Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 24: Không ăn thì không ăn, hung dữ cái gì!


1 năm

trướctiếp

Trở lại phòng ngủ, Khương Giáng lập tức lấy điện thoại của mình ra, sau đó mở wechat lên, quả nhiên có một tin nhắn do Lục Phi gửi mà cô chưa đọc.

Cô bấm vào avatar của anh, Khương Giáng nhanh chóng hạn chế tài khoản của anh, thế nhưng một lát sau, cô lại gỡ bỏ hạn chế của anh.

Xem như là, dù sao mấy lời cô đăng trước khi thêm anh, anh cũng không thấy được, cùng lắm chỉ nhìn thấy mấy bài đăng vào hai tuần gần đây mà thôi.

Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới những gì mình đã đăng vào hai tuần trước, dường như cũng không đăng gì thật sự khiến người ta cảm thấy lúng túng, bị trêu chọc.

Vậy thì hoàn toàn yên tâm rồi.

Mặc dù Lục Phi cũng đã nói anh chưa từng xem, thế nhưng Khương Giáng vẫn không tin lắm.

Tò mò là bản năng của loài người.

Hơn nữa, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như cô, sao anh có thể không có hứng thú với vòng bạn bè của cô được chứ?

Ừ, sau này mình cũng không thể tuỳ ý châm chọc người khác trên vòng bạn bè nữa rồi, chắc chỉ có thể làm như viết nhật ký thôi.

Hơn nữa, nếu suy nghĩ lại, Khương Giáng cảm thấy vừa khéo sau này cô có thể lợi dụng vòng bạn bè, truyền đạt một vài tin tức mà bản thân cô muốn cho đối phương biết.

Mình thật quá thông minh.

Sắp xếp tâm trạng xong, cô mở ghi chép ôn tập mà Lục Phi đưa cho mình.

Chuẩn bị chiến đấu lần cuối, một khắc cũng không thể chậm trễ.

Mới vừa mở ra, ánh mắt của Khương Giáng cũng không thể dứt ra được.

Chữ viết này, quá đẹp mắt.

Nhìn kỹ, chữ viết của anh rất đặc biệt, lúc bạn xem từng chữ một không hề cảm nhận được sự đặc biệt của nó.

Thế nhưng khi ghép chung một chỗ thì lại tương đối đẹp mắt.

Khó trách lần trước khi anh viết thư tình cho cô bị bắt, chủ nhiệm lớp của bọn họ chỉ vừa nhìn một cái đã biết là chữ biết của Lục Phi.

Nếu đổi lại là bất kỳ người nào, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng sẽ không quên được.

Sau khi thưởng thức kiểu chữ xong, sau đó cô lại nhìn sơ qua toàn bộ nội dung bên trong một lượt.

So sánh với kiến thức mà mình đã tổng kết, dường như kiến thức trong quyển tài liệu này chưa được bao quát lắm.

Mỗi một môn học, mỗi một chương, anh cũng chỉ lựa chọn một phần kiến thức nào đó trình bày vào mà thôi.

Hơn nữa ý chính do anh đánh dấu cũng không giống với những gì cô đánh dấu!

Kỳ lạ.

Ngay khi cô đang sững sờ, những người ở cùng phòng với cô cũng lục tục quay về.

Cô gái ngồi cùng bàn biết buổi trưa Khương Giáng và Lục Phi ở cùng với nhau, thế nên ngay khi cô gái đó quay về thấy Khương Giáng đang ngồi trước bàn đọc sách, cẩn thận cầm quyển ghi chép tài liệu, cô ấy tò mò đi tới, nhìn một chút.

“Ôi, đây là ghi chép của ai thế, chữ viết trông đẹp thật đấy.” Cô gái ngồi cùng bàn kinh ngạc hỏi.

Khương Giáng cười nói: “Là của Lục Phi đấy.”

“Của cậu ấy?”

“Đúng thế.” Khương Giáng nói: “Vào giờ nghỉ trưa, không phải cậu ấy tới tìm mình sao, sau đó cũng không biết vì sao cậu ấy lại đột nhiên đưa cho tới quyển ghi chép này.”

Cô gái ngồi cùng bàn vừa nghe thấy, lập tức đoán được có chuyện gì.

Chắc chắn em trai của Khương Giáng đã tới tìm Lục Phi.

Nếu không với tính cách đó của Lục Phi, anh sẽ không tốt bụng, chủ động giúp đỡ Khương Giáng đâu.

Dù sao nếu như anh muốn giúp thì đã giúp từ lâu rồi, không chờ tới bây giờ.

Cô gái ngồi cùng bàn vui mừng thay cô: “Có tài liệu này của Lục Phi, tỷ lệ thành công của cậu sẽ cao hơn đấy.”

Khương Giáng cười một tiếng.

Lúc này, bên trong phòng ngủ vang lên giọng nói không tốt đẹp lắm.

“Khương Giáng, không phải tôi muốn hắt nước lạnh vào cậu, cho dù Lục Phi có lợi hại tới mức nào đi nữa cũng không thể dựa vào một quyển tài liệu là có thể giúp cậu thi vào top mười được.”

Người nói lời này chính là cô gái lần trước lấy đồ dùng của Khương Giáng, hơn nữa còn cảm thấy là lẽ đương nhiên.

“Cậu có biết nói chuyện không đấy? Nếu không biết thì đừng có lên tiếng.” Cô ban ngồi cùng bàn quay đầu nói với cô gái kia.

Cô gái kia nằm trên giường, vừa xem điện thoại vừa châm chọc nói: “Cậu kích động như thế làm gì! Khương Giáng người ta còn chưa nói gì, hơn nữa, tôi chỉ nói thật mà thôi.”

Khương Giáng nhíu mày, cô bạn này không phải mới châm chọc cô một lần hai lần.

Vốn nghĩ rằng mọi người ở cùng một ký túc xá, cái gì không cần so đo thì không so đo, tránh để việc trở nên khó coi.

Đến lúc đó mọi người ở cùng nhau cũng không thoải mái.

Thế nhưng cậu cứ hết lần này tới lần khác châm chọc tôi.

Thật sự cho rằng tôi hiền nên dễ bắt nạt sao.

Thế nên lần này, cô không muốn nhịn nữa, nếu không sau này cô ta sẽ lại càng được voi đòi tiên.

Khương Giáng nhìn cô ta, nghiêm túc nói: “Sau này cậu đừng dùng đồ của tôi nữa, nếu không tôi sẽ nói lại với giáo viên cậu trộm đồ của tôi đấy.”

Cô gái kia vừa nghe thấy lời nói của Khương Giáng, rõ ràng có hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng bùng nổ.

Dường như lời nói của Khương Giáng đã kích thích cô ta.

Cô ta đỏ mặt, phản bác lại: “Cậu ăn nói cho rõ ràng, ai dùng đồ của cậu chứ? Tôi chẳng thèm xài đồ của cậu đây, cậu đừng có vu khống tôi.”

“Cậu có dùng hay không trong lòng cậu biết rõ.” Khương Giáng đáp trả: “Trước đây tôi cho rằng, mọi người ở cùng một ký túc xá, muốn dùng thì dùng, cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi. Thế nhưng nếu như cậu đã không muốn chung sống hoà bình với nhau, thế tôi cũng không thể cứ làm người tốt mãi được, đúng không? Còn nữa, lần trước cũng là cậu lén nói với mấy người lớp trưởng, nói tôi muốn thi vào top mười, thi vào lớp nhỏ kia đúng không?”

“Tôi…” Cô gái kia chột dạ trả lời: “Tôi không có.”

“Nếu muốn người ta không biết vậy thì đừng làm.” Khương Giáng nói: “Chuyện của tôi, chỉ có mấy người ở chung phòng chúng ta biết. Ngoại trừ cậu ra tôi cũng không nghĩ được ai khác.”

Cô gái nhanh chóng yên tĩnh lại, quay đầu sang một bên.

Kinh sợ.

Cô gái ngồi cùng bàn thấy thế, giơ ngón cái với Khương Giáng, nhỏ giọng nói: “Ôi, cậu lợi hại thật đấy.”

“Không có đâu.” Khương Giáng trả lời: “Thật sự là cậu ta quá đáng ghét, mình không nhịn nổi nữa nên mới nói.”

Cô gái ngồi cùng bàn trêu chọc: “Biết, biết rồi, bình thường Khương Giáng của chúng ta dịu dàng nhất rồi.”

“…”

Khương Giáng cười một tiếng, tiếp tục yên tĩnh nhìn tài liệu của Lục Phi.



Buổi chiều gần tới giờ vào học, Khương Giáng đột nhiên nhận được tin nhắn wechat của Lục Phi.

Cô mở lên xem.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Buổi trưa cậu đã xem ghi chép học tập của tôi chưa?]

Khương Giáng nhanh chóng gõ chữ

[Hoa đơn giản: Mình xem rồi.]

Lục Phi nhanh chóng trả lời lại.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Buổi trưa quên nói với cậu, đó là tôi đặc biệt chỉnh sửa lại nhằm vào kỳ thi lần này, cũng chỉ là điểm chính mà tôi dự đoán thôi. Nếu bây giờ cậu muốn tăng toàn bộ thành tích của mình lên, việc này không thực tế, cho dù cậu học một ngày hai mươi bốn giờ không ngủ cũng vô ích thôi. Thế nên cậu căn cứ theo điểm chính do tôi soạn lại, từng bước từng bước học theo, giải thêm đề ôn tập.]

Khương Giáng nhìn đoạn tin nhắn của Lục Phi, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Hoá ra ghi thiếu trong ghi chép, ghi thiếu là có lý do!

Vì để giúp cô, hẳn là anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để làm cái này.

Cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào anh lại có suy nghĩ muốn giúp cô.

Vốn cô không hề muốn như thế bởi vì sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của anh, thế nhưng không ngờ cuối cùng vẫn làm ảnh hưởng.

Cô cảm thấy có chút áy náy.

[Hoa đơn giản: Mình biết rồi, cảm ơn cậu nhé. Hay là buổi tối mình lại mời cậu ăn một bữa nữa nhé?”

Lục Phi nhìn tin nhắn do Khương Giáng gửi tới, lại mời mình ăn cơm?

Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của dì phát cơm trong canteen trưa nay, tâm trạng nhanh chóng trở nên không tốt lắm.

Nếu như anh lại tới nữa, e rằng thật sự sẽ bị cả canteen khinh bỉ, xem thường, cho rằng mình ăn cơm của bạn gái bao!

Thế nên anh trả lời.

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Ăn cơm, ăn cơm, tôi giúp cậu là vì bữa cơm của cậu sao?]

[Hoa đơn giản: Thế cậu muốn thứ gì của tôi?]

[Tay nhỏ lạnh lẽo: Tôi muốn cậu… có nói cậu cũng không hiểu đâu. Tóm lại, sau này cậu không cần mời tôi ăn cơm nữa đâu, tôi cũng sẽ không ăn cơm của cậu nữa, nhất là ở trong canteen trường, thế nhé!]

[Hoa đơn giản: ?]

Khương Giáng nhìn tin nhắn do Lục Phi trả lời, mặt đầy dấu hỏi.

Sao mình lại chọc tới cậu ấy rồi?

Không phải mình chỉ nói muốn mời cậu ăn một bữa cơm sao, sao lại kích động như thế!

Khương Giáng có chút buồn bực.

“Không ăn thì không ăn, hung dữ cái gì!”



Lục Phi vừa gửi tin nhắn xong, Diêm Minh đã hề hề xông tới: “Buổi trưa hẹn đi ăn cơm với Khương Giáng à? Được đấy, tiến triển có hơi nhanh đấy!”

“Cậu đừng nói nhảm, chẳng có chuyện gì cả.”

“Không có mới là lạ đấy, vào giờ nghỉ trưa, một mình cậu chạy nhanh như thế, hẳn là chạy tới cửa lớp học của cô ấy chờ cô ấy chứ gì.”

“Đó là bởi vì mình có việc tìm cô ấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diêm Minh khinh bỉ nói: “Đại ca của tôi ơi, cậu có thể đổi lý do khác không? Lần nào cũng là cái này, ở cùng nhau, ăn cùng nhau cũng là có chuyện.”

“Thật sự có chuyện.”

“Chuyện gì?”

Lục Phi giải thích: “Không phải cô ấy muốn thi vào top mười để vào lớp nhỏ trong kỳ thi cuối kỳ sắp tới sao, mình giúp cô ấy một chút.”

Diêm Minh nhìn Lục Phi, giốmg như đang nhìn một người ngoài hành tinh, cậu ấy kinh ngạc nói: “Cho nên từ chiều hôm qua cậu đã bắt đầu. mãi cho tới sáng hôm nay, viết thoăn thoắt như thế là vì chuẩn bị tài liệu học tập cho cô ấy ôn thi cuối kỳ?”

“Ừ.”

Lục Phi gật đầu một cái, lại bổ sung: “Là em trai cô ấy đến tìm mình kêu mình giúp đấy, vào ngày hôm qua đấy, cậu nhìn thấy rồi đấy.”

“Không phải cậu ta tới xin lỗi cậu sao?” Diêm Minh hỏi ngược lại.

“Lúc cậu ta xin lỗi cũng tiện thể cầu xin tôi giúp một chuyện, chính là chuyện này đây.”

“Thế nên, cậu đã đồng ý cậu ta?”

“Ừ.”

“Người tốt.” Diêm Minh tặc lưỡi nói: “Chuyện này chẳng giống phong cách của cậu gì cả. Cậu quan tâm một nữ sinh từ bao giờ đấy? Thành thật khai báo đi, có phải cậu định mượn danh nghĩa bổ túc, cố ý tiếp cận Khương Giáng sao?”

Lục Phi không biết nói gì: “Cậu nghĩ nhiều rồi, mình thật sự…”

“Không cần giải thích.” Diêm Minh ngắt lời: “Mình hiểu mà, không nói đâu.”

Lục Phi đáp trả lại: “Cậu thì biết cái gì.”

“Cậu nhìn, cậu nhìn đi, bị vạch tràn nên thẹn quá hoá giận, len lén nói chuyện yêu đương thôi mà, cũng không phải chuyện gì không nhận ra.”

Lục Phi: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp