Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 26: NEW BOY


1 năm

trướctiếp

Ngày 1 tháng 1 năm 2021, tiết Nguyên Đán, thứ sáu.

Sáng sớm, bầu không khí trong trường học bắt đầu thay đổi, Lục Phi có thể cảm nhận rõ được điều này.

Trên sân thể dục, từ sáng sớm những người công nhân đã bắt đầu dựng sân khấu.

Mọi người đều thực hiện quy định của nhà trường, khoác lên mình bộ đồng phục mùa thu, trang phục trên đường chỉ có duy nhất một màu, chưa kể, thực ra cũng khá là đẹp.

Đặc biệt là các học sinh ở lớp dưới, bởi vì nghĩa vụ học tập không căng thẳng đến như vậy, cho nên giáo viên cũng khá thoải mái, những học sinh có tiết học cơ bản đều chỉ học có nửa buổi.

Tất cả bọn họ đều tự tay chuẩn bị cho trang phục, đạo cụ của mình, cuối cùng là tập luyện lần cuối những tiết mục có liên quan đến mình,và cả những thứ linh tinh.

Rốt cuộc thì đối với mọi người ở trường, buổi liên hoan đêm đầu năm mới cũng là một sự kiện có quy mô lớn, là khoảng thời gian để mọi người thả lòng, là thời gian vui chơi.

Nhưng đối với tòa nhà giảng dạy dành cho lớp mười hai, bầu không khí không được thoải mái như vậy.

Tất cả mọi người đều vẫn đang liều mình học bài.

Phương pháp mà trường học áp dụng đối với lớp mười hai là tự nguyện tham gia, không giống như những khối khác là bắt buộc phải tham gia.

Nói cách khác, khi mà buổi liên hoan đêm đầu năm mới diễn ra, trên nguyên tắc là sẽ không cần phải ở trên lớp tham gia tiết tự học, muốn đi xem các học sinh khác biểu diễn thì có thể đi, còn không muốn tham gia buổi liên hoan thì ở nguyên trên lớp của mình, hoặc tự học ở ký túc xá.

Đầu giờ tiết tự học, Diêm Minh quay qua hỏi Lục Phi: “Đừng đọc sách nữa, có một chuyện mà mình muốn hỏi.”

“Chuyện gì?”

“Cậu có thể nói cho mình biết, cái loại hình dán kia cậu mua ở đâu vậy?”

“...”

Lục Phi trừng mắt nhìn Diêm Minh, nói nhỏ: “Cậu nói xong chưa?”

“Ý mình không phải là như thế!” Diêm Minh giải thích: “Mình nghĩ Khương Giáng cũng cũng khá thích nó, mình định mua mua một cái làm quà tặng cô ấy!”

Lục Phi: “?”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lục Phi, Diêm Minh có chút ngượng ngùng nói: “Nói thật với cậu, đột nhiên mình cảm thấy, bạn nữ luôn ở bên cạnh Khương Giáng, thật ra trông cũng không tồi, là kiểu mà mình thích.”

“Cậu lại thay đổi rồi?” Lục Phi không biết phải nói gì: “Hôm trước, không phải là cậu còn nói với mình, cậu muốn theo đuổi bạn nữ ở lớp 12/3 kia hay sao?”

“Hôm trước là hôm trước, bây giờ là bây giờ, mình phát hiện mục tiêu của mình không đúng, bây giờ thay đổi một chút cũng không được sao?”

Lục Phi khinh thường nói: “Cái tốc độ đứng núi này trông núi nọ của cậu cũng nhanh thật đấy!”

“Cậu không hiểu được đâu.”

“Mình không hiểu, mình cũng không muốn hiểu! Cho nên là, mình còn phải đi đọc sách của mình!”

“Đừng mà!” Diêm Khôi Quanh vội vàng hét lên: “Cái hình dán kia mua ở chỗ nào đấy, cậu mau nói cho mình biết đi mà, ngày mai được nghỉ mình sẽ đi mua. Cậu nghĩ mà xem, nếu Khương Giáng mà thấy đẹp, bạn của cô ấy nhất định là cũng sẽ thích.”

Lục Phi tức giận nói: “ Mình không biết, đừng có làm phiền mình làm bài.”

“Tiết lộ một chút thôi.”

“Dừng!” Lục Phi tức giận quay đầu nói: “Nếu cậu còn tiếp tục làm phiền mình, mình sẽ nói cho lão Vương, để cho cậu cách xa mình ngàn dặm.”

Diêm Minh: “...”

Im lặng được một lúc, Diêm Minh lại quay lại tiếp tục hỏi: “ Vậy buổi liên hoan đêm đầu năm mới tối nay, cậu có đi xem không?”

“Không đi.”

“Khương Giáng biểu diễn, cậu cũng không đi xem sao?”

Lục Phi hỏi ngược lại: “Vì cái gì mà mình phải đi xem tiết mục của cô ấy?”

“Cậu không tò mò tiết mục của cô ấy sẽ biểu diễn cái gì à?” Diêm Minh nói rõ: “Khương Giáng là một học sinh lớp 12, trường học cho phép tiết mục của cô ấy tham gia biểu diễn buổi liên hoan đêm đầu năm mới cũng đã là rất kỳ lạ rồi, huống chi còn để cô ấy biểu diễn áp chót.”

“Không tò mò.”

“Cậu thắng.”

Diêm Minh lắc lắc đầu, cũng không biết là Khương Giáng thích anh ở điểm gì, chỉ là một tên nhàm chán đến vậy cơ mà.

Anh cả ngày ngoại trừ học bài thì cũng chỉ có học bài.



Dưới sự mong chờ của toàn thể học sinh, sắc trời cũng dần dần nhuốm màu đen, ánh đèn sân khấu ở sân thể dục cũng bắt đầu sáng lên, các nhân viên đang điều chỉnh thử âm lượng của microphone.

Âm thanh phát ra tựa như có ma lực, truyền đến tai của những học sinh còn đang trong lớp, khiến cho mọi người không thể tập trung vào phòng học một chút nào.

Mãi mới chờ đến được khi tan học, mọi người ngay lập tức ra về, sau khi ăn xong trong nhà ăn, mỗi người tự lấy băng ghế của mình rồi nhanh chóng chạy ra sân thể dục.

Với những việc như này thì các học sinh lớp dưới cực kỳ tích cực.

Bởi vì vị trí trong lớp của từng người đã được định sẵn từ trước, cho nên không có xuất hiện khung cảnh chen lấn xô đẩy nhau, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.

Khi thời gian tới gần, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, buổi liên hoan đêm đầu năm mới 2021 dưới lời khai mạc của người dẫn chương trình chính thức được bắt đầu.

Sau khi Diêm Minh dùng điện thoại di động trong ký túc xá chơi Vương giả vinh diệu, rốt cuộc cũng không chịu được sự nhàm chán, cậu ấy nhìn về ánh đèn sân khấu ở phía xa kia, quay qua hỏi Lục Phi đang đọc sách.

“Cậu thật sự không đi à?”

“Không đi.”

“Vậy cậu ở trong phòng ngủ một mình đi, mình không ở đây nữa.” Nói xong rồi cầm lấy điện thoại di động rời đi.

Lục Phi bật dậy, đóng lại cánh cửa sổ ở ban công, lại quay lại bàn học của mình, bắt đầu nghiêng túc đọc sách.

Quả là: “ Lưỡng nhĩ bất văn song ngoại sự, nhất tâm chỉ độc thánh hiền thư*.”

*Hai tai ko nghe việc ở ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền.

Một tháng trước, thầy Vương chủ nhiệm lớp đã lén gọi anh đến văn phòng một chuyến, thầy nói cho anh biết, trường học đã đăng ký cho anh tham dự kỳ thi Olympic Toán.

Bởi vì thành phố Khánh Trung trực thuộc trung ương cho nên trực tiếp được tính là cấp tỉnh.

Lão Vương có nói, nếu kết quả kỳ thi Olympic Toán học lần này của anh tốt, như vậy anh sẽ có hy vọng được tuyển chọn vào đội Olympic quốc gia mùa đông, đến lúc đó, nếu Lục Phi làm tốt ở cuộc thi mùa đông thì có thể có cơ hội được tiến cử đi học ở Thanh Bắc.

Đây là kết quả mà nhà trường muốn nhìn thấy nhất, bởi vì theo cách như vậy Lục Phi có thể không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, điều này làm giảm những rủi ro không biết trước từ kỳ thi tuyển sinh đại học mang lại.

Nhưng điều này cũng khá là khó khăn, một môn trong cả thành phố mới có hai đến ba người, nên nhà trường cũng chỉ nghĩ đến thôi, chứ cũng không dám hy vọng gì nhiều.

Mục đích chính của việc bọn họ đăng ký cho Lục Phi, chính là hy vọng anh có thể đạt được danh hiệu học sinh ưu tú cấp tỉnh, nhận thêm điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, hoặc là đủ tư cách để được cử đi tham gia vào kỳ thi, phỏng vấn ở Thanh Bắc, được cử đi học dù chỉ là những cấp bậc thấp nhất, thì mục tiêu đạt được cuối cùng cũng vẫn là không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh.

Nói tóm lại, chỉ cần có cơ hội để cho Lục Phi không cần phải tham gia tuyển sinh đại học mà vẫn có thể được tuyển vào Thanh Bắc thì trường học nhất định sẽ cố gắng thử lấy một lần.

Rốt cuộc, nỗi ám ảnh về Thanh Bắc không chì là vì danh dự của học sinh, mà cũng là danh dự của cả một ngôi trường, đặc biệt là những ngôi trường ở các quận nghèo thì lại càng muốn có được.

Lục Phi cũng biết tầm quan trọng của chuyện này đối với bản thân mình, cho nên trong khoảng thời gian gần đây anh vẫn luôn chú tâm học tập, nghiên cứu và xem lại các tài liệu về các bài thi có liên quan đến Olympic Toán. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh không cần phải tự tay đi tìm mấy thứ này, khi trường học đăng ký cho anh thì nó đã được chuẩn bị sẵn cho anh rồi.

Thời gian diễn ra kỳ thi Olympic Toán học dự kiến ​​vào thứ tư tuần sau, cũng chính là ngày cuối cùng của cuộc thi cuối kỳ.

Chuyện này, anh không hề nói với bất kỳ một ai, bao gồm cả Diêm Minh.

Đây là lần đầu tiên anh tham gia cuộc thi kiểu này, không hề có một chút kinh nghiệm nào cả, cũng không biết trình độ của mình hiện giờ đang ở mức nào, cho nên bây giờ là khoảng thời gian mà anh vô cùng áp lực.

Cái áp lực này, thực ra một phần đến từ chuyện không thể biết trước năng lực của đối thủ, phần còn lại là kỳ vọng của trường học về anh.

Khương Giáng chỉ cần vào được top mười của lớp, nhưng anh lại phải được giải nhất Olympic toán học hoặc là thậm chí còn phải cao hơn nữa, trực tiếp vào đội thi quốc gia mùa đông.

Sau khi làm xong bộ đề thi Olympic toán quốc gia mới nhất, Lục Phi vươn vai, xoa xoa hai mắt, sau đó đi tra đáp án từng câu một.

Không sao cả, vẫn trong phạm vi dự kiến ​​của bản thân, trong khoảng thời gian này, sau khi tự mình nghiên cứu, ôn tập một thời gian, cảm thấy vẫn có hiệu quả khá lớn.

Ngay lúc này, buổi liên hoan đêm đầu năm mới ở trên sân thể dục cũng sắp kết thúc.

Lục Phi đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước, sau đó tiếp tục học bài, đột nhiên di động vang lên.

Anh cầm lên xem, là một dãy số lạ.

“Alo, xin chào.”

“Mình là Khương Giáng.” Đầu dây bên kia vừa lên tiếng đã nói thẳng tên mình.

“Khương Giáng?” Lục Phi sửng sốt một lúc, sau đó hỏi: “Sao cậu biết số điện thoại của mình?”

“Mình gặp được Diêm Minh, lấy số từ cậu ấy.” Khương Giáng khựng lại một chút, nói: “Cậu ấy nói cho mình, cậu không đến buổi liên hoan đêm đầu năm mới tối nay, trốn ở trong ký túc xá học bài.”

“Đúng vậy.” Lục Phi trả lời.

Khương Giáng hỏi lại: “ Vậy bây giờ cậu có thể không học, đi ra ngoài ban công được không?”

“Tại sao?”

Khương Giáng hít sâu một hơi, nói tiếp: “Bởi vì tiết mục tiếp theo là của mình, cũng chính là tiết mục thứ hai từ cuối lên, là đơn ca.”

“Ờ.” Lục Phi hờ hững đáp lại.

“Ờ, là có ý gì?”

“Thì chính là ý đó đó.”

“...”

Lục Phi hỏi: “Cậu còn việc gì nữa không?”

“Không còn nữa, chỉ là đột nhiên muốn gọi điện thông báo cho cậu mà thôi.”

“Nếu không còn việc gì thì mình cúp máy đây, mình còn phải đi học bài.”

“Ờ.”

Khương Giáng cúp điện thoại, có chút thất vọng.

Cô ghét cái chữ “ờ” này.

Lục Phi đứng trên ban công của ký túc xá, thay vì quay lại bàn học bài tiếp, anh lại tựa vào lan can ban công.

“Không phải là bài hát cũ không còn hay nữa, mà là bởi vì nó không tìm được thời đại của nó, sau đây chính là tiết mục đơn ca đến từ học sinh lớp 12/7 Khương Giáng, bài hát NEW BOY, mời mọi người thưởng thức.”

Khi giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, Lục Phi nhìn lên sân khấu trên sân thể dục ở phía xa.

Quá xa, hoàn toàn không thể thấy rõ được, chỉ thấy có một bóng người từ từ đi lên sân khấu, đứng ở chính giữa sân khấu, một ánh đèn chiếu vào cô.

Rất nhanh, trên sân khấu đã vang lên đoạn nhạc dạo đầu của bài hát.

Đây hẳn là một bài hát rất vui vẻ, Lục Phi nghĩ như vậy.

Từ trước đến nay, anh chưa từng nghe qua bài hát NEW BOY này bao giờ.

“Tôi nhìn thấy khắp nơi đều là ánh mặt trời rực rỡ, bầu không khí trong thành phố đang rất vui vẻ.

Thế giới mới tới y như một giấc mộng vậy, khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Chiếc đồng hồ cũ của bạn còn đang chạy không, đôi giày da cũ của bạn còn đi được nữa không?

Đây có một bao thuốc lá hiệu tương lai, bạn muốn thử một điếu không?”

Khương Giáng cất lời, giọng hát ngọt ngào, trong trẻo và thuần khiết của cô bay bổng khắp bầu trời trường học, tràn ngập hơi thở của thanh xuân.

Toàn bộ học sinh trên sân thể dục ngay lập tức sôi sùng sục.

Hát hay quá đi mất, mê quá, mê quá.

Rất nhiều học sinh đều hào hứng lôi điện thoại ra để quay lại.

“Một buổi sáng sớm mai, tôi đoán ánh mặt trời sẽ thật rực rỡ.

Tôi muốn sửa soạn lại bản thân, mang những đồ cũ bán đi hết.

Ôi như thế này thật tốt, đến đây nào chiếc máy tính tốc độ cao kia!

Tới đây thay tôi suy nghĩ nào, mặc một bộ đồ mới, cắt tóc mới luôn nào!

Thư giãn nào WINDOWS98, ăn mặc thật đẹp nào!

Tuổi mười tám chính là thiên đường, cuộc sống của chúng ta ngọt ngào như kẹo vậy.

Mặc một bộ đồ mới, cắt tóc mới luôn nào, thư giãn nào WINDOWS98!

Sẽ không có khổ đau nữa, tương lai chúng ta phải thật ngầu phải không...”

Đang nghe, điện thoại di động của Lục Phi lại vang lên, là Diêm Minh gọi tới.

Lục Phi trả lời: “Có chuyện gì?”

“Vãi luôn, trâu bò quá đi mất, cậu không nghe thấy sao? Giọng của Khương Giáng hát hay quá đi mất.”

Diêm Minh hưng phấn nói: “Khó trách trường học lại để cho cô ấy lên sân khấu áp chót, không phải là mình nói quá hay gì đâu, mà là quả thật so với minh tinh còn hay hơn đó! Cậu không đến nghe thì quả là đáng tiếc.”

“Ờ, biết rồi.” Lục Phi nghe Diêm Minh còn muốn nói nữa thì trực tiếp cúp điện thoại.

Nếu không còn chuyện gì nữa thì đừng làm phiền mình nghe hát.

Diêm Minh: “...”

Vậy mà cái tên này dám cúp điện thoại của cậu ấy.

Cậu không muốn xem, không muốn nghe.

Vậy thì mình càng phải để cậu xen, phải để cho cậu nghe.

Cậu ấy quay qua một bạn học nam lớp dưới đang ghi hình nói: “Người anh em, chờ một lát nữa quay xong rồi gửi cho mình một đoạn, được không?”

“Không được.”

“Tại sao chứ?”

Bạn học nam cười ha hả:“Đây là vợ tương lai của tôi, không chia sẻ được.”

Diêm Minh vừa nghe vậy thì nổi giận.

“Xem lại vẻ ngoài của mình một chút được không? Em trai! Trả lại vợ cho cậu đấy, tôi nói cho cậu biết, đấy là bạn gái của người anh em của tôi, cậu đừng có nhớ thương nữa.

“Cái gì… cô ấy có bạn trai rồi?”

“Đương nhiên.”

Bạn học nam buồn bực nói: “Trời ơi, mối tình đầu của tôi còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao, quả nhiên là cải trắng chỉ dành cho lợn ăn.”

“Ăn em gái cậu, một chai nước, có được hay không?” Diêm Minh hỏi.

“Được, chốt đơn.”

...

Buổi liên hoan đêm đầu năm mới kết thúc, Khương Giáng cuối cùng cũng hát xong bài hát kia, di chuyển đổi xuống hậu trường.

Cô ổn định lại tâm trạng đang phấn khích của mình.

Nói thật, nhìn phản ứng của mọi người ở dưới sân khấu, cô không nghĩ mọi người lại thích bài hát này đến như vậy.

Điều này chứng minh, cô hát cùng không tệ cho lắm, tương đối thành công, không bị mất mặt.

Nhưng mà cũng có chút tiếc nuối.

Đó là khoảnh khắc mà mình tỏa sáng nhưng người nào đó lại không đến nghe, không nhìn thấy, đáng tiếc quá.

“Tinh!”

Ngay khi cô vẫn đang buồn bực, lại có thông báo tin nhắn từ wechat.

Khương Giáng vừa mở ra đã thấy, thế mà lại là tin nhắn của Lục Phi.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Cậu hát cùng không tệ lắm, khá dễ nghe.]

Anh có nghe?

Thật sự là anh có nghe?

Khương Giáng nhìn điện thoại di động của mình, đầu tiên là có chút bất ngờ, sau đó đột nhiên lại nở nụ cười hạnh phúc.

Nụ cười này, so với giọng hát vừa rồi của cô còn ngọt ngào hơn nhiều.

Thế cho nên, sau khi tiết mục hoàn thành vẫn còn một số nam sinh chưa rời đi, trong chốc lát đều nhìn đến ngây cả người, trong đầu đều có chung một suy nghĩ.

Nếu ai có thể trở thành bạn trai của cô thì sẽ hạnh phúc biết bao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp