Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 16: Tên chó chết Lữ Đồng Tần, không nhận ra lòng tốt


1 năm

trướctiếp

Vì để thi được trong top mười, học cùng một lớp với Lục Phi, không phải Khương Giáng chưa từng nghĩ tới việc mặt dày tới nhờ Lục Phi bổ túc cho mình.

Thế nhưng nghĩ lại một chút, cô cứ thế buông bỏ ý định của mình.

Nếu như cô thật sự để anh bổ túc cho mình, không bàn tới việc anh có đồng ý hay không, cho dù anh đồng ý việc này cũng sẽ khiến ảnh hưởng tới việc học của bản thân anh.

Bây giờ đang là lớp mười hai rồi, nhiệm vụ học tập tương đối quan trọng, anh lại còn thích học như thế.

Thế nên việc này không thể.

Không thể vì mình lại làm trễ nãi người khác được.

Hơn nữa, việc học là chuyện của mình, không thể giữ suy nghĩ dựa vào người khác, vẫn nên dựa vào cố gắng của mình thì hơn.

Bạn học, bạn cùng phòng của Khương Giáng đều nhận ra sự thay đổi của cô.

Vốn là một người lười biếng, đột nhiên lại trở nên chăm chỉ, chắc chắn có nguyên nhân.

Sau đó cũng không biết ai nói, mọi người đều đang đang đồn nguyên nhân cô cô gắng học tập thật ra là vì muốn trong một tháng trước kỳ thi cuối kỳ, thi được trong hạng mười, bước vào lớp nhỏ kia học cùng lớp với Lục Phi.

Ngày hôm nay, trong phòng ăn.

Sau khi ở trong lớp giải xong một đề, Khương Giáng một mình căn teen dùng cơm.

Lúc này, sau khi mấy cô gái ngồi ở bàn bên cạnh nhìn thấy cô đi tới, có người khinh thường, giễu cợt cô.

Mặc dù tiếng nói không quá lớn, thế nhưng Khương Giáng vẫn nghe thấy.

Cô quay đầu nhìn, hoá ra chính là nhóm bốn người lớp trưởng của lớp cô.

Kể từ khi chuyển trường tới đây, mấy người bọn họ vẫn luôn nhắm vào cô, tám mươi, chín mươi phần tram các tin đồn trong trường học đều do bọn họ truyền ra.

Thế nhưng Khương Giáng cũng lười để ý, lười so đo với bọn họ.

Mấy cô gái nhìn thấy Khương Giáng lờ bọn họ, dường như trong lòng thấy tức giận, thế là cố ý lên tiếng chế giễu.

“Có vài người ấy mà, không biết tự lượng sức mình, cứ luôn làm mấy chuyện mà bản thân không thể.”

“Đúng thế, lại còn muốn dùng một tháng để thi vào top mười, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Học bá như Lục Phi sao? Ha ha.”

“Cô ta là đang muốn bắt chước lớp trưởng đấy, vào cùng lớp với Lục Phi sao?

Một cô gái ở bàn bên cạnh cố ý nhìn Khương Giáng, hơn nữa còn cố ý tăng âm lượng, nói: “Cô ta cũng không nghĩ xem, với thành tích của cô ta có thể so với ai chứ?”

“Ha ha…”

“Các cậu đủ rồi đấy, đều là người cùng lớp, đừng nói người ta như thế, ăn cơm đi.”

Một cô gái khác cũng chỉ cười nói: “Có khi người ta thật sự có thể đấy!”

Khương Giáng nhăn mày.

Cô tự nhận mình chẳng gây lỗi gì với bọn họ, vẫn muốn chung sống hoà thuận với bọn họ, thế nhưng tại sao bọn họ vẫn cứ thích nhắm vào cô chứ?

Trước đây chỉ làm mấy hành động nhỏ sau lưng cô, lần này lại còn gián tiếp giễu cợt ngay trước mặt cô.

Khương Giáng vô cùng tức giận, thế nhưng cô cố nhịn.

Gây gổ nơi đông người chính là hành động rất low.

Chỉ cần bản thân cố gắng thi vào top mười, đến lúc đó ném thành tích vào mặt bọn họ, bây giờ bọn họ hung hăng phách lối thế nào, sau này sẽ mất mặt thế đấy.

Cô nghĩ như thế, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.

Ngay khi đối phương định tiếp tục giễu cợt Khương Giáng, Lục Phi và Diêm Minh đang đi ngang qua cũng vừa khéo nghe thấy.

“Thành tích của cậu tốt lắm sao?”

Lục Phi đứng bên cạnh cô ta, nhìn lớp trưởng vừa mới lên tiếng, vô cùng chăm chú hỏi.

Mấy cô gái cùng bàn với lớp trưởng nghe tiếng, quay đầu nhìn thấy Lục Phi cùng Diêm Minh xuất hiện bất thình lình, sợ hết hồn.

“Lục… Lục Phi, chào cậu.” Người luôn luôn nói năng sắc bén như lớp trưởng lại trở nên lắp bắp.

Lục Phi lại nhìn chằm chằm cô ta lần nữa, hỏi: “Tôi hỏi cậu, thành tích của cậu tốt lắm sao?”

“…”

“Tốt hơn tôi không?”

“…”

Lớp trưởng không nói gì, bị nghẹn lời.

Trong trường này, có ai có thể so được với cậu chứ?

“Nếu như cậu không tốt hơn tôi, vậy thì cậu không nên đi cười nhạo một người đang cố gắng.” Lục Phi ngừng một chút: “Cho dù bây giờ cô ấy không giỏi bằng cậu, thế nhưng ai biết được sau đó cậu ấy có thể tốt hơn chứ?”

“…”

Mấy người lớp trưởng bị Lục Phi phản bác lại, mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ tới mức chỉ hận không thể tìm một có lỗ để chui xuống.

Còn đầu óc Khương Giáng giờ phút này lại mê mẩn!

Sao cậu ấy lại xuất hiện ở nhà ăn chứ?

Cậu ấy đang giúp mình sao?

Lớp trưởng không ngờ, Lục Phi sẽ ra mặt vì Khương Giáng.

Cô ta không muốn đắc tội với Lục Phi, để anh có ấn tượng xấu với bản thân, thế nên cố gắng giải thích: “Lục Phi, cậu hiểu lầm rồi, bọn mình chỉ đang đùa với cậu ấy thôi, cậu nói có đúng không, Khương Giáng?”

Khương Giáng nhìn cô ta một cái, vẻ mặt không giống với ngày thường, lạnh lùng nói: “Tôi với cậu thân quen lắm sao?”

“…”

Lớp trưởng xụ mặt, có chút khó chịu nói: “Để tôi xem, để tôi xem lần này cậu có thể thi được hạng mấy vào kỳ thi cuối kỳ.”

Nói xong, kéo mấy bạn mình đứng dậy rời khỏi đó.

Trưởng lớp tức giận rời đi, trong lòng Khương Giáng vô cùng hả hê.

Ỷ thành tích của mình tốt, chẳng coi ai ra gì, cuối cùng bây giờ cũng gặp người dữ dằn hơn mình rồi!

Sau khi lớp trưởng rời đi, tâm trạng Khương Giáng giờ phút này có hơi phức tạp.

Lục Phi đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn giống như thần bảo vệ của cô vậy.

Cô thấy anh chỉ dùng một câi nói lạnh lùng, giúp cô phản bác lại đối phương, khiến họ chật vật rời đi.

Anh làm tất cả những thứ này cũng đều để bảo vệ cô sao?

Mình có nên cảm ơn cậu ấy hay không?

Bên kia, Lục Phi cũng vô cùng khó chịu.

Mới vừa rồi, thật ra anh cũng không phải muốn làm anh hùng, mà chỉ vừa khéo đi ngang qua, vừa khéo nghe mấy người lớp trưởng đang giễu cợt Khương Giáng.

Bạn nói xem có đúng lúc hay không?

Quan trọng là nghe người khác chế giễu một người đang cố gắng, anh lại cảm thấy có chút tức giận.

Vô cùng ghét.

Bởi vì khi anh học cấp hai, bởi vì thành tích kém, anh cũng từng bị người khác chế giễu trong khi đang cố gắng.

Cho nên trong lúc bất chợt, anh không nhịn được, lên tiếng bất bình thay cô.

Nói thật, hiện giờ anh lại thấy có chút hối hận.

Mình quá xúc động rồi.

Sao lại không nhịn được chứ?

Thế nhưng trên thế giới không có thuốc chữa hối hận.

Đối diện với việc im lặng của Khương Giáng, cuối cùng Lục Phi không nhịn được nữa, chủ động nói: “Cậu có lòng tin không?”

“Sao cơ?”

“Tôi nói việc thi vào trong top mười đấy!”

Khương Giáng có hơi không chắc chắn: “Mình… mình cũng có thể… đúng không?”

Lục Phi nhìn cô, hỏi: “Có thể… không?”

“Mình có thể! Chắc chắn có thể!” Trong lòng Khương Giáng thầm thở dài, lớn tiếng nói.

Không quan tâm đến, nếu mình còn tiếp tục lùi bước, mình cũng sẽ xem thường bản thân.

Chỉ là nếu bây giờ muốn thi vào trong top mười trong thời gian ngắn như thế, thật sự vô cùng khó khăn!

Lục Phi biết khó khăn của Khương Giáng, chần chờ một chút, nói: “Có gì không biết, có thể tới hỏi tôi.”

“Không cần, một mình mình cũng có thể.” Khương Giáng thấp giọng từ chối.

Lục Phi sửng sốt, hỏi: “Thật sự không cần sao?”

“Không cần.” Thái độ củ Khương Giáng kiên quyết.

“Được rồi.”

Nếu người ta không muốn cần mình hỗ trợ, Lục Phi cũng không đi theo năn nỉ, cứ thế xoay người rời đi.

Nói thật, bây giờ anh cũng có chút tức giận.

Mới vừa rồi, vất vả lắm anh mới tốt một lần, chủ động nói muốn giúp một tay, thế nhưng người ta hoàn toàn không cảm kích.

Lại còn từ chối mình?

Cái đồ Lữ Đồng Tân chó chết này, không hiểu lòng tốt của người ta.

Với tài năng của cô, nếu trong một tháng muốn nằm trong top mười là hoàn toàn không thể.

Nếu cậu đã muốn bị người khác cười nhạo, thế thì cứ để cười đi.

Diêm Minh nhìn Khương Giáng một chút, rồi lại nhìn Lục Phi vừa xoay người rời đi, thở dài nói: “Khương Giáng à, đây là lần đầu tiên Lục Phi nhà chúng tôi chủ động lên tiếng hỗ trợ cho một cô gái, thế mà cậu lại từ chối.”

Nói xong, sau đó cũng chạy đuổi theo.

“…”

Nhìn Lục Phi rời đi, sao Khương Giáng lại có cảm giác mình vừa làm sai gì đó?

Nếu như Lục Phi biết, bởi vì Khương Giáng sợ ảnh hưởng đến việc học của anh nên mới từ chối anh, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Trái lại, nếu như Khương Giáng biết Lục Phi nghĩ về cô như thế, chắc chắn cô sẽ buồn muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp