Vợ Ơi Em Dè Dặt Một Chút Đi

Chương 12: Mình không có chuyện gì sao lại muốn ăn cơm cùng với cô ấy chứ


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau, buổi sáng thi môn tiếng anh, tiết áp chót lại thêm hai môn, buổi chiều là bài thi toàn diện.

Hôm nay Lục Phi đến trường sớm hơn mọi ngày, nhưng khi bước vào lớp, anh đã phát hiện Khương Giáng ngồi ở phía sau anh cũng vào lớp từ trước rồi.

Lục Phi hơi bất ngờ, hôm nay cô lại tích cực vậy sao?

Anh đi tới chỗ ngồi của mình, bắt đầu thuần thục lấy cây bút chì 2B, cục tẩy, còn có bút ký tên màu đen Thần Quang ra.

Sau khi đã dọn ra xong thì ngồi chờ tới giờ thi.

Bầu không khí khá yên tĩnh.

Khương Giáng ngồi ở phía sau khi nhìn thấy Lục Phi bước vào phòng học thì hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của mình, cô thấy có chút không vui.

Cái tên này cũng không biết chủ động chào hỏi với cô.

“Này.”

Cô cố ý mở nắp bút, dùng ngòi bút nhắm thẳng vào lưng Lục Phi, sau đó hơi dùng sức chọc tới.

Ai bảo cậu không nhìn mình, không chịu chào hỏi mình, mình chọc chết cậu.

Lục Phi đột nhiên bị đau, cơ thể sinh ra phản ứng khó chịu, cái lưng cong xuống cứng đờ lại.

Anh cau mày, quay đầu nhìn Khương Giáng.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Khương Giáng trưng ra vẻ mặt vô tội: “Mình đang gọi cậu đó.”

“Cậu gọi mình, nếu đã gọi thì dùng bút chọc mình làm gì? Cậu có biết cái này đau lắm không?’

“Ôi.”

Khương Giáng nhìn ngòi bút của mình, giả vờ kinh ngạc nói: “Sao nắp bút của mình lại rớt rồi? Xin lỗi nhé, lúc này mình sơ ý, không chú ý nên dùng lực hơi lớn một chút, lần sau mình sẽ để ý.”

“...”

Cậu còn muốn có lần sau?

Lục Phi nhìn nắp bút đặt ngay ngắn bên cạnh bàn cô, trong lòng chợt hiểu rõ.

Lúc nãy chắc chắn là cô cố ý.

Anh nhìn vẻ mặt đầy vô tội, áy náy của Khương Giáng thì không biết phải nói gì.

Cô không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

Chỉ là, anh không trêu chọc cô, cô lại trêu chọc anh làm gì chứ!

Lục Phi có một đặc điểm, chính là lúc không suy nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa.

Đặc biệt là trên phương diện anh không hiểu rõ con gái.

Ba anh đã từng nói với anh, với phụ nữ thì không cần phải suy nghĩ, bởi vì có nghĩ thế nào cũng không ra.

Thật sự đúng là như thế, ông ba già dường như chưa bao giờ hiểu thấu mẹ già của mình cả.

Về hành vi phạm tội của Khương Giáng, Lục Phi cũng không vạch trần cô, đau một chút thì thôi, đối với một thằng con trai thì cũng không có gì ghê gớm.”

“Vậy cậu gọi mình làm gì?” Lục Phi hỏi.

Khương Giáng nói: “Mình chỉ muốn hỏi một chút, hình dán hôm qua mình dán cho cậu, cậu xé đi thật rồi sao?”

“Xé rồi.” Lục Phi nói dối: “Cậu đã từng thấy có nam sinh nào dán hình dán vào thẻ ăn của mình không? Còn là loại màu hồng nhạt.”

“Có mà, cái bạn học lớp 12/3 có dán đó.”

“Cậu ta?” Lục Phi biết Khương Giáng đang nói ai, là cái tên ẻo lả được cả khối công nhận.

“Cậu ta ngoài giới tính ra thì không được xem là con trai.”

“...”

Khương Giáng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu thật sự xé rồi?”

“Thật sự đã xé.”

“Ờ.”

Tuy đã biết kết quả này từ trước nhưng khi bản thân xác nhận một lần nữa, Khương Giáng vẫn có chút buồn.

Hình dán kia thật ra có hai tấm, một nam một nữ, là hình dán phim hoạt hình mà cô thích nhất.

Vốn dĩ cô định dán lên thẻ cơm của mình và Lục Phi, mỗi người một tấm.

Nhưng ngày hôm qua cô mới vừa dán lên đã bị Lục Phi ghét bỏ rồi xé xuống.

Đáng ghét!

Rõ ràng đẹp như thế, cậu chẳng có mắt thưởng thức gì cả!

Lục Phi nhìn thấy Khương Giáng sau khi biết mình đã xé hình dán đi thì rõ ràng có chút không vui.

Anh hơi do dự, hỏi: “Hình dán kia rất quan trọng với cậu sao?”

“Đương nhiên!”

Khương Giáng bĩu môi, tức giận nói: “Nếu không phải là cậu thì mình không thèm lấy ra đâu, thế mà cậu còn ghét bỏ nó xấu, cậu mới xấu thì có, cậu là tên xấu xí!”

“...”

Lục Phi không nói gì, quay người lại.

Bởi vì đã đến giờ thi, giáo viên giám thị cũng vào rồi.

Phần đầu tiên là kiểm tra nghe, Khương Giáng nhìn Lục Phi ngồi trước mình, đột nhiên nhớ tới một đoạn video ngắn trên mạng.

Đối với học sinh giỏi thì bài nghe tiếng Anh chính là thế này.

Mời nghe đề bài:

Câu thứ nhất: Chọn A.

Câu thứ hai: Chọn B.

Câu thứ ba: Chọn C.

...

Còn đối với học sinh dốt, bài nghe tiếng Anh lại là như này.

Mời nghe đề bài:

Câu thứ nhất: @? %: $ ( * )???

Câu thứ hai: … ) /*#%…@^&???

...

Vào lúc này, trạng thái của Khương Giáng kẹt vào giữa hai bên, cái hiểu cái không.

Mỗi một câu hỏi, cô có thể nghe hiểu một nửa nhưng cũng không phải hiểu hoàn toàn.

Điều này khiến cô vô cùng rối rắm, nếu như nghe không hiểu gì hết thì cô sẽ chọn đại, nhưng cô lại có thể nghe hiểu được một phần. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Dù vậy dựa theo thông tin câu trả lời mà mình vừa nghe thấy, sẽ luôn có hai câu trả lời chính xác giống nhau.

Hai cái chọn một, không biết nên chọn cái nào mới đúng!

Nếu bạn đúng lúc có chứng khó khăn trong việc lựa chọn thì đây thực sự là một cực hình.

Trong phần thi lựa chọn tiếp theo, Khương Giáng dựa vào vốn từ vựng ít ỏi của mình để đoán mò tất cả các câu hỏi.

Trong đó, chỉ cần là câu hỏi trắc nghiệm mà mình không thể làm được thì chọn toàn C.

Đến phần đọc hiểu, nếu không biết thì cứ trực tiếp làm theo khẩu hiệu.

Ba dài một ngắn, chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài, chọn dài nhất!

Chưa kể, chiêu này của cô gần như lần nào cũng đúng, xác suất chính xác rất cao.

Cũng phải nói, điều này vô cùng ảo diệu, bất kể là phần đơn giản hay khó, mỗi lần cô kiểm tra đều nằm trong con số đạt tiêu chuẩn.

Đợi đến khi Khương Giáng bắt đầu làm bài viết, cô mới liếc mắt nhìn thử bài thi của Lục Phi.

Thằng cha này hay thật, thế mà anh còn làm xong trước khi mình chọn loạn xạ nữa.

Lúc này, anh đang vô cùng tập trung để viết câu trả lời của mình.

Hiệu suất này cũng quá cao rồi.

Tan học, nộp bài thi, Khương Giáng gọi Lục Phi lại.

Lục Phi: “??”

“Mình có thể hỏi một chút là đề tiếng anh hôm nay, đáp án chọn C có nhiều không?” Khương Giáng lòng đầy mong chờ, hỏi.

Lục Phi suy nghĩ một chút: “Cũng được, chiếm một phần ba tổng đáp án bài thi.”

“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá!” Khương Giáng nghe vậy, mặt mày hớn hở.

Mình thật may mắn!

Lục Phi nhìn bộ dạng đắc ý của cô, đột nhiên đổi lời: “Mình lừa cậu đó, thật ra chọn A khá nhiều.”

“...”

Nụ cười của Khương Giáng bỗng chốc vụt tắt, sau đó dần sụp xuống.

Xong rồi, xong rồi, hôm nay mình chẳng chọn A được bao nhiêu.

Khương Giáng bĩu môi, hơi bất mãn nhìn Lục Phi.

“Sao cậu lại lừa mình, hại mình mừng hụt!”

Lục Phi hiếm khi kiên nhẫn nói: “Cậu đừng ôm tâm lý may mắn để làm bài, vẫn phải tự mình nỗ lực mới được.”

“Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao, vừa nhìn đã biết chọn câu trả lời nào!” Khương Giáng buồn tủi nói: “Mình thật sự rất cố gắng làm bài đấy được chưa.”

“Nỗ lực, không chỉ trong bài thi, mà còn trong ngày thường nữa!”

Lục Phi nghiêm túc nói: “Tiếng anh là một môn khoa học đơn giản nhất, chỉ cần cậu thuộc nhiều từ vựng, tăng vốn từ của mình, đọc nhiều văn bản và trau dồi khả năng ngôn ngữ của bản thân, thì thành tích khi thi sẽ không quá kém.”

“Vậy sao? Ngữ pháp cũng không cần học thuộc? Cái gì mà thì quá khứ, thì tương lai...” Khương Giáng không tin lắm.

Sao Lục Phi lại nói chẳng giống gì với thầy của mình thế?

“Tin hay không tùy cậu!”

Do đây là Khương Giáng, nếu là những người khác thì Lục Phi cũng không cần nói những lời thừa thãi này.

“Lục Phi, làm gì đó, đi ăn cơm đi!”

Diêm Minh chạy tới trước cửa phòng học, vừa rống lên một tiếng thì nhìn thấy Khương Giáng.

Cậu ấy vội vàng thu lại dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế của mình, xấu hổ cười nói: “Ngại quá, mình không biết cô ấy đang ở cạnh cậu, vậy tớ đi đây, không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong định chuẩn bị chạy đi.

Nghe thấy lời Diêm Minh nói, Khương Giáng có chút ngượng ngùng khó giải thích, khẽ liếc mắt nhìn Lục Phi.

Lục Phi chẳng có cảm giác gì.

“Đợi một chút, mình đi cùng cậu.” Lục Phi cũng không thèm quay đầu lại mà đi tới.

Diêm Minh quay đầu nhìn Khương Giáng, rồi lại nhìn sang Lục Phi: “Cậu không ở cùng với cô ấy sao?’

“Mình không có chuyện gì sao lại muốn ăn cơm cùng với cô ấy chứ?” Lục Phi hỏi ngược lại.

Khương Giáng vừa nghe vậy thì chán nản, tức giận nhìn Lục Phi.

“Mình mới không thèm ăn cơm với cậu.”

Nói xong bèn quay đầu rời đi.

Diêm Minh: “...”

Lục Phi, cậu đúng là thiên tài!

Trên đường đi.

Diêm Minh hỏi: “Lục Phi, phần câu hỏi trắc nghiệm của bài tiếng anh hôm nay, có nhiều đáp án A không?”

“Không nhiều lắm, đều là C.”

Khuôn mặt của Diêm Minh lập tức u sầu: “Vậy mình xong đời rồi, hôm nay mình ném xúc xắc, tất cả đều là A.”

“Đáng đời!” Lục Phi cười nói.

“Mình mặc kệ, hôm nay cậu phải mời mình ăn cơm, đền bù tổn thương trong lòng của mình, mau giao thẻ cơm ra đây.”

Lục Phi nghĩ tới thẻ cơm đáng yêu của mình, từ chối thẳng thừng: “Mình quên mang theo rồi!”

Anh không muốn mất mặt đâu.

Diêm Minh này mồm to, nếu như để cậu ấy biết mình dùng thẻ cơm đáng yêu thì chắc chắn ngày hôm sau cả khối sẽ biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp