Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 14: Meo? Meo meo? Meo meo meo?


1 năm

trướctiếp

Trên đường về nhà, vẻ mặt Khương Giáng có chút không vui, em trai Khương Bình An đương nhiên là nhìn ra.

“Chị ơi, chị cứ xụ mặt như thế sẽ không xinh đâu.” Khương Bình An nói đùa.

Khương Giáng hơi tức giận nói: “Em có biết hành động hôm nay của mình nguy hiểm như thế nào không, lỡ làm gãy chân người khác thì sao? Sau này bớt làm những hành động này lại, nếu không chị sẽ không cho phép em đá bóng nữa.”

“Không phải như vậy.”

Nói thật hôm nay Khương Bình An thật sự không muốn làm Lục Phi ngã, cậu ta chỉ muốn hù dọa đối phương một chút mà thôi.

“Ngộ nhỡ…” Mặt Khương Giáng lạnh lùng, nổi giận nhìn Khương Bình An: “Ngộ nhỡ hôm nay người ta té ngã xảy ra vấn đề thì sao, hoặc là chính em bị thương thì làm sao?”

Khương Bình An: “…”

Không đúng!

Hôm nay chị gái mình hơi khác thường.

Chuyện kiểu này mình làm cũng không phải một hai lần, mấy lần trước chị ấy không tức giận như hôm nay!

Khương Bình An nhìn chằm chằm chị ruột mình, thăm dò hỏi: “Chị, không phải chị thật sự để ý Lục Phi kia đấy chứ?”

Khương Giáng: “Em nói gì đó!”

“Chị, chị đừng giả vờ nữa, em biết hết rồi.”

Khương Giáng: “Chị nghe không hiểu.”

Khương Bình An nói không nên lời: “Là chuyện của chị và Lục Phi kia.”

“Chị và Lục Phi thì có chuyện gì chứ?” Khương Giáng giả ngu nói.

Chết cũng không thừa nhận?

Khương Bình An không còn cách nào khác đành phải vạch trần: “Anh ta đã thổ lộ với chị trong nghi thức kéo cờ của trường, về việc bị hiệu trưởng bắt được đã truyền đến lớp mười chúng em rồi.”

Khương Giáng: “…”

Lần đầu tiên Khương Bình An nhìn thấy chị gái mình ngượng ngùng, dáng vẻ xấu hổ.

Xem ra, chị ấy thực sự có vấn đề.

Cậu ấy cố ý nhắc nhở: “Chị, chị tuyệt đối đừng quên lời ba mẹ nói. Nếu bị ba mẹ biết là yêu sớm, họ sẽ đánh gãy chân chúng ta.”

Lời nói của cậu em trai khiến Khương Giáng không hiểu sao thấy hơi xấu hổ, một vết đỏ ửng từ cổ đến sau tai.

Vành tai Khương Giáng ửng đỏ, vội vàng phủ nhận: “Em… Em đừng nói vớ vẩn, chị không có yêu sớm.”

“Được rồi chị, em còn không hiểu rõ chị sao?”

Khương Bình An nhếch miệng, vạch trần cô: “Hôm đó em thấy hai người cùng nhau ăn cơm trong nhà ăn của trường.”

Lúc đó cậu ấy vẫn định tiến đến gây sự, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu ấy vẫn cho qua, sợ sau này chị gái mình ghi thù.

Đừng nhìn bên ngoài cô trẻ trung ngọt ngào, tính cách dịu dàng, nhưng khi về nhà, trước mặt cậu ấy, cô rất dữ dằn.

Cậu ấy có thể không sợ ba mẹ nhưng lại cực kỳ sợ chị gái.

Vì vậy, cho dù muốn tìm Lục Phi, cậu ấy cũng sẽ tìm anh một mình.

Khương Giáng phản bác: “Ăn một bữa cơm thì làm sao?”

“Thôi đi, nếu không có hảo cảm với anh ta, chị sẽ đi ăn cơm cùng anh ta chắc?”

Khương Bình An thề son sắt nói: “Tự chị nói xem, từ hồi bắt đầu học cấp hai chị có cùng bất kỳ một nam sinh nào ăn cơm không? Không có chứ gì? Vậy tại sao lại cùng anh ta ăn cơm?”

“Chị… Đó là bởi vì có việc.”

Khương Bình An không thèm để ý đến cô, nói tiếp: “Còn nữa, đừng tưởng vừa rồi em không nhìn thấy, lúc em làm anh ta ngã, cái dáng vẻ trên khán đài của chị, chị đừng nói là quan tâm em đấy nhé?”

“…”

“Không chỉ có vậy, tại sao vừa rồi lúc chị mua nước, vì sao lại mua thêm một chai cho anh ta?”

Khương Giáng: “…”

“Chị, chị yên tâm, chuyện này em sẽ không nói với ba mẹ.”

Khương Bình An dừng một một chút, uy hiếp nói: “Chỉ là cái này… Tiền tiêu vặt, chị xem có phải nên… cho em thêm một ít không?”

“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Khương Giáng mỉa mai lại: “Chưa nói đến việc chị không yêu sớm, tất cả đều là do một mình em tự nghĩ ra, mà cho dù chị thật sự yêu sớm, nếu em muốn cáo trạng thì cứ cáo trạng đi, xem là ba mẹ tin em hay là tin chị đây.”

“…”

Khương Bình An nhìn thấy thái độ cương quyết của chị gái, chỉ có thể lùi bước mà xin việc khác, nói: “Vậy chị ơi, chiều nay chị có thể đến hiệu sách Tân Hoa mua giúp em một bộ tài liệu học tập có được không?”

“Tuần trước không phải chị đã cho em tiền để em tự đi mua sao?” Khương Giáng nghi ngờ: “Em còn chưa mua hả?”

“Cái đó… Bình thường em không cẩn thận, không để ý nên đã sử dụng hết tiền mất rồi.” Khương Bình An hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt chị gái mình.

“Em!”

Đứa em trai này chẳng khiến người ta bớt lo chút nào.

Mặc dù hơi tức giận nhưng cô có thể làm gì đây chứ?

Vì việc học của em trai, Khương Giáng đành phải đồng ý nói: “Được rồi, buổi chiều chị sẽ mua cho em, nhưng chuyện em nghe được ở trường học, không được phép nói cho ba mẹ, rõ chưa?”

“Chị, chị chột dạ hả?” Khương Bình An yếu ớt hỏi.

Khương Giáng nổi giận nói: “Chị không có! Em còn dám nói nhiều như thế, tháng sau tiền tiêu vặt không đủ đừng có mơ mà tìm chị!”

“…”

Khương Bình An sợ đến mức nhanh chóng ngậm miệng.

...

Lục Phi không ngờ rằng mình đá bóng cũng có thể dính líu quan hệ với Khương Giáng, còn có thể gặp được em trai của cô.

Sau đó ngẫm lại, sự thù địch nho nhỏ của cậu ấy đối với anh có lẽ cũng là vì chuyện bức thư tình của chị gái cậu ấy đúng không?

Ôi, thật oan uổng!

Cũng may là hôm nay không sao, nếu không bị gãy chân thì phiền phức lắm.

Gãy xương, anh không sợ ngồi xe lăn mà chính là sợ chậm trễ việc học.

Gia đình anh khá bình thường, mặc dù bố mẹ đều làm trong cơ quan nhà nước nhưng trình độ cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, cả một đời đều ở trong huyện thành nhỏ, chưa bao giờ đi chơi xa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói cậu này thì thật buồn cười, thế kỷ hai mươi mốt đã qua lâu như vậy rồi, họ thậm chí còn chưa được đi máy bay.

Không phải là không có tiền mà đơn giản là không có cơ hội.

Bình thường phải đi làm, nghỉ ngơi lại muốn chăm sóc cho bản thân.

Mà anh thì sao, muốn đi ra ngoài và tận mắt chứng kiến thế giới rộng lớn chứ không phải trên TV hay trên điện thoại di động của mình.

Vì vậy đọc sách, đọc cuốn sách hay là cách duy nhất.

Sau khi trở về nhà cơm nước xong xuôi, nói với ba mẹ một tiếng, báo cáo về việc học ở trường một chút, sau đó lên đường đến hiệu sách Tân Hoa.

Sinh hoạt của Lục Phi thực ra rất đơn điệu, Diêm Minh là người bạn tốt duy nhất, bình thường cuối tuần anh ở nhà, ngoài ngủ và ăn cơm, chính là đến hiệu sách Tân Hoa để ngâm mình.

Nghe nhạc nhẹ nhàng và ngâm mình cả ngày.

So với những cuốn sách điện tử phổ biến bây giờ, anh thích cảm giác cầm những cuốn sách giấy và từ từ lật xem trong hiệu sách hơn.

Đặc biệt là mùi hương sách giấy thoang thoảng, hay mùi mực in khiến anh cảm thấy cả người rất dễ chịu.

Trong hiệu sách, cái gì anh cũng đọc, bất kể thể loại nào, đủ loại sách linh tinh đều có thể đọc được.

Nếu nói rằng thành tích của anh tốt là nhờ thiên phú thì không hoàn toàn đúng, anh cảm thấy do mình chăm chỉ nhiều hơn, lúc người khác chơi đùa, anh đang đọc sách, lúc người khác đang vội vàng đu idol, anh cũng đang đọc sách.

Trừ cái đó ra, trí nhớ của anh có thể tốt hơn những người khác một chút mà thôi.

Về cơ bản, tất cả những kiến ​​thức anh đã đọc qua, sau khi ôn tập vài lần sẽ không thể nào quên được.

Hôm nay, anh vừa vặn đọc xong một cuốn tiểu thuyết lịch sử, cũng sắp đến giờ ăn cơm, lúc chuẩn bị rời đi, anh vô tình trông thấy Khương Giáng đang đi vào.

“Không thể nào, ở đây mà cũng gặp được sao?” Lục Phi có chút không nói nên lời.

Dạo này mình bị làm sao vậy?

Anh vô thức trốn đi.

Khi người bên kia đang tìm kiếm tài tiệu của mình trong hiệu sách, vị trí của anh liên tục di chuyển, đảm bảo rằng mình vĩnh viễn sẽ luôn ở ngoài tầm nhìn của cô và không bị nhìn thấy.

“Hình như cô ấy đang mua tài liệu học tập, lại còn là của lớp mười, em trai cô ấy?”

Lục Phi là khách quen ở đây nên rất quen thuộc với cách bài trí của hiệu sách, nhìn thoáng qua một chút cũng biết Khương Giáng cầm cái gì.

Khương Giáng hoàn toàn không phát hiện có người đang theo dõi mình, một lúc sau, cô tìm thấy tất cả tài liệu học tập mà mình cần, sau đó tính tiền rồi rời đi.

Lục Phi cũng không biết mình bị làm sao, vậy mà anh đi theo ra ngoài không thể giải thích được, bám theo cô một đoạn, duy trì khoảng cách nhất định.

“Mình như thế này, có phải không được hay lắm không nhỉ?”

“Có điều việc này cũng không tính ;à theo dõi, mình về nhà cũng đi con đường này mà.”

Lục Phi có chút xấu hổ nho nhỏ thành công thuyết phục chính mình.

Nửa đường, anh trông thấy Khương Giáng rẽ vào cửa hàng thú cưng, cô mua một túi thức ăn cho mèo, sau đó đột nhiên xoay người đi về phía một con đường khác.

“Đây không phải là đường đến công viên ven sông sao? Lúc này mà cô ấy không về nhà ăn cơm à?”

Bị lòng hiếu kỳ điều khiển, Lục Phi đã đi theo cô một lần nữa.

Không lâu sau, anh đã phát hiện Khương Giáng đến một góc tương đối vắng vẻ của công viên.

Cô ấy tới đây làm gì?

Chỉ thấy Khương Giáng hướng về một chỗ, sau đó nhỏ giọng meo meo.

“Meo… meo…”

Theo sau vài tiếng meo của cô, lập tức có một con mèo con màu xám lao ra từ phía sau bức tường cách đó không xa.

Tuy Lục Phi không hiểu mèo, nhưng nhìn thoáng qua cũng biết mèo này là mèo hoang nhỏ lang thang bên ngoài.

Bởi vì lông trên cơ thể nó bẩn, thậm chí có một chút khuyết tật ở bàn chân trước.

Con mèo hoang nhỏ sau khi nhìn thấy Khương Giáng dường như rất vui mừng, nó liên tục kêu “meo meo” vây quanh cô, thậm chí còn dụi đầu vào tay cô, vui sướng vô cùng.

“Ôi, Tiểu Hôi, sao em lại bẩn thế này!”

Lục Phi ngồi xổm sau gốc cây, lộ ra một nửa cái đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khương Giáng đang làm sạch lông mèo hoang nhỏ.

Ước chừng khoảng mười mấy phút, cuối cùng Khương Giáng cũng lau người nó sạch sẽ.

“Được rồi, có thể ăn rồi.”

Cô mở đồ ăn cho mèo đã mua ra, đặt xuống đất, cười nói: “Đói bụng không, mau ăn đi.”

“Meo meo…”

Khương Giáng nhìn mèo hoang nhỏ vui vẻ ăn thức ăn dành cho mèo mình mua, trên mặt nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Một tia nắng chiều xuyên qua nhánh cây, rải rác trên người cô, nụ cười ngây thơ ngọt ngào ấy giống như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ.

Lục Phi đang núp ở phía sau bụi cỏ, trong giây lát anh nhìn đến ngẩn người.

Một lúc sau, Khương Giáng cho mèo ăn xong, đứng dậy, cười vẫy tay với mèo hoang nhỏ, nói: “Được rồi, Tiểu Hôi, mau trở về đi, chị cũng về nhà ăn cơm đây.”

“Meo meo meo…”

Mèo hoang nhỏ dường như nghe hiểu được lời của Khương Giáng, có chút không nỡ, cẩn thận lui về phía sau bức tường một bước, rồi biến mất.

Sau khi Khương Giáng đi xa, Lục Phi từ phía sau đi ra.

Vừa bước được một bước, chân anh lập tức mềm nhũn ra, quỳ xuống ngay tại chỗ.

“…”

Vừa rồi giữ nguyên một tư thế, ngồi xổm quá lâu, chân đã bị tê.

Vất vả lắm mới bớt tê dại ở chân, anh đi đến vị trí vừa rồi của Khương Giáng, vừa nhìn đồ ăn cho mèo không còn chút nào, vừa nhìn cái lỗ sau tường.

Sau đó anh thử bắt chước Khương Giáng goi.

“Tiểu Hôi?”

Không phản hồi!

“Tiểu Hôi?”

Vẫn không có phản hồi.

Lục Phi dứt khoát học cách mèo kêu.

“Meo?”

“Meo meo?”

“Meo meo meo?”

Nhưng cho dù Lục Phi có gọi thế nào đi nữa, con mèo hoang nhỏ tên Tiểu Hôi kia vẫn không hề đi ra hay đáp lại anh.

Chẳng lẽ cách mình kêu không đúng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp