác.

Vừa lướt một cái, Khương Giáng đột nhiên nhìn thấy Lục Phi đăng một cái status.

Anh thực sự đã đăng status lên vòng bạn bè.

Kể từ khi kết bạn wechat với Lục Phi, cô chưa bao giờ thấy anh đăng status.

Lúc đầu, cô nghĩ rằng bên kia đã chặn mình nên cô mở ảnh đại diện và vào xem. Không có hạn chế, chỉ là không có gì, một bức ảnh trống không.

Vì vậy, Khương Giáng cho rằng Lục Phi không chơi “vòng bạn bè”. Nhưng bây giờ, cô không còn nghĩ vậy.

Không phải là anh không chơi, mà là anh chơi ít hơn.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Cố lên! Ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi.]

“Như này là có ý gì?”

Khương Giáng nhìn dòng status của Lục Phi mà không hiểu như nào, vậy rốt cuộc cậu ấy đang cổ vũ cho ai? Bản thân cậu ấy sao?

Không, cậu ấy đã đứng đầu danh sách nhiều năm liền.

Có lẽ nào đang ám chỉ mình, cổ vũ mình?

Không đời nào? Không đời nào? Không đời nào!

Bởi vì quá buồn ngủ, Khương Giáng nghĩ tới nghĩ lui, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

...

Sáng hôm sau, Lục Phi thức dậy, thấy Diêm Minh vẫn còn đang ôm đầu ngủ, thế nên anh cũng không gọi mà tự đi một mình.

Bởi vì hôm nay Diêm Minh đã hẹn với ai đó, cậu ấy đi đá bóng xong mới về.

Tối hôm qua, sau khi Diêm Minh trở về từ buổi liên hoan mừng năm mới, cậu ấy cứ làm phiền không thôi, liên tục nói chuyện với anh và gửi cho anh một đoạn video Khương Giáng đang biểu diễn trên sân khấu.

Cậu ấy còn tiếp tục nói: “Cậu có thấy hối hận vì không đi xem không?”

Sau đó bắt đầu nói với anh rằng lúc đó Khương Giáng được chào đón như thế nào, có rất nhiều chàng trai đã để ý đến cô, bảo anh phải ra đòn mạnh hơn, không thể để cơ hội vuột mất.

Không chỉ vậy, cậu ấy còn cho Lục Phi rất nhiều kế sách đi vào lòng đất.

Đáp lại, Lục Phi phải sử dụng “vũ khí hạt nhân” để có thể ngủ sớm.

Anh cười nói với Diêm Minh: "Cậu cũng ế mốc ế meo mà còn bày đặt ở đây dạy mình tìm bạn gái, cậu lấy đâu ra sự tự tin ấy vậy?"

"..."

Diêm Khôi Quang lập tức ngậm miệng, chán nản đi ngủ.

Đến cửa ký túc xá, khi Lục Phi đang định đạp xe, anh phát hiện lốp xe của mình bị xì hơi rồi. Không còn cách nào khác, anh phải đi bộ đến cổng trường và bắt xe buýt.

“Lục Phi, chờ mình với!”

Mới đi được vài bước, sau lưng bỗng vang lên một giọng nữ. Khương Giáng lon ton chạy tới, hơi thở không đều.

Lục Phi quay đầu nhìn cô. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác kaki dài, rất mỏng, làm tôn lên dáng người cao của cô một cách hoàn hảo. Đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp, cân đối dưới lớp quần jean ống suông. Cô nhẹ nhàng kéo ống quần hai lần, chỉ để lộ mắt cá chân trắng nõn và hấp dẫn giữa đôi giày nhỏ màu trắng. Thật đáng tiếc, nếu cô mặc váy thì chắc chắn còn đẹp hơn.

Lục Phi đánh giá cô xong, trong đầu anh bất giác nảy ra một suy nghĩ. Anh giật mình và nhanh chóng lảng mắt đi.

Dường như bản thân anh đã xuất hiện một vấn đề. Trước đây, anh sẽ không bao giờ để ý đến cách ăn mặc của con gái, huống chi lại có những suy nghĩ quái đản như vậy.

Chắc chắn anh đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói tối qua của Diêm Minh.

Đúng, chắc chắn là như vậy!

Anh ổn định tinh thần hỏi: “Mới sáng sớm, sao cậu lại ở đây?”

Cuối cùng cô cũng đuổi kịp, sáng nay suýt nữa ngủ quên mất rồi!

Khương Giáng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ờ, hôm qua không phải cậu nói nên phân loại những đề khó mà mình gặp phải rồi đưa cho cậu sao? Vậy nên tối hôm qua trở về, mình đã sắp xếp xong xuôi rồi."

Lục Phi: “...”

Nói xong, Khương Giáng lấy một quyển sổ từ trong ba lô ra.

“Đây, tất cả đều ở trong này.”

“Ờ.” Lục Phi cầm lấy, bỏ vào ba lô của mình: “Khi nào về mình sẽ xem giúp cậu.”

“Cảm ơn nhé.”

Khương Giáng nhìn Lục Phi tò mò hỏi: “Mà này, sao hôm nay cậu không đạp xe về nhà?”

“Lốp xe của mình bị xịt rồi, mình đành phải đi xe buýt. ”

“Vậy sao? ”Khương Giáng mừng thầm, cười nói: “Thật là trùng hợp, hôm nay lốp xe của mình cũng bị xì hơi, hay là chúng mình đi cùng nhau nhé?”

Lục Phi: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp