Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 23: Xem ra, quả nhiên là do mình suy nghĩ nhiều!


1 năm

trướctiếp

“Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi thế?” Lục Phi nhìn người đang si mê kia, nhíu mày một cái.

“Ôi! Không có!”

Khương Giáng vội vàng dời ánh mắt, cô cười nói: “Để cảm ơn tài liệu này của cậu, trưa nay mình mời cậu ăn cơm nhé?”

“Không cần.”

Khương Giáng kiên trì nói: “Nhất định phải làm, mình không thích nợ người khác.”

Lục Phi chần chừ một lúc: “Thế cũng được.”

Vì giúp cô, cũng xem như bản thân anh đã hao tốn một ít tinh lực, ăn cơm của cô cũng không tính là quá đáng.

“Nhà ăn lầu ba hay nhà ăn lầu hai?” Hai người đi tới nhà ăn, Khương Giáng hỏi.

“Ở lầu hai đi.”

“Được, vậy cậu tìm chỗ ngồi chờ mình nhé, mình đi lấy cơm cho cậu.”

Lục Phi nhìn nhà ăn chật chội, nói: “Được rồi, để tôi đi, mấy chuyện thế này vẫn nên để con trai làm thì hơn.”

“Được rồi.” Khương Giáng vui vẻ đưa thẻ cơm cho Lục Phi, cười nói: “Mình vẫn ăn mấy món kia đấy, cậu biết chứ?”

“Biết.”

Đi tới cửa sổ, lúc Lục Phi đi mua thức ăn, anh nhìn món thịt kho đầy dầu mở, thịt lợn rán, thịt viên trứng cút, tạm thời thay đổi suy nghĩ.

“Dì, cho cháu một phần thịt lợn rán, một phần trứng xào cà chua, một phần cải xào, một phần đậu nành, cảm ơn ạ.”

Ban đầu, dì phát thức ăn không nhận ra Lục Phi, thế nhưng khi nhìn thấy thẻ cơm của Lục Phi, dì ấy lập tức nhớ ra.

“Tên nhóc, lại là cháu sao?”

Lục Phi quay sang cười với dì ấy một tiếng, nói: “Dì à, đã lâu không gặp.”

Trường học có nhiều nhà ăn, nhiều cửa sổ, Lục Phi thường chọn đi đến những nơi không chật chội, người ít.

Thế nên cơ hội để anh tới chỗ của dì này cũng không nhiều.

Dì cười nói: “Nhìn thẻ cơm của cháu là lại tới dùng cơm cùng với cô bạn kia nhỉ?”

“Vâng.” Lục Phi gật đầu một cái.

Dì tốt lành nhắc nhở: “Nhóc con, không phải dì nói nhiều, cháu cũng không thể lần nào đến dùng cơm cũng cầm thẻ cơm của cô bé trả tiền được, thỉnh thoảng cũng nên dùng của mình.”

Lục Phi: “…”

Dì này không phải hiểu lầm cái gì rồi chứ?

Lúc Lục Phi đang định giải thích, dì phát cơm lại nói tiếp: “Con trai ấy, phải nên hào phóng, thế thì cháu mới có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương, tránh cho người ta cảm thấy cháu keo kiệt.”

Lục Phi không biết nói gì: “Dì à, là cậu ấy nhất quyết mời cháu ăn!”

“Thế thì cháu cũng phải biết điều từ chối chứ, đổi khách thành chủ mời cô bé. Cháu không biết đó chứ, có lúc con gái chỉ thích nói ngược lại thôi.”

Lục Phi: “…”

“Còn cô bạn gái kia của cháu, dì xem rồi, là một cô gái rất tốt đấy. Dáng vẻ không chỉ xinh đẹp mà nhân phẩm cũng tốt, rất lễ phép. Mỗi lần tới chỗ dì mua thức ăn đều cảm ơn dì, cháu nhất định phải giữ cho chắc đấy!”

Lục Phi: “…”

Dì này cũng nhiệt tình quá đi!

Mình chỉ tới mua thức ăn mà thôi, thế mà cũng làm bà mối cho mình.

Lục Phi sợ nếu tiếp tục trò chuyện, người đứng sau sẽ mắng anh mất.

Anh lúng túng cười một tiếng, trả lời qua loa lấy lệ: “Cảm ơn dì, cháu biết rồi.”

Sau đó rời khỏi đó.

Khương Giáng nhìn thấy Lục Phi đang buồn bực đi tới, tò mò hỏi: “Sao thế? Trông sắc mặt của cậu không tốt lắm nhé!”

“Không sao, thẻ cơm của cậu!”

“À.” Khương Giáng thấy anh không nói, cũng không hỏi nữa.

Chỉ là khi cô nhìn thức ăn trong đĩa của mình, trợn tròn mắt. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ngoại trừ thịt heo rán, sao mấy thứ còn lại đều là rau không thế?

Thịt kho của mình đâu? Xíu mại trứng cút của mình đâu?

“Lục Phi, không phải cậu nhớ nhầm rồi chứ?” Khương Giáng hỏi.

“Không phải nhớ nhầm.”

Lục Phi nhìn cô, nói: “Người bị bệnh, vẫn còn đang uống thuốc, không được ăn đồ nhiều dầu mỡ như thế, nên ăn nhiều rau cải một chút đi.”

Khương Giáng nghi ngờ nhìn Lục Phi, kinh ngạc không thôi.

Cô tự cho rằng mình che giấu rất gioi, ngay cả cô gái ngồi cùng bàn với cô cũng không biết cô bị bệnh.

Không ngờ, mình và Lục Phi chỉ ở với nhau một lúc, anh đã nhận ra ngay.

Ông trời ơi, lợi hại quá đi!

Có cần phải ưu tú như thế không.

Cô tò mò hỏi: “Sao cậu biết mình bị bệnh thế?”

Sao tôi biết?

E rằng gần đây cô học nhiều quá nên bị ngốc rồi nhỉ, đăng lên vòng bạn bè trên wechat nhiều như thế, cứ như sợ người khác không nhìn thấy ấy.

Lục Phi thuận miệng nói: “Đương nhiên là nhìn thấy trong vòng bạn bè của cậu rồi.”

Nói xong, trong lòng anh thầm bổ sung thêm một câu: ‘Thêm cả em trai cậu chạy tới nói cho tôi biết đấy.’

“Vòng bạn bè wechat?”

Khương Giáng lập tức sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, có chút hoảng hốt nói: “Cậu có thể nhìn thấy vòng bạn bè của mình sao?”

“Ừ.” Lục Phi gật đầu một cái, nói: “Con gái các cậu đều thích đăng trạng thái lên vòng bạn bè sao?”

Mặt Khương Giáng nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ quá.

Vòng bạn bè cũng được tính là nhật ký bí mật của cô, bây giờ lại bị Lục Phi vô tình nhìn thấy.

Mất mặt, quá mất mặt!

Dường như Lục Phi cũng phát hiện vẻ mặt của Khương Giáng, anh có ý tốt nhắc nhở: “Tôi khuyên cậu sau này đừng có gì cũng đăng lên vòng bạn vè, nhất là những việc riêng tư.”

“Không có, mình khoá hết tất cả mọi người.” Khương Giáng phản bác lại.

“Thế sao tôi lại thấy được?”

Khương Giáng: “…”

Cô có chút buồn bực, sao mình lại bỏ sót Lục Phi cơ chứ.

Khương Giáng có hơi thấp thỏm, nói: “Thế cậu nhìn thấy gì rồi?”

“Không có gì, chỉ nhìn thấy hình cậu chụp ở bệnh viện thôi.”

Khương Giáng hỏi: “Cậu không nhìn thấy mấy bài đăng trước đó?”

“Không thấy.” Lục Phi trả lời có hơi chột dạ.

Có đánh chết anh cũng không thừa nhận bản thân mình đã xem hết hành trình cố gắng học tập của cô.

Như thế không phải có vẻ như mình rất có hứng thú với cô sao?

Thế nhưng Lục Phi này không có hứng thú với con gái!

“Thật sự không thấy sao?” Khương Giáng không tin.

“Không thấy!” Lục Phi cố ý cường điệu nói: “Con người tôi không có thói quen theo dõi bí mật của người khác.”

Khương Giáng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm: “À, vậy thì tốt.”



Cơm nước xong xuôi, hai người đi thẳng đến toà nhà ký túc xá.

Đối với việc Khương Giáng muốn vào lớp nhỏ kia, thật ra Lục Phi vẫn luôn có chút nghi ngờ.

Với thành tích tháng thi cuối cùng kia, người bình thường cũng không nên có suy nghĩ này.

Thế là anh có chút tò mò hỏi: “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?”

“Hỏi đi!” Khương Giáng có chút không yên lòng trả lời.

Cô vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện vòng bạn bè của mình.

“Ngoại trừ lớp trưởng ra, ngay từ đầu vì sao cậu lại muốn vào lớp nhỏ?”

Khương Giáng không hề suy nghĩ, bật thốt: “Bởi vì mình muốn ở cạnh cậu!”

Lục Phi: “?”

Thất vẻ mặt hoá đá của Lưu Nhất Hàn, lúc này Khương Giáng mới ý thức được mình nói bậy rồi.

Sau khi cô phản ứng, lập tức thay đổi lời nói, lúng túng cười nói: “Mình đùa với cậu thôi.”

Lục Phi: “…”

Câu đùa này chẳng hề buồn cười tí nào!

Nếu đúng thật là như thế, anh cũng không ngại lấy tài liệu ôn tập của mình về.

Nếu là người có ý nghĩa khác với mình, chém!

Khương Giáng thấy sắc mặt Lục Phi thay đổi, cố gắng giải thích: “Ngay từ đầu mình muốn vào lớp nhỏ kia chỉ đơn giản là vì học tập thôi.”

“Vì học tập?”

Lục Phi có chút không tin, nếu như vì học tập, thế thì trước đó cậu làm gì?

Tư tưởng giác ngộ của cậu đến hơi trễ đấy.

“Đúng thế.” Khương Giáng giải thích: “Không phải có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao? Cậu nghĩ xem, nếu ngày ngày được ở cùng một lớp với những người có thành tích tốt như các cậu, học tập cùng với nhau, có lẽ mình cũng sẽ trở nên ưu tú như mọi người đấy.”

“Thế nên cậu vào lớp nhỏ là bởi vì cậu thật sự muốn cố gắng học tập, thi vào đại học sao?” Lục Phi xác nhận lại.

“Đương nhiên là vậy rồi.”

Khương Giáng nhìn Lục Phi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nếu không thì cậu cho rằng vì sao? Vì cậu sao?”

“Tôi không có ý này.” Giờ phút này, Lục Phig vô cùng lúng túng.

Thế nhưng trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không phải vì mình thì tốt rồi!

Xem ra, quả nhiên là anh suy nghĩ nhiều rồi!

Anh không nên tin lời của Diêm Minh, thật sự tin rằng bởi vì thích mình, thế nên đối phương mới muốn học cùng một lớp với mình.

Khương Giáng nhìn vẻ mặt Lục Phi lúc này, tâm trạng nhanh chóng tốt lên.

Cuối cùng cũng trở về một thành, nói cậu len lén xem vòng bạn bè của mình!

Thế nhưng, trông dáng vẻ của anh hiện giờ cũng đáng yêu thật đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp