Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 19: Chẳng lẽ hôm nay cô ấy không đến sao?


1 năm

trướctiếp

Đến bệnh viện, trước tiên Khương Giáng được đưa vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ trực ban đang ở bên trong kiểm tra tình trạng bệnh cho chị gái.

Khương Bình An mệt đến mức ngồi ở trên ghế bên ngoài phòng bệnh, hai mắt vô hồn.

Hai tay cậu ấy nắm lấy thành ghế, hơi dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

Giờ phút này, trong lòng cậu ấy có lo lắng, có hoảng hốt, có sợ hãi.

Một lát sau, cậu ấy đột nhiên tự cho mình một cái tát thật mạnh.

Đều là tại cậu ấy.

Nếu cậu ấy đi xem chị gái sớm một chút, nếu cậu ấy phát hiện chị gái bị ốm từ sớm, nếu lúc đó cậu ấy không chơi trò chơi...

Nhưng mà không có nếu như...

Khương Giáng đối với Khương Bình An không chỉ là chị gái bình thường.

Nguyên nhân bởi vì công việc của ba mẹ cậu ấy, nên thật ra Khương Bình An cũng không có cảm nhận được nhiều tình cảm từ ba mẹ.

Từ lúc cậu ấy còn nhỏ đến lớn, đều là Khương Giáng chăm sóc.

Cho dù là ở trong nhà, hay vẫn ở trường học, bởi vì thiếu vắng ba mẹ, nên có cảm giác "sống nương tựa lẫn nhau"

Cho nên, tình cảm chị em của bọn họ sâu đậm hơn rất nhiều so với người bình thường.

Tuy Khương Bình An rất nghịch ngợm, không dễ dạy bảo, nhưng mà cậu ấy rất bảo vệ chị gái của mình.

Người khác có thể bắt nạt cậu ấy nhưng nếu dám bắt nạt chị gái thì cậu ấy có thể liều mạng với đối phương.

Nhưng mà, hiện tại..

Ngay khi Khương Bình An còn nghĩ ngợi lung tung, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra.

Khương Bình An vội chạy đến, nhìn thấy bác sĩ, tim đập có chút nhanh, vô cùng căng thẳng.

"Cậu là người nhà bệnh nhân?" Bác sĩ hỏi.

Khương Bình An gật đầu nói: "Dạ đúng, cháu là em của chị ấy."

"Đừng lo!" Bác sĩ mỉm cười an ủi nói: "May mắn cậu đưa đến đúng lúc, nếu chậm một chút nữa, nói không chừng thật sự sẽ nguy hiểm."

Khương Bình An nghe xong thở phào một hơi nhẹ nhõm, hỏi: "Bác sĩ, giờ chị cháu thế nào rồi? Vì sao chị ấy bị ngất vậy ạ?"

Bác sĩ giải thích: "Yên tâm, chị cậu không gặp chuyện gì quá lớn, chỉ là vì bị nhiễm chút gió lạnh dẫn đến sốt cao, ngoài ra có thể do mệt mỏi quá độ, mới khiến cô nhóc bất tỉnh. Đợi khi hạ sốt ở bệnh viện, truyền xong mấy bình dịch, rồi lấy chút thuốc là có thể xuất viện về nhà."

"Dạ."

Bác sĩ thắc mắc hỏi: "Đúng rồi, chị gái cậu xem ra chỉ mới học cấp ba thôi, sao cơ thể của cô nhóc lại kiệt sức nghiêm trọng như vậy?"

"Chị ấy học cấp ba, có thể gần đây học tập có chút..." Khương Bình An hơi ấp úng.

Bác sĩ cảm thán nói: "Tuy học cấp ba rất áp lực nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi! Sau khi vào trong cậu cũng đừng vội đánh thức cô nhóc, để chị cậu ngủ nhiều một chút đi."

"Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ."

Khương Bình An đi vào trong phòng bệnh, chị gái nằm trên giường trắng tinh sắc mặt tái nhợt, ngủ rất say.

Mu bàn tay lộ ra ngoài, đang truyền nước biển.

Cậu ấy nhẹ nhàng đưa tay sờ trán của chị mình, lúc này mới an tâm.

Sau đó cậu ấy không nói lời nào, lặng lẽ ngồi bên giường trông chừng chị gái, chờ chị gái tỉnh lại.

Cái chờ đợi này đã trôi qua mấy tiếng.

Khương Giáng tỉnh dậy, mở to mắt, nhìn thấy vách tường trắng tinh, lại nghi ngờ nhìn xung quanh.

Bệnh viện?

Không phải cô đang ở nhà học bài sao?

"Chị, chị tỉnh rồi." Khương Bình An mở miệng nói trước khi thấy chị mình tỉnh lại.

Khương Giáng nhìn em trai mình, thắc mắc hỏi: "Sao chị lại ở nơi này?"

"Chị còn nói!" Khương Bình An có chút tức giận nói: "Chị có biết chị ở nhà học bài rồi ngất luôn không."

"Chị ngất sao?"

"Đúng vậy." Khương Bình An oán trách nói: "Vì để đưa chị đến bệnh viện, em đã cõng chị trên lưng chạy hết mười tám tầng đấy."

Khương Giáng: "..."

"Cho nên em mặc kệ, chị phải bồi thường cho em, tiền tiêu vặt tháng sau em muốn gấp đôi."

Khương Giáng vốn đang có chút cảm động, áy náy, trong nháy mắt đã bị phá vỡ.

Cô tức giận nói: "Chị của em bị ốm, em không quan tâm đến bệnh tình của chị trước mà đã nghĩ đến tiền tiêu vặt của em?"

"Ha ha..." Khương Bình An ngây ngô cười, nói: "Chị không sao đâu!"

"Quên đi, xem như lần này em vẫn còn có lương tâm, không mặc kệ tình hình của chị, tiền tiêu vặt tháng này chị sẽ cho em một phần ba."

Khương Bình An không hài lòng, nói: "Chị thật keo kiệt."

"Vậy em có muốn hay không!" Khương Giáng cười mắng: "Nếu như vậy, chị đổi ý, em..."

Khương Bình An vội vàng cắt ngang, gật đầu nói: "Em muốn, em muốn."

"Xem như em biết điều!"

Khương Giáng nói xong hỏi: "Bác sĩ có nói khi nào chúng ta có thể xuất viện không?"

Khương Bình An suy nghĩ một chút, đáp: "Nhanh nhất cũng là ngày mai!"

"Ồ." Khương Giáng do dự một chút, nói: "Vậy em về nhà lấy sách của chị đến đây, chị còn có nhiệm vụ học bài phải hoàn thành."

Khương Bình An ngạc nhiên nói: "Chị, chị điên rồi sao, đã vào bệnh viện rồi mà chị còn muốn học? Em không đi."

"Nhanh đi."

"Em không!"

Khương Bình An có chút tức giận: "Chị, chị liều mạng học như vậy là vì cái gì vậy?"

Có thể học bất cứ lúc nào thì cũng không nên vội vàng như vậy?

Khương Giáng trừng mắt nhìn em trai của mình: "Từ khi nào em nói lời nhảm nhiều như vậy, chị muốn em đi lấy, em phải đi lấy."

Khương Bình An không còn gì để nói: "Không đi không được sao?"

"Không đi không được."

Khương Bình An: "..."

"Còn nữa, chuyện chị đổ bệnh em cũng không được nói cho ba mẹ biết, rõ chưa? Tránh cho bọn họ lo lắng." Khương Giáng nhắc nhở nói.

"Em biết rồi."

Lục Phi từ hiệu sách đi ra, theo thói quen đi mua một gói thức ăn mèo

Sau thất bại lần trước, anh vốn muốn hủy bỏ theo dõi blogger mèo kia, nhưng mà sau khi hai người liên lạc với nhau sau một vài bình luận, vậy mà đã giải trừ hiểu lầm, có thêm bạn tốt.

Blogger mèo nói với anh, tất cả kiến thức anh dạy đều là dành cho mèo nhà, nhưng mèo của Lục Phi là mèo hoang.

Mèo hoang với mèo nhà vẫn có sự khác nhau.

Dưới sự phổ cập của blogger mèo, Lục Phi coi như hiểu biết một ít về mèo hoang.

Đi vào căn cứ bí mật của Khương Giáng, vậy mà anh lại không thấy cô đâu.

"Chẳng lẽ hôm nay cô ấy không đến?"

Mang theo nghi vấn, anh ngồi xổm dưới tàng cây quan sát trong chốc lát, sau khi xác nhận Khương Giáng thật sự không đến, anh lặng lẽ đi tới.

Anh mở túi thức ăn cho mèo ra, đối mặt với cái lỗ ở tường rồi gọi một tiếng: "Tiểu Hôi?"

"Meo~"

Không ngờ lần này có đáp lại.

Lục Phi nhìn Tiểu Hôi núp sau cái động, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm mình, anh thấy hơi bất ngờ.

"Thật sự đến đây?"

Thật ra, Lục Phi đã hiểu lầm.

Tiểu Hôi đến cũng không liên quan nửa xu đến anh.

Bởi vì Khương Giáng đều sẽ cho nó ăn vào thời gian này trong tuần, cho nên nó đã sớm hình thành thói quen.

Vì thế nó sẽ đến mọi lúc.

Nhưng mà hôm nay, có hơi ngoài ý muốn, người mà nó chờ đợi vẫn chưa đến, ngược lại đến đây lại là một người xa lạ.

Không đúng, người này cũng không tính là xa lạ lắm.

Nó nhận ra.

Trước đó người này dường như cũng đã đến hai lần, thế nhưng nó đều không để ý đến đối phương.

"Tiểu Hôi?" Lục Phi lại gọi một tiếng nhưng mèo hoang vẫn thờ ơ.

Anh nhớ đến lời nói của blogger mèo, tính cảnh giác của mèo hoang rất cao, không giống với mèo nuôi trong nhà, đối với người lạ, chúng nó sẽ không dễ dàng đến gần. ( truyện trên app T𝕪T )

Vì thế, anh lấy thức ăn mèo rải trên mặt đất, sau đó xoay người đi đến, ngồi trên ghế thật xa.

Tiểu Hôi trốn trong hang động ở tường, tâm vững như núi.

Hừ, muốn dùng đồ ăn dụ dỗ tôi? Không có cửa đâu, tôi không đói bụng chút nào.

Mười phút sau.

Hai mươi phút sau.

Nửa tiếng sau, ngay lúc Lục Phi nghĩ nó sẽ không đến, vào lúc chuẩn bị đứng dậy thu lại thức ăn mèo, một bóng dáng màu đen xám từ bên trong chạy tới.

Không là Tiểu Hôi thì là ai?

Đầu tiên nó cảnh giác liếc nhìn Lục Phi, thấy anh đứng cách xa mình, không có nguy hiểm, lúc này mới cẩn thận bắt đầu ăn.

Chỉ có điều, toàn bộ quá trình, lỗ tai nó đều dựng đứng lên.

Phía Lục Phi chỉ cần có chút biến động nhỏ, nó sẽ lập tức trốn vào.

Sau đó thấy anh không có động tĩnh gì, mới cẩn thận đến ăn.

Lục Phi nhìn thấy Tiểu Hôi, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

Blogger mèo quả nhiên không lừa anh, nhất định phải kiên nhẫn với mèo hoang.

Hiện tại anh đã thành công bước đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp