Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 25: Ai mà lại không có một chút sở thích bí mật


1 năm

trướctiếp

Sau khi Lục Phi giải thích nội dung ghi chép học tập, Khương Giáng đương nhiên lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện.

Trong quá trình học tập tiếp theo, cô dựa theo các ghi chú học tập trong cuốn sổ, làm theo các bước rồi xem xét chúng một cách có chọn lọc.

Cô không còn phải học thuộc và ghi nhớ mọi thứ như trước nữa.

Số lượng kiến thức học tập được giảm đi rất nhiều cùng một lúc.

Điều này khiến cả người cô lập tức thả lỏng rất nhiều.

Dù dây thần kinh vẫn còn căng thẳng nhưng ít nhất cũng không phải căng đến mức có thể đứt lìa bất cứ lúc nào.

Chưa kể cô chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày để tiết kiệm thời gian.

Sau giờ học hôm nay, cô đến căng tin một mình để chuẩn bị ăn một bữa no nê.

Hai ngày nay, do bị bệnh phải uống thuốc nên cô ăn uống thanh đạm, cả người sắp héo luôn rồi.

Là một người theo chủ nghĩa sống là phải ăn thịt, ngày hôm nay cô phải ăn tất cả các loại thịt có trong đây.

Thịt kho tàu, thịt nướng, tôi tới rồi đây.

Mặc dù đến muộn nhưng nhà ăn không có nhiều người nên cũng không cần phải xếp hàng lâu.

Cô đến chỗ cũ, cười nói với dì căng tin: “Dì ơi, cháu muốn một miếng thịt kho tàu và thịt nướng.”

Dì căng tin nhìn cô nói: “Cháu gái, mấy ngày rồi không thấy cháu tới.”

Khương Giáng giải thích: “Vì cháu bị ốm, có người nói không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên cháu mới không tới chỗ của dì.”

“À.” Dì căn tin cười: “Vậy thì, lần này dì cho cháu nhiều đồ ăn hơn, bồi bổ một chút.”

“Cháu cảm ơn dì ạ.”

Khương Giáng vừa lấy đồ ăn xong, cô quay lại thì thấy Lục Phi và Diêm Minh đang ngồi ăn ở cách đó không xa.

Đôi mắt cô sáng lên bước nhanh về phía họ.

“Các cậu cũng ở chỗ này sao!” Khương Giáng đi tới ngồi bên cạnh Lục Phi, cười chào hỏi.

Lục Phi và Diêm Minh sửng sốt một chút khi nhìn thấy Khương Giáng đột nhiên xuất hiện.

Đặc biệt là Diêm Minh, cậu ấy nhìn đĩa cơm đối diện của cô bèn cảm thán: “Cậu ăn thế này không sợ tăng cân sao?”

Khương Giáng nghịch ngợm cười nói: “Mình có một khả năng đặc biệt, đó là ăn bao nhiêu cũng không thể béo lên được!”

"Cậu thật lợi hại, mình bái phục."

Sau khi hai người trêu chọc nhau một lúc, Khương Giáng quay sang Lục Phi nói: “À đúng rồi, mình đã gửi cho cậu một tin nhắn, sao cậu không trả lời lại?"

Lục Phi thản nhiên nói: "Gần đây mình không có dùng điện thoại di động, có chuyện gì không?"

Khương Giáng vừa ăn vừa nói: "Mặc dù cậu đưa cho mình quyển ghi chú kiến thức, mình cũng nhớ hết rồi, nhưng khi mình làm bài tập vẫn gặp một số đề không làm được.”

“Với trình độ đó của cậu, không giải được những đề kia, không phải là chuyện bình thường sao?”

Khương Giáng: "..."

Lục Phi nghĩ về những gì anh đã hứa với em trai cô, anh nói: "Cậu mang những đề không biết làm soạn hết ra, trước tiết tự học buổi tối hôm nay đưa cho mình, mình xem giúp cậu.”

Khương Giáng có chút bối rối: “Có lẽ tối nay không được.”

“?” Lục Phi khó hiểu nhìn cô.

Khương Giáng giải thích: “Không phải ngày mai trường học tổ chức tiệc mừng năm mới sao? Tối nay mình phải tham gia tổng duyệt văn nghệ.”

“Cậu còn thời gian tham gia biểu diễn hả?” Lục Phi không hiểu nổi.

Với thành tích kém như vậy, muốn thi vào top mười đã là điều không dễ dàng, nhưng cô vẫn có tâm tư để tham gia những mớ hỗn độn này. ( truyện trên app T𝕪T )

Khương Giáng cũng có chút ngượng ngùng: "Bởi vì đây là chuyện đã được quyết định từ một tháng trước, nhà trường đã sắp xếp.”

“Tùy cậu, dù sao cũng không phải chuyện của mình. Thi không lọt vào top mười, người mất mặt cũng không phải là mình."

Khương Giáng: "..."

Lục Phi không có hứng thú với tiệc mừng năm mới, nhưng không có nghĩa là Diêm Minh không có hứng thú.

Cậu ấy nghe nói Khương Giáng vẫn còn có buổi biểu diễn ở lễ mừng năm mới thì không khỏi tò mò hỏi: “Cậu biểu diễn tiết mục gì thế?”

Khương Giáng lén lút liếc nhìn Lục Phi bên cạnh, thấy anh cũng có hứng thú nên cười nói: "Muốn biết không? Không nói cho các cậu đâu."

“...”

Diêm Minh lại hỏi: “Vậy thì cậu biểu diễn tiết mục thứ mấy, có thể nói cho bọn mình biết được không?”

“Hiện tại là tiết mục thứ hai!” Khương Giáng có chút không xác định nói: “Nhưng trong buổi tối diễn tập ngày hôm nay mới quyết định trình tự biểu diễn xác định lần cuối cùng.”

"Wow, áp chót lên sân khấu, lợi hại."

Khương Giáng cười ngọt ngào, khiêm tốn nói: "Thường thôi."

Lúc này, Lục Phi không cẩn thận làm đổ bát canh bên cạnh, làm ướt hết bàn.

"..."

Anh nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra, chuẩn bị lau dọn sạch sẽ.

Nhưng khi lấy khăn giấy ra, vì túi áo khoác nông, anh đã sơ ý làm rơi thẻ cơm của mình, trực tiếp làm rơi dưới chân Khương Giáng.

Khương Giáng để ý, cô thuận tay nhặt nó lên.

Nhìn thẻ cơm trong tay, Khương Giáng sững sờ.

"?"

Đây không phải là hình dán cô dán trên thẻ cơm của anh lần trước sao?

Khương Giáng nhìn Lục Phi, ánh mắt dò hỏi.

Chuyện gì đang xảy ra, không phải anh đã nói là không thích, bảo là đã xé vứt rồi sao?

"..."

Cảm giác được ánh mắt Khương Giáng đang nhìn mình, Lục Phi chỉ có thể căng da đầu, giả bộ không thấy.

Anh nhanh chóng giật lấy thẻ cơm từ trong tay Khương Giáng bỏ lại vào túi.

Lúc này Diêm Minh cũng có phản ứng lại, hít sâu một hơi.

Được lắm thằng ranh, cậu ấy biết Lục Phi lâu như vậy nhưng không biết rằng anh còn có những sở thích này.

Hóa ra là trong nóng ngoài lạnh!

Chẳng trách gần đây khi dùng thẻ ăn cơm, cậu ấy vẫn luôn giữ không cho mình nhìn thấy, có ý tứ tránh né mình, hay lắm, hóa ra là có lý do.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người đang nhìn mình, Lục Phi ước rằng mình sẽ có được năng lực đặc biệt và biến mất tại chỗ.

Mất mặt muốn chết!

Diêm Minh chỉ là sửng sốt một chút, nhìn về phía Khương Giáng biết mình nên làm cái gì.

Để giải vây giúp Lục Phi và khôi phục lại hình tượng đẹp đẽ của anh trong tâm trí Khương Giáng, cậu ấy tình nguyện làm bia đỡ đạn giải thích với Khương Giáng: "Thực ra... thẻ cơm này là một trò đùa bất chợt mà ngày hôm qua mình đã âm thầm dán cho cậu ấy. Cậu cũng biết, một đứa con trai lớn bằng từng này làm sao có thể dán nhãn dán đáng yêu như vậy trên thẻ cơm chứ!”

Lục Phi không hiểu tình huống, đột nhiên Diêm Minh muốn tẩy trắng cho anh, khiến anh muốn trực tiếp giết chết cậu ấy.

Đại ca, cậu đừng nói nữa được không?

Cậu càng lau càng bẩn đó!

Cậu chê mình còn chưa đủ mất mặt có phải không?

Nghe được Diêm Minh giải thích không chút do dự, khóe mắt Khương Giáng nhìn Lục Phi cười, ẩn ý nói: "Ồ, thì ra là như vậy, mình cảm thấy cũng đẹp đó."

Lục Phi: “...”

Lúc trước anh nên thực sự xé nó ra!

“Thật sao?”

Diêm Minh, người không biết sự thật, hơi ngạc nhiên nói: “Cậu không nghĩ con trai dán cái này là ngây thơ hay ẻo lả sao?”

“Không, mình thấy nó rất dễ thương!” Nói xong, Khương Giáng nhìn về phía Lục Phi hỏi: "Cậu nói xem có phải không?"

Lục Phi: "..."

...

Sau khi rời nhà ăn, ba người bọn họ tách ra, Khương Giáng không hiểu vì sao rất vui vẻ, bước đi với những bước chân đầy kiêu hãnh.

Trước khi đi, cô lặng lẽ quay đầu lại, hướng về phía Lục Phi với biểu cảm đắc ý!

Lục Phi đột nhiên có chút tức ngực.

Bên này, Diêm Minh nhìn Lục Phi đã im lặng từ nãy đến giờ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chuyện có gì to tát, đừng buồn bực, ai chẳng có một chút sở thích bí mật?”

Lục Phi: "..."

"Đừng lo, mặc dù con trai dán những hình dán đáng yêu như vậy hơi nữ tính, nhưng mình sẽ không phân biệt đối xử với cậu vì điều này đâu, mình sẽ giúp cậu giữ bí mật này, tuyệt đối không nói với ai. "

Lục Phi tức giận nói: "Mình thật sự cảm ơn cậu! "

“Không có chi!” Diêm Minh cười nói: “Hơn nữa, hôm nay Khương Giáng cũng nói thẻ cơm của cậu rất dễ thương, cô ấy rất thích!”

Cô ấy dán hình dán của mình cho mình, đương nhiên là cô ấy thích nó!

Lục Phi liếc bạn mình một cái, giận dỗi nói: “Cậu thì biết cái rắm!”

Nói xong bèn rời đi.

“Nhìn xem, nhìn xem, sao lại tức giận rồi!”

...

Sau khi diễn tập xong, khi Khương Giáng trở lại phòng học thì đã là tiết học cuối cùng của buổi tự học buổi tối.

Thứ tự của chương trình cũng đã được quyết định, như trước, tiết mục của cô là thứ hai từ dưới đếm lên.

Đơn ca!

Ngồi vào chỗ của mình, Khương Giáng một tay chống đỡ má, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cô lại nhớ tới thẻ ăn cơm chiều.

Sau đó cô không thể không cười khúc khích.

Chắc lúc đó anh ngượng lắm!

Ha ha ha ha!

Rõ ràng ngoài miệng nói là không cần nhưng con người anh lại rất thành thật.

Đúng là tên khẩu thị tâm phi.

Cô bạn cùng bàn nhìn vẻ mặt cười nửa miệng của Khương Giáng, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Tối nay cậu có chuyện gì vậy?”

“Gì cơ?”

“Sau khi tổng duyệt về, cậu cứ ngẩn người ra rồi cười trộm.”

Khương Giáng xấu hổ nói: “À? Mình có sao? Rõ vậy hả?"

"Cậu có!"

"Không có gì đâu, mình chỉ nghĩ đến một chuyện vui thôi."

Bạn gái ngồi cùng bàn tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Kể cho mình nghe chút, mình cũng muốn được vui vẻ."

"Không được." Khương Giáng từ chối.

“Hừ… đồ keo kiệt!”

Khương Giáng cười nói: “Keo kiệt thì keo kiệt, mình chấp nhận.”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp