Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 15: Thành tích tốt thì giỏi lắm sao, tôi cũng có thể!


1 năm

trướctiếp

Thật ra Lục Phi không nuôi mèo, thế nên anh không biết mèo hoang sẽ cách xa những người xa lạ, vô cùng cảnh giác.

Sở dĩ Khương Giáng có thể thân thiết với nó như thế là bởi vì cô đã nuôi nó ngay từ khi còn rất nhỏ.

Dè dặt lúc ban đầu, cho tới dò xét lần thứ hai, lần thứ ba… lần thứ n.

Nó đã huỷ bỏ tín hiệu nguy hiểm đối với Khương Giáng, xem cô như một người bạn có thể tin tưởng được.

Buổi chiều ngày chủ nhật, Lục Phi quay lại trường học.

Vào giờ tự học buổi tối, anh quay đầu nói với Diêm Minh: “Mình hỏi cậu một câu.”

“Hỏi gì?”

“Nhà cậu có nuôi mèo không?”

“Có nuôi, nhà mình nuôi một con mèo anh lông ngắn.” Diêm Minh hỏi ngược lại: “Sao thế?”

“Thế cậu cho nó ăn gì?”

“Nói nhảm, đương nhiên là thức ăn cho mèo rồi.”

“Thứ đó có đắt không?”

Diêm Minh suy nghĩ một chút, trả lời: “Tuỳ hiệu ấy, nhưng cũng không rẻ đâu, mèo nhà mình tiêu thụ thức ăn không ít.”

“À.”

Diêm Minh tò mò nói: “Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến vấn đề này?”

“Không có gì, chỉ tuỳ ý hỏi một chút thôi.” Một tay Lục Phi xoay bút, để cho nói không ngừng chuyển động qua lại giữa mấy ngón tay.

Có hơi khoe khang.

“Kỳ lạ.”

Diêm Minh hiểu rất rõ Lục Phi, anh sẽ không bao giờ lãng phí thời gian học tập, đến hỏi mình mấy chuyện không mấy quan trọng như thế.

Chẳng lẽ anh cũng muốn nuôi mèo?

Thế là Diêm Minh chủ động nói: “Có phải cậu muốn nuôi mèo không? Nếu như cậu muốn nuôi, thế cứ nói với mình một tiếng, mình có thể mua giúp cậu một con, nhà tớ có một người họ hàng mở tiệm thú cưng, chắc chắn sẽ rẻ.”

“Không nuôi.” Lục Phi từ chối ý tốt của Diêm Minh, nói: “Mình cũng không muốn làm người dọn phân.”

“…”

Diêm Minh liếc anh một cái: “Bố cục nhỏ, cậu chưa từng nuôi mèo thế nên không biết chơi mèo thú vị thế nào đâu.”

“Chơi mèo có nghĩa là gì?”

Diêm Minh chê trách nói: “Được rồi, cậu cũng không nuôi mèo, có nói cậu cũng không hiểu.”

“…”

Bản thân lại bị cậu ấy nhìn với vẻ khinh bỉ.

Buổi tối, Lục Phi lặng lẽ dùng điện thoại tìm kiếm một số kiến thức liên quan tới mèo, còn theo dõi tài khoản weibo một con mèo.

Rạng sáng ngày hôm sau, Vương Huệ Lâm lập tức nói với mọi người, thành tích thi tháng vào tuần trước đã có rồi, chờ lát nữa sẽ dán ở toà của học sinh lớp mười hai.

Nếu có thời gian rảnh mọi người có thể đến xem trình độ học tập của bản thân hiện giờ, thứ hạng trong lớp là bao nhiêu, có thể hiểu rõ bản thân hơn.

Ngoại trừ việc này ra, Vương Huệ Lâm còn nói cho bọn họ một tin tức quan trọng, mặc dù trường học vẫn chưa công bối, thế nhưng cơ bản đã quyết định rồi. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đó chính là, vào học kỳ tiếp theo, trường học dự định sẽ mở một lớp nhỏ trong lớp mười hai khoa học tự nhiên, tập trung một nhóm học sinh có thành tích tương đối tốt để cùng nhau học tập, chạy nước rút cùng nhau thi vào trường cao đẳng.

Trước mắt dự định số lượng học sinh ở lớp nhỏ đó sẽ là mười người.

Tiêu chuẩn phân chia chính là lấy kỳ thi cuối kỳ ở học kỳ này làm chuẩn, không nói tới tình cảm, không nói đến quan hệ, chỉ có mười người đứng đầu mới có thể được chọn vào lớp nhỏ đó.

Lúc nói câu này, Vương Huệ Lâm cảm thấy không vui.

Bởi vì nếu như thế, mấy mũi nhọn trong lớp của ông ấy đều sẽ bị điều đi.

Nhất là Lục Phi.

Lớp mình vất vả lắm mới có được một học sinh Thanh Bắc. Đối với ông ấy mà nói, đây là một chuyện rất đáng tự hào.

Thế nhưng bây giờ, haizz.

Cho nên nghĩ đến cảm xúc của Vương Huệ Lâm, mấy lãnh đạo trường đã đánh tiếng với ông ấy trước, nói cho ông ấy biết chuyện này, là muốn ông ấy có thể chuẩn bị tâm lý, đừng buồn rầu, mọi chuyện đều là vì tốt cho học sinh, tốt cho trường.

Ông ấy cũng rất ngay thẳng, lập tức nói chuyện này cho học sinh trong lớp mình biết.

Dù sao mấy vị lãnh đạo cũng không nói ông ấy không được phép nói.

Đây cũng có thể xem như sự trả thù nho nhỏ với bất mãn của ông ấy đối với trường học.

“Con mẹ nó, cũng đã là học kỳ cuối cùng rồi, còn sắp xếp như thế?”

Diêm Minh nhìn Lục Phi, vô cùng đau buồn nói: “Xem ra, chắc chắn học kỳ sau chúng ta phải tách ra rồi.”

“Còn một tháng nữa mới tới kỳ thi cuối kỳ, cậu vẫn có thể.”

Hai mắt Diêm Minh sáng lên: “Có thật không? Sao mình không biết bản thân lợi hại như thế?”

“Đương nhiên là lừa cậu rồi.”

“…”



Chuyện này chỉ mấy một khoảng thời gian đã lan truyền rộng khắp cả trường.

“Khương Giáng, cậu nghe gì chưa? Vào học kỳ tới, trường chúng ta muốn lập một lớp nhỏ, sắp xếp mười người đứng đầu trường vào một lớp đấy.”

Khương Giáng có chút không tin: “Gạt người đấy, cũng chỉ còn một học kỳ cuối, còn chia lớp sao?”

“Thật đấy, đã truyền khắp trường rồi, nghe nói chủ nhiệm lớp một chính miệng nói với bọn họ.”

Cô bạn Lưu Dương ngồi cùng bàn với cô phân tích: “Cậu cũng biết lớp một vốn là lớp thí nghiệm, thế thì cũng sẽ biết những tin tức này trước những lớp khác. Huống chi, nếu lần này chia lớp thật, vậy thì cũng đồng nghĩ với việc hạng nhất Lục Phi cũng sẽ bị rút ra.”

“Đúng thế!”

Khương Giáng đột nhiên nhớ ra, nếu như điều bọn họ nói là thật, vậy không phải có nghĩa là bản thân cô sẽ có cơ hội được chia vào cùng một lớp với Lục Phi sao?

Chỉ là, top mười người đứng đầu của trước, đối với cô mà nói việc này có hơi khó khăn!

Vì để chứng thực lời nói của mình, nữ sinh Lưu Dương ngồi cùng bàn với cô chỉ Vào một cô gái trong lớp, hâm mộ nói: “Cậu nhìn lớp trưởng của chúng ta đi, bây giờ cứ luôn cười tươi như hoa ấy, bởi vì không nằm ngoài dự đoán, học kỳ kế tiếp cậu ấy có thể học cùng lớp với Lục Phi.”

“Ừm.” Khương Giáng nhàn nhạt đáp lời.

Cô giả vờ lơ đãng nhìn về phía lớp trưởng cách đó không xa, cảm thấy có chút phiền lòng không thể nói thành lời.

Thành tích tốt thì giỏi lắm sao, tôi đây cũng có thể!

Tan tiết thứ hai, lúc tập trung tại thao trường, tâm trạng của Khương Giáng hoàn toàn không có ở đó, vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.

Thỉnh thoảng còn liếc nhìn Lục Phi ở cách đó không xa.

Sau khi giải tán, cô nhanh chóng chạy tới xem bảng áp phích ở tầng dưới để kiểm tra thành thích của mình.

Chen vào không dễ dàng gì, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là tên của Lục Phi.

Quả nhiên, anh vẫn vững vàng như thế, vẫn xếp ở vị trí thứ nhất, cao hơn hạng nhì ba mươi điểm.

Sau đó, cô đưa mắt nhìn xuống, tìm kiếm tên mình.

Cuối cùng, cô nhìn thấy tên mình ở vị trí thứ sáu mươi chín, tâm trạng lập tức trở nên không vui.

Từ hạng sáu mươi chín đến hạng mười, ông trời ơi! Chỉ có thể nói, vào kỳ thi cuối kỳ, cần phải tăng sáu mươi hạng mới có thể.

Ông giết con đi, việc này không phải có hơi khó khăn mà là quá khó khăn!

Nếu sớm biết như thế, lúc đầu khi mình chuyển tới đây, nên học hành nghiêm chỉnh một chút.

Trong đám người kiểm tra điểm số còn có cả Lục Phi trong đó.

Trước kia, từ trước đến giờ anh chưa từng xem cái này, dù sao cũng không có gì để trông đợi, anh ta luôn hạng nhất.

Còn về thành tích của những người khác lại càng không cần phải nói.

Thế nhưng, hôm nay lúc đi ngang qua, không ngờ lại đi tới.

Không giống với những người khác, anh không để ý đến thành tích của mình, mà lại tìm tên của người nào đó.

Anh vô cùng tò mò, rốt cuộc cái cô tên Khương Giáng, người thi dựa vào phán đoán của mình thi được bao nhiêu điểm.

Anh lướt nhanh như gió, rốt cuộc cũng nhìn thấy thành tích của đối phương ở giữa trang thứ hai.

“Ồ, phần thi thơ cổ không đều, lại còn được một trăm ba mươi lăm điểm, cao hơn mình mười điểm.”

Điều này khiến Lục Phi có chút bất ngờ.

Xem ra thành tích môn ngữ văn của cô thật sự rất tốt, chẳng trách mỗi lần thi, bài văn của cô đều bị lão Vương xem như văn mẫu cầm tới cho anh xem.

Sau đó, anh lại nhìn tới các môn khác của Khương Giáng.

Một từ thôi, thảm tới mức không nỡ nhìn.

Đương nhiên, đây là khi so sánh với thành tích của anh.

Nhưng có sao nói vậy thôi, Lục Phi không thể không thừa nhận, cô vẫn có nền tảng nhất định.

Nếu chỉ dựa vào phán đoán thì không thể đoán được tới hạng hơn sáu mươi được.

Xem bảng thành tích xong, ngay lúc anh chuẩn bị xoay người rời đi, lơ đãng liếc nhìn một cái, vừa khéo nhìn thấy Khương Giáng đang chui vào.

Trong đám người, cô vẫn dễ thấy như thế.

Thế là anh đi chậm lại, nhìn thấy đối phương hí hửng đi tới, một lát sau lại ủ rũ, cúi đầu rời đi.

“Hoá ra thấy mình thi kém cũng biết đau lòng!” Lục Phi nghĩ thầm.

Khương Giáng vừa đi vừa nghĩ tới thành tích của người đứng hạng mười, trong lòng đang thầm tính toán sự chênh lệch.

Chó tới khi Lục Phi đứng sau lưng cô, một trước một sau quay lại lớp học, cô vẫn không hề phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp