Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 22: Đây chính là nam sinh mình thích sao?


1 năm

trướctiếp

“Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Khương Bình An đột nhiên nói như thế, khiến Lục Phi có hơi sững sờ.

Anh hơi kinh ngạc, nhìn chai nước trên tay mình.

Lại xin lỗi, lại cầu xin, đây là đang hát cái gì thế?

Anh vô thức hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Khương Bình An nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ của mình, nói: “Chị gái tôi, chị ấy muốn thi vào top mười của trường, vào lớp chọn kia, tôi nghe nói thành tích của anh rất tốt, vẫn luôn đứng hạng nhất.”

“Ý cậu là muốn tôi bổ túc cho chị cậu?” Lục Phi vừa nghe, cũng nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương.

Khương Bình An gật đầu: “Đúng thế.”

“Thành thật xin lỗi, tôi không rãnh.” Lục Phi từ chối.

Thái độ của Lục Phi khiến Khương Bình An vô cùng tức giận, thế nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kiềm chế.

“Tại sao anh không chịu giúp chị ấy?” Cậu ấy lại hỏi.

Lục Phi hỏi ngược lại: “Thế tại sao tôi phải giúp chị cậu?”

“…”

Khương Bình An hơi ngạc nhiên, hỏi: “Không phải anh thích chị tôi sao?”

“Tôi không hề thích chị cậu.”

“…”

Khương Bình An bị lời nói của Lục Phi làm cho nghẹn lời, cậu ấy trầm mặc một chút, lại nói: “Anh có biết vì để thi vào top mười của trường mà chị tôi đã liều mạng đến mức nào không? Khoảng thời gian này chị ấy hoàn toàn học tới mức không muốn sống nữa rồi, mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, cho dù mình bị bệnh cũng không dám chậm trễ việc học. Thứ bảy tuần trước, bởi vì mệt mỏi quá độ, hơn nữa còn bị nhiễm lạnh, nóng sốt, thế là hôn mê, nhập viện luôn. Thế nhưng cho dù là thế, chị ấy vẫn học trong bệnh viện. Sau khi xuất viện, chị ấy cũng không chịu nghỉ ngơi, ở nhà tiếp tục học tập, không dám trì hoãn dù chỉ một phút.”

Nghe xong lời của Khương Bình An, Lục Phi nhớ tới những gì anh đã đọc được trên vòng bạn bè vào sáng hôm nay, nhanh chóng hiểu được tất cả.

Nói thật, tính cố chấp này của Khương Thanh Thanh thật sự khiến anh vô cùng bội phục, thế nhưng cũng chỉ là bội phục mà thôi.

Hơn nữa, đây cũng là lựa chọn của bản thân cô.

Ngay từ đầu anh đã nói sẽ giúp cô, là chính miệng cô từ chối.

Thấy Lục Phi không nói lời nào, Khương Bình An cho là Lục Phi không muốn.

Cậu ấy hạ giọng: “Lục Phi, xem như tôi cầu xin anh đi, anh giúp chị gái tôi một tay, tôi không muốn sau khi chị ấy liều mạng cố gắng nhiều như thế, cuối cùng vẫn bị người khác cười nhạo!”

Lục Phi nhìn thấy thái độ thành khẩn của cậu ấy, dùng ánh mắt cầu khẩn và trông đợi nhìn về phía anh, tâm trạng anh có hơi phức tạp.

Một người em trai, vì để giúp chị gái mình, có thể làm được như thế, khiến Lục Phi có hơi xúc động.

Anh chần chừ một lát, sau đó nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu, thế nhưng tôi nói trước, nếu chị cậu không đồng ý, cậu cũng đừng trách tôi đấy.”

Ánh mắt đang vô cùng u ám của Khương Bình An lại sáng lên lần nữa.

Cậu ấy nhìn Lục Phi một hồi lâu, vẻ mặt phức tạp.

Cậu ấy không ngờ đối phương lại đồng ý dễ dàng như thế, dù sao trước đó thái độ của cậu với Lục Phi cũng không tính là thân thiết.

Thậm chí cậu ấy cũng đã chuẩn bị tinh thần bị Lục Phi chế giễu.

“Lục Phi, cảm ơn anh!” Khương Bình An nói: “Không chỉ có chuyện này, tôi cũng cảm ơn anh ngày hôm đó trong phòng ăn đã ra mặt giúp chị gái tôi.”

“Không có chi.” Lục Phi cười nói: “Còn chuyện gì không? Nếu không, thế tôi chơi bóng tiếp đây.”

“Được.”



Diêm Minh đang đứng chờ, thấy Lục Phi đi tới, trong tay còn cầm chai nước, nghi ngờ nói: “Cậu ta giở trò gì đấy?”

Lục Phi cười nói: “Không có gì, tên nhóc đó xin lỗi mình.”

“Tốt lành như thế à?” Diêm Minh có hơi không dám tin.

“Chẳng trách vừa nãy mình thấy, lúc cậu ta nói chuyện với cậu, dáng vẻ ba hoa biết điều, hoàn toàn không giống với tính cách của cậu ta trước đây.”

Diêm Minh cười nói: “Chẳng lẽ chị cậu ta ép cậu ta tới xin lỗi cậu sao?”

“Sao cậu lại nói như thế?” Lục Phi tò mò hỏi.

Diêm Minh trêu chọc: “Điều này còn phải nói sao, cậu là anh rể tương lai của cậu ta, thế mà còn dám kiếm chuyện, quá đáng!”

Lục Phi cứng họng: “Cậu không nghịch ngợm thì chết à?”

“Đúng thế.”

“…”



Nếu đã đồng ý với em trai người ta sẽ giúp đỡ, đương nhiên Lục Phi không thể ngồi im được.

Thế nhưng Lục Phi là người chứ không phải thần thánh, nếu như có thể nâng cao thành tích toàn diện của Khương Thanh Thanh trong thời gian ngắn, việc này hoàn toàn không thể nào.

Thế nên anh cũng chỉ có thể soạn một bài luận nhắm vào kỳ thi cuối kỳ lần này.

Lục Phi là một học bá, đối với việc thi, anh có một sự hiểu biết có một không hai của riêng mình.

Hơn nữa thông qua thực hành, trong mỗi kỳ thi, trên cơ bản anh cũng có thể đoán được phần lớn các mục thi.

Anh dùng hết một buổi chiều, cộng thêm một buổi tự học vào buổi tối, mới có thể liệt kê được các kiến thức quan trọng của các môn ra.

Sau đó, anh lại tốn thêm một buổi trưa để chải chuốt cũng như bổ sung thêm, mới sưu tầm và sửa sang lại thành một quyển sổ ghi chép.

Nhìn thành phẩm trong tay, Lục Phi lẩm nhẩm: “Chỉ mong vận may của cô ấy không quá kém.”

Khi sắp tan học, Lục Phi lấy điện thoại di động ra, tìm avatar wechat của Khương Thanh Thanh, gửi cho cô một tin nhắn.

[Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng: Buổi trưa, sau khi tan học, cậu chờ tôi ở cửa canteen, tôi có đồ muốn đưa cho cậu.]

Thế nhưng tin nhắn giống như đá chìm vào đáy biển, cho đến giờ tan học cũng không thấy có tin nhắn hồi âm.

Không trả lời tin nhắn của mình?

Lục Phi không còn cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài việc sau khi tan học, anh nhanh chân chạy thẳng tới phòng học của lớp bảy.



Bên trong phòng học của lớp bảy.

“Khương Thanh Thanh, đi ăn cơm!” Cô gái ngồi cùng bàn quay sang Khương Thanh Thanh, nói.

“Được.”

Hai người vừa rời khỏi lớp học, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Phi đang đứng bên ngoài lớp học chờ cô.

Khương Thanh Thanh có hơi ngạc nhiên.

Lần trước, là do cô đứng ngoài phòng học của Lục Phi chờ anh.

Không ngờ lần này anh lại chủ động tới lớp tìm cô.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Cô gái ngồi cùng bàn nhìn thấy thế, biết điều nói: “Khương Thanh Thanh, thế mình đi trước nhé.”

“Ừm.” Khương Thanh Thanh gật đầu một cái.

Lục Phi nhìn Khương Thanh Thanh, hỏi: “Tại sao cậu không trả lời tin nhắn wechat của tôi?”

“Sao cơ?” Khương Thanh Thanh hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi lại: “Cậu gửi tin nhắn cho mình?”

“Nếu không thì sao nữa!”

Khương Thanh Thanh có hơi ngượng ngùng, nói: “Xin lỗi, hôm nay mình không xem điện thoại.”

Khoảng thời gian này, vì để học tập tốt hơn, cô hoàn toàn rất ít xem điện thoại.

“Cậu tìm mình có chuyện gì không?” Khương Thanh Thanh hỏi.

Lục Phi đưa tài liệu học tập mà anh đã chỉnh sửa tới trước mặt cô, nói: “Cho cậu đấy, có lẽ sẽ có ích!”

“Đây là cái gì?” Khương Thanh Thanh nhận lấy quyển tài liệu màu đen.

Lục Phi trả lời: “Chính là một phần tài liệu học tập liên quan tới kỳ thi cuối kỳ lần này mà tôi đã chỉnh sửa lại.”

“Đặc biệt làm cho mình sao?” Lúc này, Khương Thanh Thanh có hơi không biết nên làm gì.

Hạnh phúc tới nhanh quá đi!

Mặc dù cô không muốn vì chuyện của mình làm phiền tới đối phương, thế nhưng cảm giác được người khác quan tâm thế này thật sự rất tốt.

“Ừ.” Nói xong, Lục Phi lại bổ sung thêm: “Đương nhiên là nếu cô cảm thấy không cần nói vậy thì là tôi nhiều chuyện, thế thì cứ ném đi.”

“Không có, không có, vô cùng hữu dụng.” Khương Thanh Thanh vội vàng giấu đi, ôm vào lòng.

Sau đó, cô lại hỏi: “Cậu làm cái này vì mình, chắc chắn đã mất rất nhiều thời gian, có làm ảnh hưởng tới việc học của cậu không?”

“Làm ảnh hưởng tới việc học của tôi?”

Lục Phi nhàn nhạt nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, trên cơ bản tôi đã nắm được hết kiến thức cấp ba rồi, cho dù tôi không đến lớp học một tháng, thành tích của tôi cũng không kém đi bao nhiêu cả.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nếu là người khác nói lời này, có lẽ ít nhiều sẽ có chút giả vờ, thế nhưng đối với Lục Phi mà nói, anh chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Mặc dù mọi người đều biết mỗi ngày Lục Phi đều nghiêm túc học tập, thế nhưng lại không biết anh hoàn toàn không hề học kiến thức giai đoạn cấp ba.

Những người khác có thể thi được một trăm phần trăm là bởi vì có thể thi được một trăm phần trăm, còn anh là bởi vì bài thi chỉ có một trăm phần trăm mà thôi.

Đây cũng là lý do vì sao anh luôn có thể giành được hạng nhì vào mỗi kì thi.

Cho dù là như thế cũng là vì anh cố ý thả như thế.

Versailles của Lục Phi khiến tim Khương Thanh Thanh đập nhanh hơn.

Cô nhìn nam sinh đẹp trai, cao hơn mình trước mắt, có chút xuất thần.

Sự tự tin lạnh lùng này khiến lòng cô có chút rung động.

Đây chính là nam sinh mình thích sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp