Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 13: Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau


1 năm

trướctiếp

Trường học không chỉ có mình Lục Phi là có thành tích tốt, trong lớp của Khương Giáng cũng có, mặc dù kém hơn Lục Phi nhưng cũng coi là có.

Vào tiết tự học buổi tối, cô vô tình nghe thấy bọn họ lén đối chiếu đáp án với nhau, khi đó cô mới phát hiện thì ra tên Lục Phi kia lừa cô.

Cái gì mà A nhiều C ít, rõ ràng là C nhiều!

Báo hại cô lo lắng cả buổi, ngay cả bài thi toàn diện buổi chiều của cô cũng phát huy thất thường.

Được rồi, thật ra thì cho dù không có việc này, có lẽ cô cũng sẽ phát huy thất thường.

Bởi vì các bạn có thành tích tốt trong lớp học đều oán giận, nói bài thi toàn diện lần này quá khó, có lẽ không đạt nổi hai trăm điểm.

Bọn họ vẫn đang suy đoán, hơn một nửa đoán rằng Lục Phi người thi lần nào cũng nhất khối có lẽ sẽ không đạt điểm cao.

Dù nghe thấy thế nhưng Khương Giáng lại không nghĩ như vậy.

Bởi vì anh thật sự rất giỏi.

Sau hai ngày thi, đây là lần đầu tiên Khương Giáng quan sát Lục Phi làm bài gần như thế.

Cô phát hiện, Lục Phi gần như rất ít khi phiền não vì câu hỏi trong bài thi, anh làm câu nào cũng nhanh.

Đặc biệt là bài thi toàn diện, ai cũng thấy bài thi rất khó, nhưng anh lại không hề dừng bút trong khoảng thời gian bắt đầu cầm bút tới khi làm xong.

Không chỉ như thế, hơn nữa còn làm rất nhanh, chỉ cần hơn một tiếng là đủ.

Bộ dạng vô cùng thong dong cũng chỉ trông như thế mà thôi.

Điều này khiến cho Khương Giáng lần đầu cảm nhận được sự ưu tú của học sinh giỏi, không hổ là mầm non trường Thanh Bắc đặt hàng trước của trường năm nay.

So với bản thân mình trước kia còn mạnh hơn nhiều.

...

Ngày hôm sau là thứ bảy, trường học cho nghỉ tới một ngày rưỡi, tối chủ nhật sẽ tới trường để tự học.

Buổi sáng, Lục Phi và Diêm Minh đến nhà ăn ăn sáng.

Bởi vì sợ mất mặt nên vẫn là Diêm Minh trả tiền.

Lý do?

Chính là thẻ cơm của Lục Phi đã bị rớt.

Trong tình hình bình thường, sau khi cơm nước xong, hai người sẽ quay về nhà, nhưng hôm nay Lục Phi và Diêm Minh vẫn còn một trận bóng đá.

Sau khi đá xong thì về nhà, đúng lúc tới giờ cơm trưa.

Cuộc hẹn hôm nay là một đội của lớp mười.

Do Diêm Minh liên hệ, nghe nói kỹ thuật khá tốt, lại rất mạnh, còn có người trong đội bóng của trường.

Trước kia Lục Phi cũng trong đội của trường nhưng sau khi lên lớp mười hai thì rút lui.

Vì sao ư? Đương nhiên là vì học tập và cũng là quy định của trường học.

Tất cả học sinh lớp mười hai, ngoại trừ học sinh năng khiếu hay học sinh thể thao, những học sinh khác đều phải rời tất cả câu lạc bộ.

Hai bên đi vào sân thể dục, Diêm Minh chỉ vào một đội cách sân thể dục không xa, nói: “Thấy sao? Đó chính là đội chúng ta sắp đá cùng.”

Lục Phi quan sát thử, có thể thấy tố chất cơ thể của đối phương khá tốt.

“Ừm, chủ động tìm mình muốn đá cùng, nghe nói là tốt nhất vùng, bọn họ đã hạ gục đám người Tống Thời Minh lớp mười một, một trận thắng lớn đó.”

Đội của Tống Thời Minh cũng khá là lợi hại.

Lục Phi từng đá cùng với bọn họ nhiều lần, xác suất thắng là mười trận thì thắng bảy trận.

“Cho nên, lát nữa cậu nhất định phải dùng hết sức.”

Diêm Minh hiếm khi thu lại bộ dạng bất cần đời của mình, nghiêm túc nói: “Điều này còn liên quan đến thể diện lớp mười hai chúng ta.”

“Đội bọn họ có mấy người trong đội của trường?” Lục Phi tò mò hỏi.

Diêm Minh suy nghĩ: “Có hai người, một người là đội trưởng của bọn họ, cũng là bạn của chúng ta, còn có một người tên là Khương Bình An.”

“Ồ, vẫn ổn.” Lục Phi trêu chọc nói: “Nếu như hơn một nửa là người trong đội của trường mới vào thì chúng ta cứ trực tiếp đầu hàng thôi.”

“Cậu nghĩ mình ngốc sao? Đội như vậy làm sao mình dám đồng ý đá với bọn họ chứ.”

Tuy tiền đặt cược rất nhỏ, chỉ một thùng red bull mà thôi, nhưng thể diện lại rất quan trọng!

Hai bên nhanh chóng sắp xếp lại đội ngũ của mình, mặt đối mặt đứng thành hai hàng phân biệt, đồng tiền xu tung ra là mặt ngửa, bắt đầu trận đá.

Khi hai bên di chuyển, một cậu trai ngây ngô đột nhiên dừng chân lại, chặn Lục Phi, tò mò hỏi: “Anh chính là Lục Phi sao? Nghe nói trước đó từng nằm trong đội của trường.”

“Hả? Ừm.” Lục Phi thắc mắc: “Sao thế?”

“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Sau đó thì chạy đi. ( truyện trên app T𝕪T )

Lục Phi cảm thấy không thể hiểu được.

Lúc này, Diêm Minh đi tới, hỏi: “Lục Phi, sao thế?”

“Không sao, chỉ là chào hỏi với mình thôi.”

“Ồ.”

Không biết vì sao, Lục Phi cảm nhận được chút thù địch trên người nam sinh kia.

Nhưng mình không quen cậu ấy, càng chưa nói đến chuyện đắc tội.

Cách đó không xa, trên khán đài bọn họ không chú ý tới, Khương Giáng ngồi một mình, nhìn hai người trên sân thể dục đột nhiên đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, trong lòng căng thẳng một cách khó hiểu.

“Ai da, sao hai người bọn họ đột nhiên lại nói chuyện với nhau, đang nói gì thế?”

Thật ra, Khương Giáng có một người em trai, vừa lên lớp 10, tên là Khương Bình An.

Hôm nay Khương Giáng định chuẩn bị về sớm, cô không có hứng thú xem em trai mình đá bóng, nhưng khi biết được người mà em trai đá cùng chính là Lục Phi, cô đã quyết định ở lại.

Vì sao hả?

Đợi em trai cùng về nhà, không phải là điều chị gái nên làm sao?

Từ khi trận thi đấu bắt đầu đã vô cùng căng thẳng, hai bên bốc mùi thuốc súng nồng nặc.

Mọi người đá được một lúc, thể lực ngang nhau nên chưa bên nào vào lưới.

Khương Giáng ngồi một mình trên khán đài, tuy không hiểu bóng đá nhưng cô cũng xem cũng rất hồi hộp.

Từ lúc bắt đầu, tầm mắt của cô vẫn luôn dõi theo bóng dáng Lục Phi, nhìn anh dẫn bóng, chuyền bóng, sút vào khung thành.

Thật ra toàn bộ người trong sân, ngoại trừ em trai mình và Lục Phi thì cô hoàn toàn không biết những người khác.

Trong lúc thi đấu, rõ ràng có mấy lần Lục Phi sắp thành công, nhưng lại bị thằng em trai thối của mình phá hỏng.

Thời gian sau đó, mức độ kịch liệt càng lúc càng lớn, thậm chí hai bên còn bắt đầu đụng chạm cơ thể.

Khương Giáng hơi nhíu mày.

Cô đã nhìn thấy có một số thứ không bình thường.

Em trai mình hình như cố ý nhằm vào Lục Phi, cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Trong khi Khương Giáng đang lo lắng sẽ xảy ra vấn đề, chỉ trong chớp mắt, Lục Phi đã bị Khương Bình An dùng cơ thể xúc đi.

Lục Phi không né kịp, ngã một cú thật mạnh xuống đất.

Khương Giáng thấy thế, lập tức bị dọa tới mức thay đổi sắc mặt, vội vàng lao xuống khán đài.

Nhưng khi cô vừa chạy được nửa đường, Lục Phi đã được đồng đội nâng lên.

Sau đó thấy anh thử hoạt động khớp xương, bộ dạng không có gì đáng ngại, bèn quay trở về.

“Ngại quá, tôi không cố ý, anh không sao chứ?” Đầu sỏ gây tội – Khương An An đi tới hỏi Lục Phi.

Nói xin lỗi nhưng vẻ mặt cậu ấy lại không có chút gì gọi là xin lỗi.

Đối với cậu ấy thì chỉ là làm khiến một anh chàng ngã xíu thôi mà, có làm sao?

Số lần cậu ấy ngã trên sân bóng nhiều không đếm nổi.

“Không sao cả, đá bóng mà, không thể tránh khỏi.”

Lục Phi nhìn cậu ấy, phủi phủi mông mình, mỉm cười nhắc nhở: “Lần sau chú ý một chút, trận đầu tiên là hữu nghị, trận thứ hai thi đấu, mọi động tác nguy hiểm vẫn nên giảm tối thiểu.”

Khương Bình An không thèm để ý, thậm chí còn hơi khiêu khích nói: “Đá bóng sao có thể không bị thương được, nếu không muốn bị thương vậy thì đừng đá bóng.”

Lục Phi: “...”

Diêm Minh nhìn Khương Bình An khi nói xong câu đó thì quay đầu rời đi, cậu ấy hơi tức giận nói: “Lục Phi, mình cảm thấy vừa nãy cậu ta chắc chắn là cố ý.”

“Mọi người đều đã nói không phải cố ý, cậu đừng có nghĩ mấy thuyết âm mưu này nữa, đá tiếp thôi.”

Diêm Minh không còn gì để nói: “Cậu đó, bởi vì tốt quá nên mới dễ bị ức hiếp trên sân bóng như thế.”

“Vậy cậu ra sức một chút đi, thắng được cậu ấy.” Lục Phi cười nói: “Nếu như vậy thì bọn họ cũng không thể nào kiêu ngạo được nữa!”

“Đúng đúng!”

Bên phía khán đài, Khương Giáng nhìn thấy đám người Lục Phi tiếp tục thi đấu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi thật sự dọa chết cô.

Trước đây khi em trai cô còn ở cấp hai, bởi vì đá bóng mà bị người khác làm ngã xuống đất, thế là gãy xương tay.

Vừa rồi cô cũng sợ Lục Phi vì em trai cô mà ngã gãy xương.

Trận đấu tiếp theo, vì sự cố lần này mà Khương Giáng phát hiện em trai mình đã kiềm chế lại rất nhiều.

Có vài lần, cô nhìn thấy em trai mình bị Lục Phi trêu chọc, vui vẻ tới mức cười thành tiếng.

Ai bảo nhóc kiêu ngạo chứ, còn nói bản thân mình đá bóng giỏi thế nào, lần này thì sao, bị người khác “hành” rồi.

Đáng đời.

...

Sau một trận thi đấu 90 phút, cuối cùng kết thúc với tỉ số 1:0, Lục Phi thắng đám người Khương Bình An, coi như đã bảo vệ được thể diện của các đàn anh khối mười hai.

Ở phía đối diện, Khương Bình An đi tới trước mặt Lục Phi, đột nhiên nói: “Tuy anh đá bóng tốt hơn tôi nhưng tôi không chấp nhận anh đâu.”

Lục Phi: “?”

Cậu ấy đang nói gì vậy?

Trong lúc Lục Phi không hiểu chuyện gì thì Khương Giáng từ phía bên cạnh chạy tới, trong tay cô cầm vài chai nước.

Lục Phi nhìn Khương Giáng bất ngờ xuất hiện, hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ cô lại tới đây đưa nước cho mình sao?

Nhưng lần này là vì lý do gì chứ?

Trong khi anh đang thắc mắc thì Khương Giáng cười nói: “Thật trùng hợp, Lục Phi, mình tới chờ em trai cùng về nhà.”

“Em trai cậu?”

“Đúng vậy!” Khương Giáng chỉ vào Khương Bình An: “Đây chính là em trai mình, Khương Bình An.”

Lục Phi: “...”

“Đúng rồi, cho cậu nước này.” Khương Giáng đưa một chai soda cho Lục Phi, thấy hơi có lỗi: “Vừa rồi thật ngại quá, mình thay mặt em trai mình nói lời xin lỗi với cậu.”

“Chị, em cũng xin lỗi rồi.” Khương Bình An không vui.

“Còn nữa, có phải chị đưa nước sai người rồi không? Em mới chính là em trai của chị, nước này không phải nên đưa em trước sao?”

Khương Giáng đưa một chai nước khác cho em trai mình, cũng hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Im miệng, may là em không gây ra họa, nếu không xem chị về nhà xử lý em thế nào.”

“...”

“Đi, về nhà với chị.”

“Vâng.”

Trước khi rời đi, Khương Bình An đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Lục Phi: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Lục Phi: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp