Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 17: Ôi chao, lại thất bại rồi!


1 năm

trướctiếp

Nhà ăn giận là giận lớp trưởng nhưng bản thân mình cũng không còn đường lui.

Vì không để Lục Phi mất mặt cũng như không khiến bản thân mất thể diện, Khương Giáng bắt đầu nỗ lực học tập.

Trước tiên cô lên mạng xem thử một vài cách học tập do những học sinh giỏi chia sẻ, sau đó ghi lên notebook và cũng thực hành luôn.

Mỗi buổi sáng, cô điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình.

Trước kia cô rất thích ngủ nướng, bây giờ đều đặt đồng hồ báo thức trước một tiếng, thức dậy đúng giờ đi rửa mặt, sau đó đến nhà ăn để ăn cơm, rồi vào phòng học để học nhẩm từ vựng tiếng anh hoặc là thơ cổ.

Vì sao không đến sân thể dục để có bầu không khí sáng tốt hơn?

Đương nhiên là vì có thể Lục Phi cũng ở đó!

Cô không muốn để đối phương thấy mình ở trên sân thể dục vừa chạy bộ vừa học.

Không vì sao cả, chỉ là đơn giản không muốn cho anh biết.

Giữa trưa lúc tan học, cô cũng là người tích cực nhất, mang theo một quyển sách, ăn cơm xong thì trở lại phòng để đọc sách.

Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, cô sẽ ôn lại những phần bài học giáo viên định giảng trước.

Nằm trên giường, trước khi ngủ, cô sẽ nhớ về những thứ hôm nay giáo viên đã giảng lại một lần nữa.

Nhưng mà, có hơi khó.

Cô phát hiện, rõ ràng có rất nhiều kiến thức, lúc đó cô cảm thấy mình đã nhớ kỹ nhưng đợi một lát sau khi thật sự nhớ lại thì vô cùng mơ hồ và phức tạp.

Đợi đến ngày mai khi đến lớp học, cô sẽ lật lại sổ ghi chép trên lớp của mình, xem lại một lần nữa để ghi nhớ sâu hơn.

Khi lên lớp, cô không còn giống như trước kia, chỉ vì phải ghi chép nên mới ghi chép.

Ít nhất cô sẽ biết thử suy nghĩ nội dung trên sổ ghi chép.

Đề này vì sao lại giải như vậy?

Vì sao lúc đó mình lại không nghĩ ra?

Cách giải đề này thường được sử dụng vào loại đề nào?

Bây giờ khi cô làm đề tiếng anh cũng không còn đoán nữa, không biết chính là không biết.

Cô đều tranh thủ mỗi lần làm một đề thì hiểu được một đề.

Cô đã tìm lại được một chút trạng thái học tập của mình trước khi chuyển trường.

Cô có suy nghĩ thi được vào top 10, không phải là lời cô nói trong lúc nóng vội.

Cô biết mình có năng lực này.

Mọi người đều không biết, thật ra trước khi chuyển trường, vào thời điểm cô có thành tích tốt nhất, còn nằm trong top 30 cùng khối của trường cô.

Cô trở về từ thành phố lớn, trình độ giáo dục địa phương với huyện Phong Xuyên hoàn toàn khác nhau.

Vị trí top 2 của trường cấp ba huyện Phong Xuyên cũng tương đương top 10 trong trường học của cô.

Còn về Lục Phi, từ thành tích của mỗi lần kiểm tra, Khương Giáng có thể nhận ra trình độ của anh thật ra đã vượt xa với trình độ giáo dục của trường cấp ba.

Bởi vì thành tích mỗi lần anh kiểm tra đều cao hơn top 2 mấy chục điểm.

Cho nên với thành tích của Lục Phi, nếu ở trường học ban đầu của cô thì có thể vững vàng đứng ở vị trí top 1.

Cứ như vậy, Khương Giáng nỗ lực suốt một tuần, lúc làm bài kiểm tra thứ hôm thứ sáu ở lớp học, tuy cô có tiến bộ nhưng cũng không quá rõ ràng.

Nếu dựa theo tiến độ như vậy, cho cô vài tháng thì cô tin mình có thể thi được vào top 10.

Nhưng mà, vấn đề bây giờ là còn chưa đầy một tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ.

Nếu chỉ trong thời gian ngắn như vậy muốn thi được vào top 10, cô cảm thấy khả năng không quả quan lắm. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Dựa vào thành tích thi thử, cô cũng cảm nhận được đám người lớp trưởng đang dùng ánh mắt cười nhạo, khinh bỉ thầm sau lưng cô.

Ôi cô thấy hơi hối hận rồi, tại sao lúc trước mình lại từ chối sự trợ giúp của Lục Phi chứ.

Nhưng đợi sau khi cô bình tĩnh lại một chút, cô cảm thấy nếu cho cô một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn từ chối.

Sáng thứ bảy khi tan học, cô bạn cùng bàn thấy Khương Giáng vẫn còn ngồi trong phòng ngủ vùi đầu đọc sách, lên tiếng hỏi: “Cậu không về nhà sao? Cùng đi đi.”

Khương Giáng ngẩng đầu lên, cười nói: “Không cần đâu, cậu cứ đi trước đi, mình còn chờ em trai mình về cùng, nhóc ấy vẫn đang đá bóng.”

Bạn cùng bàn thấy thế thì tốt bụng nói với cô: “Khương Giáng, gần đây cậu liều mạng quá, nếu không được thì từ bỏ đi.”

Khương Giáng lắc đầu nói: “Chưa thử qua, sao có thể từ bỏ chứ.”

Cô bạn kia nhắc nhở: “Nhưng mà thành tích hiện giờ của cậu kém quá nhiều so với top mười cùng khối.”

Không phải cô ấy khinh thường Khương Giáng mà sự thật là như vậy.

Khương Giáng hỏi ngược lại: “Vậy thì sao chứ?”

“Cho dù cuối cùng mình không thi được vào top 10 thì ít nhất mình vẫn luôn tiến bộ, như vậy là đủ rồi, dù sớm hay muộn mình cũng sẽ đuổi theo.”

“Thôi được rồi, mình đi trước đây, cố lên!” Cô bạn cùng bàn thấy mình khuyên không được thì đành từ bỏ.

Khương Giáng nhìn bạn tốt rời đi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, tiếp tục đọc sách.

Bây giờ, mỗi một giây đối với cô đều vô cùng quý báu.

...

Thứ bảy, Lục Phi trở về nhà ăn cơm nước xong, lại báo cáo với ba mẹ về tình hình học tập, sau đó vẫn như cũ ngâm mình trong hiệu sách Tân Hải để đọc sách.

Buổi tối khi sắp tới giờ ăn cơm, anh vừa ra khỏi hiệu sách chưa được bao lâu thì nhớ tới một chuyện.

Sau đó anh không nhịn được mà thay đổi hướng đi, đi đến công viên phía bờ sông.

Khi sắp tới đích đến, anh bắt đầu trở nên thận trọng, cơ thể lặng lẽ đi tới phía trước để ấn núp, nhìn về một phía.

Dáng vẻ này giống như ăn trộm vậy!

Nhìn bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia, Lục Phi thầm nghĩ: “Quả nhiên cô ấy tới đây!”

Nói cũng kỳ, trường học lớn thì cũng không lớn, mà nhỏ cũng chẳng nhỏ.

Trước đó khi anh ở trường học thỉnh thoảng sẽ gặp phải cô, nhưng một tuần gần đây, anh không hề nhìn thấy cô.

Thật ra anh không biết, trước đó sở dĩ anh có thể dễ dàng gặp phải Khương Giáng, đó là vì Khương Giáng cũng muốn gặp anh.

Còn bây giờ, rõ ràng Khương Giáng đang cố ý trốn tránh anh!

Nếu một người cố ý trốn tránh một người khác, sao có thể dễ dàng gặp được chứ.

Giống như bây giờ, chỉ cần Lục Phi trốn không chịu ra, Khương Giáng ở phía xa làm sao có thể thấy anh được đây?

Vào lúc này, Khương Giáng hoàn toàn không biết căn cứ bí mật của mình đã bị anh chàng đáng khinh nào đó phát hiện, còn bị người ta rình coi.

Cô vừa cho con mèo xám nhỏ ăn, vừa nói ra lời từ tận lòng mình.

“Tiểu Hôi, em có biết không? Trước kia chị luôn cảm thấy thành tích không quá tệ là được rồi, thi đậu một trường đại học chính quy là ổn. Nhưng bây giờ, đột nhiên chị có hơi hối hận, tao muốn cố gắng học tập, chị muốn thi được vào top 10 của khối, chị muốn vào lớp chọn.”

“Nhưng mà...”

Khương Giáng thở ra một hơi, có chút buồn rầu, ưu sầu nói với Tiểu Hôi: “Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà muốn thi được vào top 10 của khối, thật sự rất khó luôn đấy!”

“Chị học theo cách các học sinh giỏi trên mạng nói, mỗi ngày thức dậy sớm một tiếng để học thuộc từ đơn. Chị học theo bọn họ, trước khi ngủ sẽ nhớ lại kiến thức mà giáo viên từng giảng. Chị học theo bọn họ, mỗi tối sẽ ôn lại bài học trước.”

“Chị không hề lười biếng, cố gắng suốt một tuần, nhưng khi chị làm bài kiểm tra vào cuối tuần này, chị vẫn không cải thiện được gì mấy. Nếu cứ tiếp tục như thế, chị sẽ chẳng còn hy vọng gì vào điểm cuối kỳ của mình.”

Khương Giáng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Hôi, buồn bực nói: “Vốn dĩ chị nghĩ có thể dựa vào sự cố gắng của mình, sau bài kiểm tra cuối kỳ sẽ khiến mọi người kinh ngạc, lọt vào top 10 của khối, sau đó đi tới trước mặt lớp trưởng, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nói với cậu ta là chị không kém cỏi như họ nghĩ.”

“Nhưng bây giờ xem ra, dựa theo tiến độ trước mắt, chỉ với một tháng ngắn ngủi thì hình như chị không thể làm được.”

Nói xong, Khương Giáng cũng hơi buồn.

Dường như Tiểu Hôi cũng bị lây theo cảm xúc của cô, nó vốn đang vui vẻ ăn cũng dừng ăn lại.

Nó dùng cơ thể của mình cọ vào tay Khương Giáng, kêu meo meo như đang an ủi cô.

Quả nhiên, Khương Giáng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Hít một hơi thật sâu, cô bỏ qua sự suy sút trước đó, lộ ra nụ cười vừa tự tin lại kiên định.

Cô nói với Tiểu Hôi: “Yên tâm, Khương Giáng chị không phải là một cô gái dễ dàng từ bỏ, cho dù kết quả có thế nào, chị cũng sẽ không từ bỏ. Chị sẽ tiếp tục kiên trì nỗ lực đến cùng, cho dù đến cuối không thể thành công, nhưng ít nhất lần này chị đã thật sự nỗ lực!”

“Meo… meo… meo…” Tiểu Hôi đáp lại cô.

“Cảm ơn em!” Khương Giáng cười nói: “Chị phải đi rồi, lần này không thể ở lâu với em được. Chị còn phải về nhà để tiếp tục cố gắng học tập nữa, em cũng phải cố gắng chăm sóc bản thân, cẩn thận với người xấu, chị sẽ quay lại thăm em.”

“Meo~”

Khương Giáng đứng lên, lại đùa với nó một lúc, sau đó cả hai mới lưu luyến tách ra.

Chân trước Khương Giáng rời đi, Lục Phi đã nhảy ra từ sau thân cây.

Bởi vì đã được dạy dỗ một lần nên lần này anh không còn giữ nguyên một tư thế bất động nữa.

Nên dù không xuất hiện tình huống tê chân như lần trước, vừa bước ra đã trực tiếp quỳ xuống!

Với lời than thở bản thân vừa nghe được, anh cũng không có quá nhiều suy nghĩ.

Bây giờ mới biết bản thân không thể? Ai bảo trước đó cậu từ chối mình làm gì, xứng đáng!

Tuy rằng học tập không phải chuyện chỉ làm một lần là xong nhưng Lục Phi tự nhận bản thân rất có kinh nghiệm với việc thi cử.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Bây giờ, con mèo hoang gọi là Tiểu Hôi kia mới là thứ khiến anh cảm thấy hứng thú.

Trải qua một tuần tự mình học hỏi, anh muốn kiểm tra thử thành quả học tập của mình.

Đi tới chỗ cũ, anh nhìn cái lỗ phía sau bức tường rồi lấy ra một loại thức ăn cho mèo do các blogger chuyên về mèo giới thiệu, nghĩ tới những kiến thức mình học được trên mạng do các blogger ấy chia sẻ, anh bắt đầu kêu lên.

“Meo?”

“Meo meo?”

“Meo meo meo?”

Lục Phi thay đổi vài cách gọi mèo, nhưng kết quả vẫn giống như lần trước, đừng nói đến việc nhìn thấy con mèo chạy ra, ngay cả lông mèo cũng không có.

Ai da, lại thất bại.

Nhưng tiếng kêu lần này của anh cũng không uổng phí, thật ra nó đã hấp dẫn mấy con chim hoang trên cây trong công viên lại đây, trực tiếp mổ thức ăn cho mèo của anh.

Lục Phi: “...”

Về đến nhà, Lục Phi lập tức hủy theo dõi blogger chuyên về mèo kia.

Trải qua lần thực chiến này, vừa nhìn đã biết anh ta không quá chuyên nghiệp.

Rõ ràng anh ta là blogger về mèo, vì sao mình học theo anh ta, mèo thì không dụ ra được, mà lại dụ chim tới?

Không chỉ có như thế, trước khi hủy theo dõi, anh còn bình luận thêm một câu phía dưới.

Tay nhỏ lạnh lẽo: [Bạn không thích hợp là blogger về mèo, nên làm blogger về chim đi!]

Blogger về mèo @Tay nhỏ lạnh lẽo: [Vì sao bạn lại mắng tôi?]

Tay nhỏ lạnh lẽo: [...]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp