Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 20: Người không tốt đến, người tốt lại không đến!


1 năm

trướctiếp

Thứ hai, lúc chào cờ, trong thao trường, Lục Phi theo bản năng đưa mắt nhìn về phía mấy người ở bên cạnh.

Anh không nhìn thấy Khương Giáng.

Ngày hôm qua, cô không tới trụ sợ bí mật ở công viên, hôm nay lại không có ở đây?

Có hơi kỳ lạ!

Sau khi giải tán, Diêm Minh thấp giọng hỏi: “Lục Phi, tại sao hôm nay Khương Giáng không tới?”

“?” Lục Phi quay đầu nhìn cậu ấy, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Cậu hỏi mình, sao mình biết được!”

“À, mình tưởng cậu biết chứ!”

Lục Phi: “Rốt cuộc cậu bị ảo giác gì mới khiến cậu cảm thấy mình sẽ biết được tung tích của cô ấy chứ?”

“Chỉ thuận miệng hỏi một chút, dù sao trước đây, không phải hai người các cậu thường xuyên ở cùng nhau sao?”

Lục Phi: “…”

Diêm Minh dừng một chút, nói tiếp: “Nghe nói gần đây, vì để thi vào top mười, vào lớp nhỏ kia mà liều mạng học tập điên cuồng.”

“Cậu nói với mình làm gì? Mình cũng chẳng để tâm tới chuyện của cô ấy.” Lục Phi thuận miệng lên tiếng.

Diêm Minh vịn vai Lục Phi, nhìn Lục Phi với ánh mắt quyến rũ, nói: “Cậu nói xem, cậu ấy sẽ không vì để học cùng một lớp với cậu nên mới cô gắng như thế đâu nhỉ?”

Lục Phi: “Ha ha!”

“Cậu đừng dùng ánh mắt kỳ lạ này nhìn mình, trực giác của mình nói cho mình biết, rất có thể cậu ấy thích cậu đấy.”

“…” Lục Phi mắng: “Cậu là phụ nữ sao? Còn trực giác! Đừng có ở đây tung tin vịt.”

“Mình nói thật, cậu đừng có mà không tin.”

Diêm Minh nghi ngờ nhìn cậu bạn tốt của mình, nói: “Còn nữa, có phải cậu cũng có ý với câu ấy đúng không?”

“Không có!” Lục Phi phủ nhận.

“Cậu gạt qury đấy à!” Diêm Minh lên tiếng chất vấn: “Nếu không thích, sao tuần trước cậu lại đột nhiên ra mặt giúp cậu ấy?”

Lục Phi phản bác: “Đó là vì mình không ưa cái kiểu đấy!”

“Còn nữa, buổi sáng lúc chào cờ, cậu đừng tưởng rằng mình không biết, ánh mắt cậu vẫn luôn lén nhìn sang lớp bên cạnh. Nhìn cái gì? Là Khương Giáng đúng không?”

“Mình không có!” Lục Phi kiên quyết phủ nhận.

“Được rồi.” Diêm Minh cười nói: “Thích một người chẳng có gì mẩt mặt cả, cậu cứ thừa nhận đi, yên tâm, mình sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Lục Phi không còn gì để nói: “Cút! Nếu không sau này đừng có nghĩa tới việc chép bài mình nữa!”

“Được!”



Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Lục Phi đọc xong một bài văn, nằm trên giường, rãnh rỗi không có gì làm lấy điện thoại ra xem. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trước tiên, anh đọc mấy tin tức xã hội một chút, sau đó lại mở vòng bạn bè trên wechat của mình lên.

Anh lướt lướt xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy một avatar xa lạ.

Là một con mèo màu Tiểu Hôi, tên là [Hoa Nhi Giản Đan].

Lục Phi nhớ ra rồi, dường như đây là Khương Giáng.

Trước kì thi tháng trước, anh đã kết bạn với đối phương,

Thế nhưng, sau khi kết bạn xong, anh lại hoàn toàn quên mất.

[Một tuần mới lại bắt đầu, giữ vững chính là thắng lợi! Ừm, nhớ phải uống thuốc!]

Đây chính là status cô mới đăng gần đây.

Uống thuốc? Cô ấy bị bệnh?

Nhìn vòng bạn bè của Khương Giáng, Lục Phi có hơi bất lực.

Anh hơi chần chừ một lát, sau đó bấm mở avatar của đối phương, chuyển sang mấy status trước đó.

Giỏi thật, còn đăng nhiều như thế!

Cô đang muốn càn quét vòng bạn bè của người khác đó sao?

Liên quan tới việc này, thật ra Lục Phi hiểu lầm rồi.

Trước đây, bạn bè trên wechat của Khương Giáng cũng không nhiều, hơn nữa cô cũng không để chế độ công khai.

Cô chặn hết tất cả mọi người!

Thay vì nói đó là vòng bạn bè của Khương Giáng, còn không bằng nói, đó chính là quyển nhật ký bí mật của Khương Giáng.

Khi cô không vui, khi có chuyện vui vẻ, đều sẽ đăng lên đó, dù sao người khác cũng không nhìn thấy.

Thế nhưng chỉ có lần trước, sau khi cô kết bạn với Lục Phi xong lại quên chặn anh.

[Chắc hẳn mình là người đầu tiên đọc sách, giải đề trong bệnh viện nhỉ, ha ha… thế nhưng đề này khó thật đấy!]

Phía dưới có một bức ảnh chụp cô đang giải đề trong bệnh viện.

Thời gian là vào chủ nhật tuần trước.

Bệnh gì đấy nhỉ, lại còn nằm bệnh viện?

Lục Phi tò mò, tiếp tục lướt xuống.

[Mặc dù bình thường em trai mình không đáng tin lắm, lại còn thích chọc giận mình. Thế nhưng hôm nay, cũng may hôm nay có nó ở đây, yêu em biết bao!”



[Hôm nay cả người luôn không được thoải mái, cứ buồn ngủ mãi, thế nhưng vẫn còn ba đề chưa giải, cố gắng lên.]



[Ôi, đề này khó giải thật, làm thế nào cũng không giải được! Bệnh cảm lại nặng hơn một chút rồi, bắt đầu ho khan. Phiền thật!”



[Dường như mình cảm rồi, còn đang chảy nước mũi, ghê thật. Sáng mai ra đường chắc chắn phải giữ ấm thật tốt.]



[Gió trên thao trường buổi sáng lớn thật, da cũng trở nên xấu hơn, khô hết cả, hu hu T.T]



Hôm nay, mũi mình cứ không thoải mái, bị nghẹt rồi, nhịn một chút thì sẽ qua thôi, vẫn còn một đề chưa giải đây.]



[Hôm nay có chút vui, bởi vì người nào đó lại giúp mình phản bác lại lớp trưởng! Để xem cậu ta còn hung hăng phách lối nữa không!]



Ngay lúc Lục Phi đang mê mẩn, Diêm Minh từ ngoài chạy vào lớp.

“Này, một mình cậu cứ cúi đầu xem điện thoại gì thế?”

Lục Phi sợ hết hồn, vôi vàng tắt máy, cất điện thoại vào.

“Không có gì!”

Diêm Minh tinh mắt nhận thấy vẻ mặt Lục Phi có hơi khác thường, nói đùa: “Chẳng lẽ cậu lén đọc tiểu thuyết H à?”

“Cậu nhàm chán thật đấy!”

“Được rồi, không đùa với cậu nữa, mình nói với cậu chuyện này.”

“Chuyện gì?”

Diêm Minh nói: “Vừa nãy, Mặc Hàn Phi chạy tới tìm mình, nói Khương Bình An có chuyện muốn tìm cậu, nói sau khi tan học cậu tới tìm cậu ấy.”

Lục Phi nhíu mày.

“Không phải rất kì cục à?”

Diêm Minh khinh thường nói: “Thế nên mình đã từ chối giúp cậu rồi. Có chuyện cần tìm chúng ta, lại còn bảo cậu phải đến tìm cậu ta, cậu ta cho rằng bản thân mình là em trai của Khương Giáng thì ngon à?”

“Ừ.” Lục Phi tuỳ ý trả lời một tiếng.

Nói chuyện cũng tốt, anh thật sự không muốn có quan hệ gì với Khương Bình An.



Buổi chiều, tiết đầu tiên của mấy người Lục Phi là giờ thể dục.

Cái gì, bạn nói học sinh lớp mười hai còn có giờ thể dục sao?

Thật sự xin lỗi, trung học số Ba có nhé!

Thầy thể dục của trung học số Ba cũng không giống với thầy thể dục của những trường khác!

Họ có sức khoẻ tốt, chưa bao giờ bị bệnh, càng không có chuyện vắng mặt vô cớ, để người khác dạy thay,

Sở dĩ bọn họ mạnh khoẻ như thế, không sợ những thế lực xấu, chỉ toàn dựa vào hiệu trưởng làm chỗ dựa cho bọn họ.

Mượn lời của hiệu trưởng, ngồi lâu trong phòng học, tinh thần, sức lực của học sinh sẽ bị hao hết không còn gì.

Thế nên học hành nhất định phải kết hợp với lao động mới được!

Nói là giờ thể dục thật ra cũng chỉ xếp hàng ở thao trường, chạy vòng vòng sân bóng hai phòng, sau đó có thể hoạt động tự do.

Vì thế, phần lớn những người không thích vận động cũng sẽ chọn quay lại phòng học, chỉ có những người thích vận động mới ở lại.

Ví dụ như Lục Phi và Diêm Minh, vào giờ thể dục, nếu đủ người thì sẽ đá banh, nếu không đủ sẽ chơi bóng rổ.

Hôm nay, hai người họ không lập đội bóng, chạy đến sân bóng rổ chơi bóng.

Giữa trận, ba người một đội, thua cuộc.

Hai người bọn họ là một chân sút cừ khôi, thế nhưng chơi bóng rổ lại chẳng giỏi, hoàn toàn không phải đối thủ.

Trên cơ bản, vừa vào sân đã chạy một vòng, hoàn toàn không ngồi yên!

Lúc bị người khác chê cười, Diêm Minh sẽ la hét ầm ĩ: “Có bản lĩnh chúng ta so tài bóng đá đi.”

Ngay khi hai người bị loại, có một người đi tới.

Diêm Minh nhìn thấy trước, cậu ấy lấy cùi chỏ nhẹ nhàng húc vào người Lục Phi một cái.

Lục Phi nghi ngờ lên tiếng: “Làm gì đấy?”

Diêm Minh nháy mắt ra hiệu về một hướng khác, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, Khương Bình An kia đang đi về phía chúng ta.”

Lục Phi quay đầu nhìn lại, đúng thật là cậu ấy, cảm thấy có hơi đau đầu.

Người không tốt tới, người tốt lại không đến!

Lục Phi cảm thấy đối phương đột nhiên tới tìm mình chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp