Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 18: Khương Giáng bất tỉnh


1 năm

trướctiếp

Khương Giáng là một cô gái, một khi đã nói sẽ nhất quyết làm hết sức mình.

Tuy rằng cô biết cơ hội lọt vào top 10 của mình không lớn nhưng cô cũng không có chút nản lòng hay chùn bước.

Mặc kệ bản thân có vào hay không nhưng chưa đến giây cuối cùng cô sẽ không ngừng cố gắng.

Cho nên ở trường học, cô tiếp tục tuần tự tiến hành kế hoạch học tập trước đó của mình.

Thành tích rõ ràng càng ngày càng nâng lên rất nhiều.

Tất cả mọi người đều thấy rõ.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của cô khi ở trong văn phòng nói chuyện phiếm với những thầy cô giáo khác, lúc nói về sự thay đổi gần đây của Khương Giáng thì đều có chút cảm thán.

Dù sao cũng là chủ nhiệm của Khương Giáng, đối với học sinh nữ vừa chuyển đến lớp học của mình, bà ấy vẫn hiểu rõ.

"Học sinh Khương Giáng này có thiên phú học tập, nhưng cô bé hay thiếu tập trung trong việc học, cả ngày chẳng chú tâm, khiến cho người ta có loại cảm giác hơi “dốt”. Nhưng dù như thế, thành tích của em ấy cũng rất tốt so với người bình thường, mỗi lần thi đều ở trong top 100 của lớp."

Những giáo viên lớp khác nghe xong cũng thấy thế.

"Cho nên trước kia nếu em ấy cố gắng học tập như bây giờ thì thật sự có cơ hội vào lớp chuyên, nhưng mà hiện tại thì..."

Chủ nhiệm lớp lắc đầu đáng tiếc: "Không có khả năng lắm, em ấy hiểu rõ ra thì đã quá muộn."

Thế nhưng ngay sau đó, bà ấy vừa nói xong câu kia đã cười bảo: "Nhưng mà, cho dù em ấy không vào lớp chuyên, nhưng nếu dựa theo tình hình tiếp tục cố gắng học tập như vậy, thành tích nửa năm sau thi vào đại học chắc chắn cũng không tệ."

Đối với chuyện này, bà ấy còn đặc biệt gọi Khương Giáng đến văn phòng để tâm sự tâm tư, muốn cho cô thả lỏng một chút, không cần quá áp lực, như vậy là đủ rồi, tránh cho đến lúc đó thất bại do sơ suất.

Thành tích không tiến bộ mà sức khỏe đã suy sụp trước.

Khương Giáng ngoài mặt đồng ý nhưng thật ra trong lòng không hề.

Những tiến bộ ấy vẫn còn chưa đủ với cô!

Thứ cô muốn chính là có thể thi vào được top 10 của lớp.

Cô muốn vào lớp chuyên.

Nếu không, khoảng thời gian ấy bản thân liều mạng đến như vậy để làm gì?

Trông thấy cuộc thi cuối kỳ càng ngày càng gần, kéo theo áp lực của Khương Giáng cũng càng lớn.

Vì để có nhiều thời gian để học tập hơn, cô cũng đối xử tàn nhẫn với chính mình.

Nếu không học cách chết, thì hãy học từ trong cái chết.

Trước kia, cô đặt đồng hồ báo thức buổi sáng trước một tiếng, bây giờ cô đã đặt nó sớm hơn hai tiếng.

Mùa đông, trời sáng rất muộn, khi mọi người còn đang say giấc nồng, thì năm giờ cô đã rời giường.

Sau khi nhẹ nhàng tay chân rửa mặt mình xong, cô lại lặng lẽ cầm điện thoại, đeo tai nghe, bật ghi âm từ đơn tiếng Anh rồi đi đến sân thể dục.

May mắn thay, sân thể dục của trường cũng có vài người chung một chí hướng giống cô.

Nếu không, chỉ một mình cô thì thật sự có chút đáng sợ!

Tuy Khương Giáng đã mặc rất ấm, thế nhưng mỗi khi ra tới ngoài vẫn cảm thấy rất lạnh, tay chân có chút cứng ngắc.

Cơn gió lạnh buổi sáng thổi vào trên mặt, trên tay và da cô thấy hơi rát khi gió thổi qua.

Nhưng mà cô cũng không quan tâm.

"Cố lên! Khương Giáng, mày có thể làm được, hãy khiến cho người xem thường mày phải câm miệng."

Khương Giáng nói với hai bàn tay nhỏ bé của mình, rồi bắt đầu một ngày học tập, nghe đoạn ghi âm tiếng Anh, cô chạy chầm chậm.

Ban ngày khi vào tiết học, cô hết sức chăm chú nghiêm túc nghe giảng.

Khi tan học, ngoài đi vệ sinh ra, cô đều vùi đầu ở trên chỗ ngồi của mình viết nguệch ngoạc đề bài học.

Giữa trưa ngay cả giờ ăn cơm, cô cũng mang theo vở ghi chép trên lớp của mình, vừa ăn cơm vừa xem.

Đây vẫn là một khung cảnh quen thuộc trong nhà ăn.

Không chỉ có như thế, mỗi ngày sau giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người sau khi lên giường ngủ, cô vẫn còn học bài mãi cho đến rạng hai giờ sáng mới nghỉ ngơi.

Sau đó, năm giờ sáng hôm sau đã rời giường.

Nói cách khác, hiện tại một ngày cô chỉ ngủ ba tiếng!

Thức đêm trong thời gian dài, ngủ không đủ giấc, cơ thể của cô nhanh chóng có chút xanh xao.

Ban đầu, cô chỉ có hơi sổ mũi, cũng không sao.

Sau đó dần dần có hơi ho khan, cô vẫn không quan tâm như trước.

Bạn học nữ ngồi cùng bàn thấy vậy đã nhiều lần nhắc nhở cô không cần liều mạng đến vậy, chú ý nghỉ ngơi, phải đến chỗ bác sĩ để lấy thuốc uống.

Nhưng Khương Giáng không để lời nhắc nhở của đối phương vào tai, chỉ có chút cảm cúm nhỏ mà thôi, cho dù không uống thuốc thì qua vài ngày cũng sẽ tốt lên.

Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Khương Giáng cảm thấy chuyện đi khám bệnh quá lãng phí thời gian.

Hiện tại cô không muốn lãng phí dù chỉ một giây.

Nhưng cơ thể có giới hạn, sẽ có lúc suy sụp.

Sự việc xảy ra ở buổi chiều thứ sáu.

Khương Bình An trở về nhà sau khi đá bóng xong ở trường, còn nghĩ rằng sẽ có thể ăn thức ăn do chị  gái làm.

Nhưng khi đi vào trong nhà, cậu ấy đã thất vọng.

Cậu ấy bỏ túi sách xuống, nhìn thoáng qua chị gái ngồi ở bên trong phòng ngủ học bài, đi vào cửa, có chút giận dỗi nói: "Chị, chị không nấu cơm cho em sao? Em đói rồi."

"Chị gửi cho em ít tiền trên zalo, em tự gọi thức ăn bên ngoài đi, dạo này chị không có thời gian." Khi nói Khương Giáng cũng không quay đầu lại.

Giọng của cô yếu ớt, cảm giác như không có sức lực, nhưng Khương Bình An vô tâm không phát hiện ra.

Sau khi nghe lời chị gái nói, cậu ấy không nói nên lời: "Chị, hai tuần trước em cũng ăn bên ngoài, tuần này vẫn ăn tiếp!"

Cậu ấy đã không ăn cơm do chị gái làm hai tuần liên tiếp rồi, cho nên rất nhớ.

Mất hứng.

Mặc dù chị gái rất nghiêm khắc với cậu ấy, có đôi khi cũng rất hung dữ, nhưng có điều, cơm do chị gái làm ăn rất ngon.

Khương Bình An mở điện thoại ra nhận tiền, vừa gọi đồ ăn bên ngoài, vừa nói: "Chị, dạo này chị chăm chỉ học quá!"

"Em nghĩ là chị giống em sao, học hành tệ nhất."

Khương Giáng vừa nói xong đã ho.

"Khụ khụ khụ..."

Khương Bình An lập tức quan tâm nói: "Chị, chị bị cảm sao? Có cần em đi mua thuốc cho chị không?"

"Không sao, chỉ là cảm cúm vặt thôi, ngủ một giấc ngày mai lại khỏe."

"Dạ."

Khương Bình An nghe xong cũng không thể không để ý, hỏi: "Vậy chị muốn ăn gì? Để em gọi cho chị."

Khương Giáng trả lời: "Trước khi chị về đã ăn ở trường rồi, lúc này không đói bụng nên cũng không muốn ăn gì, em không cần phải lo cho chị."

"Dạ."

Khương Bình An nghiêng người, vừa đưa đầu vào nhìn thoáng qua bóng dáng học bài bên trong phòng ngủ, lắc lắc đầu.

Hai tuần qua thật kỳ lạ!

Cậu ấy chưa từng nhìn thấy chị gái mình dốc sức học tập nghiêm túc như vậy.

Chẳng lẽ ba mẹ đã gọi điện thoại cho chị gái, lên một lớp tư tưởng chính trị?

Không thể nào!

Nếu thật sự như thế, vậy thì gần đây bản thân cậu ấy cũng phải chăm chỉ học tập một chút, không thể để cho ba mẹ có cơ hội chỉnh đốn mình.

Đúng, cơm nước xong sẽ làm bài tập.

Thế nào là nói một đằng làm một nẻo?

Đó chính là Khương Bình An

Trước khi ăn cơm còn muốn giống chị gái, học tập thật tốt, không đi chơi.

Thế mà sau khi cơm nước xong, cậu ấy ngồi ở bàn học chưa được nửa tiếng thì đã lãng quên toàn bộ suy nghĩ trước đó, lẳng lặng lấy điện thoại ra mở trò chơi.

Chị gái ở phòng ngủ bên cạnh, đôi khi có tiếng ho truyền đến nhưng càng lúc càng nhiều.

Nhưng Khương Bình An đang yên lặng chơi trò chơi cho nên không hề nghe thấy.

Cho đến khi cậu ấy chơi xong, lúc không có việc gì làm thì đi sang phòng chị gái, lúc này cậu ấy mới phát hiện chị gái nằm nhoài trên bàn học, mắt nhắm lại.

Ban đầu Khương Bình An còn tưởng rằng chị gái giống mình, đang học lại ngủ nên lén cười mấy tiếng, lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.

Nhưng cậu ấy nhanh chóng phát hiện ra chỗ không bình thường.

Bởi vì cậu ấy đã liên tục kêu vài tiếng mà chị gái không có phản ứng.

Cậu ấy chạy nhanh đến kiểm tra.

Lúc này mới phát hiện khuôn mặt của chị gái đỏ bừng, cậu ấy vô thức đưa tay lên sờ một chút.

Nóng quá!

Kết hợp với ho khan trước đó, nét mặt Khương Bình An thoáng chốc thay đổi.

Từ lúc còn nhỏ đến khi lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ấy cảm nhận được sự sợ hãi.

"Chị! Chị đừng làm em sợ, chị phải cố gắng lên! Em sẽ đưa chị đến bệnh viện."

Cậu ấy nửa ngồi xổm xuống, cõng lấy chị gái đã bất tỉnh, rồi chạy như điên ra khỏi nhà.

Nhìn thấy thang máy đã nửa ngày rồi còn chưa tới, cậu ấy nhảy dựng lên.

"Sao còn chưa tới nữa! Chết tiệt!"

Khương Bình An tức giận mắng một tiếng, xoay người cùng Khương Giáng trên lưng chạy về phía cầu thang an toàn.

Đây chính là tầng mười tám đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp