Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 23: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp

Đưa heo rừng về thôn, cho dù là về đồng áng bận bịu nhưng cũng không ít thôn nhân tranh thủ buổi trưa đến xem náo nhiệt. Đừng nói là, chuyện này còn liên quan đến lợi ích của bọn họ.

Miếng thịt từ trên trời rơi xuống.

Đàn bà nấu nước sôi, đàn ông làm lông lợn, không khí sục sôi.

Tần Trạch tìm một nơi vắng vẻ lười biếng, đám người Tống Đại Sơn nghe tin vội vàng chạy tới, cực kỳ kinh ngạc.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Tần Trạch như căn thời gian tới: “Nhanh lên một chút, chia cho ta ba mươi cân thịt, dạ dày và một quả tim heo, ta chạy về không chết đói mất.” Những người khác khóe miệng nhưng vẫn làm theo lời Tần Trạch nói.

Tần Trạch vừa nói muốn lấy thịt vừa nghiêng đầu đã phát hiện Tống Đại Sơn cùng bốn tỷ muội, lập tức cười: "Đại Sơn huynh đệ tới giúp một tay, đem thịt về nhà giúp ta. Hôm nay lúc đánh heo rừng, cánh tay ta bị thương.”

Các thôn dân: ...

Tam Nha đã nghe chuyện xảy ra, vào lúc này nghe cha nàng nói chuyện, thật sự là muốn che mặt.

Tại sao lại có người mặt dày như vậy chứ.

Tống Đại Sơn biết tính tình của Tần Trạch, không thèm tranh luận với hắn. Lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ra mặt, muốn Tần Trạch bán cuống tim heo cho mình.

Tam Nha mong đợi nhìn cha nàng, bán đi, bán đi, bán là có tiền.

Nếu không phải đang ở bên ngoài, Tam Nha cũng muốn giúp cha nàng làm chủ.

Tần Trạch cự tuyệt: "Không, dạ dày và tim heo ta cần để bồi bổ cơ thể.” Hắn nhấc chân lên định đi thì bị người đàn ông đó kéo lại: “Tần huynh đệ, ngươi bán một cái tim heo cho ta đi, con trai của ta rất yếu, thật sự cần để bồi bổ.” Tam Nha nóng ruột nhưng cũng không thể làm gì được.

Tống Đại Sơn cũng đi theo khuyên nhủ: "Tần Trạch, dưới nhiệt độ này, thịt heo cũng không để được lâu.” Tần Trạch do dự một chút, "Được rồi được rồi, nhưng phải bán theo giá thị trường, đừng có nghĩ đến việc lợi dụng ta.” Người trong thôn nghĩ, làm gì có ai có đủ bản lĩnh để lợi dụng Tần Trạch.

Tần Trạch bán một cái tim heo, số tiền có được đủ để trả nửa ngày tiền công của Tống Đại Sơn, dư lại mấy văn tiền, Tần Trạch tiện tay ném cho Tam Nha.

Sau khi bọn họ về nhà, Tần Trạch chỉ huy bốn tỷ muội nấu cơm.

Hắn vừa mở miệng nói để cho Đại Nha hai cân thịt để chuẩn bị vữa trưa nay.

Ngoại trừ Tứ Nha, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn hắn.

Tần Trạch cau mày: "Nhìn ta làm gì, đem thịt về cho các nàngn còn trông cậy việc ta sẽ nấu cơm à.” Tống Đại Sơn phát hiện Tần Trạch rất nghiêm túc, một bữa ăn hai cân thịt heo?

Cái này không phải là phá gia chi tử sao?

Ai ngờ ngay sau đó, Tần Trạch lại bảo Đại Nha hầm dạ dày lên.

Da đầu Tống Đại Sơn tê rân rân.

Trong phòng bếp nấu thức ăn, Tần Trạch lại cầm đao cắt một khối thịt heo, bảo Tam Nha cầm thịt đi đổi rượu đem về cho hắn uống.

Tần Trạch còn nói nhỏ: "Gần đây ăn cũng ngon miệng.” Tam Nha tức giận ra cửa, mỗi một bước chân đều hậm hực.

Cha nàng chính là phá gia chi tử mà.

Tức chết nàng.

Sau khi Tần Trạch giao việc xong, chạy vào phòng đánh một giấc thật ngon. Đám Đại Nha vội vàng nấu cơm, còn tranh thủ thời gian đem y phục rách rưới ra vá.

Tống Đại Sơn nhàn rỗi đến nỗi cả người khó chịu, dứt khoát sửa lại cổng của Tần gia, sau đó sửa lại dụng cụ làm nông của Tần gia.

Sau khi hắn làm việc xong, ra đầy mồ hôi, Nhị Nha cực kì áy náy, bưng nước nóng tới kêu hắn tắm rửa.

Lúc này cổng nhà mở ra, Tam Nha xách rượu trở lại.

Mùi thịt trong bếp xộc thẳng vào mũi, bụng Tam Nha kêu hai tiếng.

Sắc mặt nàng ửng đỏ, đặt vò rượu lên bàn giữa gian nhà, chạy vào phòng.

Nàng cũng không nhàn rỗi, dọn dẹp nhà cửa một chút sau đó nghe đại tỷ gọi nàng ra ăn cơm.

Tứ Nha chạy vào phòng gọi Tần Trạch: "Cha, cha, ăn thịt.” Nàng lay bả vai Tần Trạch, dựng người dậy.

Tần Trạch xoa xoa bụng: "Sao mà lâu thế?” Tứ Nha vui tươi hớn hở nói: "Đại tỷ nói thịt heo rừng dai, phải nấu lâu một chút.” Đồ ăn đã bưng lên bàn, Tần Trạch ngồi ở chính giữa, hắn thuận miệng nói: “Ăn cơm thôi.”

Sau đó dùng đũa gắp miếng thịt kia, nhai mấy cái rồi nuốt tuột xuống bụng, còn bỉu môi: “Mùi vị hơi tệ. Nhưng mà cũng tạm được.” Tam Nha cùng Tống Đại Sơn coi thường hắn.

Ngoài thịt ra còn có cà rốt, đậu lăng, bầu lông, xơ mướp, làm thành món hầm, hương vị không tồi.

Trước kia Tam Nha không thích ăn cà rốt, hôm nay nấu cùng với thịt lại thấy củ cà rốt trong bát hầm vô cùng tươi đẹp.

Bữa cơm trưa hôm nay mọi người đều ăn lo căng, vô cùng thỏa mãn.

Tần Trạch uống một hớp rượu, nhìn Tống Đại Sơn, lại bắt đầu có ý đồ xấu.

Da Tống Đại Sơn cũng căng thẳng.

Tần Trạch cười hì hì nói: "Ngươi giúp ta thêm nửa ngày nữa, buổi tối mời ngươi ăn canh dạ dày heo.” Không hề đề cập đến chuyện tiền công.

Hôm qua làm cả một ngày, hôm nay lại làm đến giờ ngọ, thành thật mà nói, những việc còn lại trong Tần gia không có việc gì mà mấy nàng không thể làm được.

Tống Đại Sơn không nói, Tần Trạch lời nói này giống như hắn ham ăn lắm vậy ấy.

Hắn vừa định từ chối thì Tần Trạch lại đau lòng nói: "Như vậy đi, buổi tối cầm một cái bát to đến, ta đưa cho ngươi một bát canh đem về, được chưa. Cho ngươi thêm mấy miếng dạ dày nữa.

Hắn bực tức nói: "Ta nói cho ngươi biết, tới tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể ăn ở nhà Tần Trạch ta lại còn được đem về đâu.”

Tống Đại Sơn vui vẻ: "Vậy ta là người đầu tiên sao?”

Tần Trạch: "Ngươi biết là tốt rồi.”

Canh dạ dày heo nuôi người, Tống Đại Sơn không thèm ăn mấy thứ linh tinh đó nhưng nghĩ tới mẹ hắn, Tống Đại Sơn lại dao động.

Vì vậy, Tống Đại Sơn lại làm nhà cho Tần Trạch nửa ngày nữa, bưng một tô canh dạ dày heo về. Dạ dày heo cắt thành những miếng to bằng một đốt ngón tay, chìm nổi giữa bát canh.

Người nhà Tống Đại Sơn ũng kinh ngạc, Tần Trạch lại hào phóng vậy sao?

Sau đó nghe Tống Đại Sơn giải thích, người nhà Tống Đại Sơn mới hiểu được. Hóa ra là Tống Đại Sơn làm việc vặt vãnh cả nửa ngày mới đổi lấy được, vợ con Tống Đại Sơn cũng hết ý kiến.

Quả nhiên Tần Trạch vẫn kén chọn như vậy.

Mẹ lão Tống cũng chỉ ăn một nửa bát canh, phần còn lại để cho con cháu ăn.

Vụ mùa năm nay, nhà Tần Trạch là nhà đầu tiên trong thôn làm xong mọi việc nhưng người còn sống thì việc chưa xong.

Tam Nha hỏi Tần Trạch: "Cha, đống thịt kia cha định làm như thế nào?”

“Trời nóng vậy, căn bản không trữ được.”

Để các nàng ăn thỏa thích, Tam Nha đau lòng chết mất.

Đại Nha Nhị Nha cũng dừng việc trong tay lại, nhìn tới, Tần Trạch uống một hớp rượu, ánh mắt có chút mờ mịt, sau đó mới nói: "Ăn đi."

Tam Nha cắn răng: Quả nhiên.

Tam Nha nhìn về phía đại tỷ, Đại Nha nhấp mím môi, vẫn nói: "Cha, những thứ ngon ăn nhiều cũng ngán, nếu không trữ được.” Tần Trạch say, không kịp phản ứng, đưa tay về phía Tứ Nha, tiểu nha đầu bóc đậu phộng cho hắn, nhân lúc Tần Trạch không chú ý, len lén giữ lại mấy viên, cúi đầu cười trộm.

Tần Trạch nhai đậu phộng, lầu bầu: "Không phải Tam Nha nói trời nóng nực không chứa được sao."

Đại Nha gật đầu một cái: "Cho nên, chi bằng chúng ta bán thịt lấy tiền, rồi lại cầm tiền đi mua. Cha thấy sao ạ?”

Tần Trạch cười nhạo một tiếng: "Vậy có thể bán được mấy đồng.”

Hắn lắc đầu một cái: "Ta thông minh như vậy sao các nàngn lại không được di truyền từ ta chứ.” Đại Nha bị phủ định, không lên tiếng.

Tam Nha tức giận: "cha nàng thể kiếm được nhiều tiên ư.”

"Dĩ nhiên." Tần Trạch cầm chén lên uống nốt chén rượu cuối cùng, lảo đảo lắc lư: "Ta, làm ăn lớn, thích nhất là đánh bạc.” Nghe hai chữ “đánh bạc” trong lòng Đại Nha Nhị Nha Tam Nha đều lộp bộp. Mặc dù bây giờ nhà vẫn còn nghèo như đã khá hơn trước rất nhiều rồi.

Cha các nàng không thể đi đánh bạc.

Hy vọng cha chỉ uống say, ngày mai tỉnh lại sẽ quên.

Chiều nay, ba tỷ muội ngủ không ngon. Cho nên sáng hôm sau, hỏng bét chính là các nàng không thấy cha mình đâu.

Đại Nha Nhị Nha còn níu lại chút hy vọng, còn Tam Nha lại chắc chắn cha nàng đi đánh bạc. Vừa lo vừa tức, giận bản thân mình sao hôm qua lại nhiều lời như vậy.

Thịt ăn cũng ăn rồi, dù sao vào các nàng bụng cũng không thua thiệt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bốn tỷ muội tìm người khắp nơi trong thôn, trong một thời gian ngắn, người người trong thôn ai cũng biết Tần Trạch sáng sớm đã không thấy đâu.

Nhưng những người khác còn bận thu hoạch, không thể giúp được gì.

Tam Nha bất tri bất giác chạy ra khỏi thôn, cho đến khi mặt trời mọc, đầu cô hoa mắt chóng mặt, mắt mơ hồ thấy một bóng người quen thuộc.

“Sao con lại ở đây.” Tần Trạch thấy sắc mặt Tam Nha rất tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút sức sống nào.

Hắn hỏi, Tam Nha cũng không phản ứng.

Tần Trạch lại kêu một tiếng: "Tam Nha, Tam Nha?" Tiểu nha đầu đảo mắt một vòng rồi hôn mê.

Tần Trạch vội vàng đỡ người, sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện không có gì đáng ngại, Tần Trạch mới an tâm chút, hắn tiện tay bế Tam Nha trở về nhà.

Lúc Tần Trạch vào thôn, Đại Nha các nàng thấy hắn, lập tức chạy tới: "Cha, cha đã đi đâu vậy?”

Tần Trạch quơ quơ túi giấy dầu trong tay: “Mua đồ.”

Đồ trong thị trấn nhỏ có hạn, Tần Trạch vẫn phải đến tiệm thuốc mua hương diệp, bát giác hồi hương, quế bì và một vài gia vị khác.

Tam Nha bị một mùi hương lạ lẫm làm thức tỉnh, Tứ Nha canh giữ ở bên cạnh nàng, thấy nàng vừa tỉnh lập tức gào lên.

"Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ tỉnh." Nhị Nha bưng một chén canh trứng đi vào, hốc mắt ửng đỏ: "Nha đầu nhà muội hù chết tỷ tỷ rồi có biết không?” Tam Nha hỏi: "Cha đâu?”

“Cha làm đồ ăn ngon.” Tứ Nha cướp lời: “Buổi sáng cha lên thị trấn mua đồ.”

Tam Nha nói theo bản năng: “Tiền của ông ấy ở đâu ra?” Không phải bao nhiêu tiền đều cho nàng hết sao.

Chẳng lẽ cha lấy tiền mình giấu.

Tam Nha suy nghĩ thật nhanh, Tứ Nha nói chuyện hồn nhiên: “Cha đem thịt đi đổi cho người ta.” Nhị Nha biết Tam muội thông minh, là cô nương có ý tưởng nhất trong các tỷ muội nhưng mà lúc này vẫn sờ đầu Tam muội: “Tam Nha, đừng nghĩ linh tinh nữa, ăn gì trước đi. Cha nói do muội bị đói nên choáng váng.” Tam Nha nghe vậy sắc mặt đỏ bừng.

Nàng ăn canh trứng, Tứ Nha giương mắt nhìn nàng, Tam Nha định đút cho nàng ta một hớp thì Tứ Nha lắc đầu cự tuyệt.

"Tam tỷ đói bụng lắm, Tam tỷ ăn đi." Tam Nha ngượng ngùng trừng nàng một cái: "Đi ra ngoài."

“Vâng.” Tứ Nha ủy khuất rời đi. Vừa vào nhà bếp ngửi thấy mùi thơm lại cười tươi.

“Cha, bao lâu nữa mới có thể ăn thịt, thật là thơm mà.” Tần Trạch cười cô: "Con chạy qua chạy lại chỉ biết nói thơm thế sao?”

Tứ Nha nghi ngờ: "Vậy con không nói gì nữa.”

Tần Trạch sửng sốt, sau đó tròng mắt.

Sau giờ ngọ, Tần Trạch dùng tiền gọi xe bò trong thôn bưng một sọt thịt heo ướp cùng đủ loại lặt vặt đi ra ngoài.

Tam Nha cùng Tứ Nha cũng đi theo.

Người đánh xe là một lão đầu, bàn về tuổi tác, Tần Trạch phải kêu một tiếng Ngũ bá.

Tống Ngũ Tam nhạo báng Tần Trạch: "Không ai hơn ngươi ở khoản kiếm tiền.” Ra khỏi cửa cũng gọi xe bò, không chịu phí chút sức nào. Tiền thì không kiếm được nhưng phải tiêu trước đã.

Tần Trạch nằm trên xe bò miễn cưỡng nói: "Ta gọi cái này là nghỉ ngơi dưỡng sức?”

Tứ Nha tò mò: "Nghỉ ngơi cái gì cơ?”

Tần Trạch than thở: "Ai da, con nhìn con đi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả lời cha nói cũng không hiểu.”

Tống Ngũ bá không ưa nhìn hắn bắt nạt một đứa trẻ con: “Ngươi cũng biết chữ sao?"

“Ai nói.” Tần Trạch được nước nói: "Ra ngoài lăn lộn mà không biết chữ sẽ bị người khác coi thường.”

Tống Ngũ bá không hiểu: "Ngươi chưa từng đi học..."

Tống Ngũ bá dừng lại, sửa lại: "Không phải lúc nhỏ ngươi chỉ đi học nửa năm sao?” Cha mẹ của nguyên chủ rất đau đầu vì hắn, cân nhắc đến tương lai của hắn nên mới tằn tiện chắt bóp tiết kiệm được một khoản tiền cho hắn đọc sách nhưng nguyên chủ lại không thích.

Tần Trạch hừ nói: "Ta thông minh nha, học một lần đã hiểu." Tống Ngũ bá cảm thấy hắn đang khoác lác, cười một tiếng.

“Ngươi không cần cười nhạo ta.” Tần Trạch ngồi dậy: “Ta còn biết tính toán, ngươi nghĩ mà xem, nếu như vào sòng bạc mà không biết tính toán thì không phải là để cho người khác bắt nạt sao.”

“Ta gọi cái này là, lần đầu làm, lần hai quen.” Sắc mặt Tống Ngũ bá quỷ dị, sao Tần Trạch này không chính đáng mà lại nói lý.

Tam Nha níu tay Tần Trạch: "Cha, cha lại muốn đi đánh bạc sao?”Tần Trạch lắc đầu: "Không đi nữa không đi nữa. Ta cũng chỉ là vì các con thôi.”

Tống Ngũ bá vô tình đâm chọc hắn: “Tam Nha, đừng nghe cha ngươi nói bậy. Hắn không phải vì các ngươi đâu mà bởi vì hắn xem bói nói sau này sẽ phát tài đó, mà muốn phát tài thì trước hết phải đánh bạc. Cha ngươi nói xạo đó.”

Mặt tt không nén được lửa giận: “Sao ông lại nói ra hết vậy?”

Tống Ngũ bá cười ha ha, vung roi, xe bò lăn bánh.

Tần Trạch cũng nằm trên xe bò, tn khua tay, trong lòng như lửa đốt. Một lát sau, nàng nhìn cha nàng đang yên tĩnh ngủ, rõ ràng có một suy nghĩ.

Nếu như cha nàng muốn phát tài bởi nhờ đánh bài vậy thì cả đời này cha nàng vẫn cứ nghèo thôi.

Chờ sau này nàng trưởng thành, nàng sẽ kiếm tiền.

Xe bò dừng lại ở phố trên thị trấn, nơi đó có mấy hàng rong bán thức ăn và trái cây rừng.

Tần Trạch chỉ chỗ đó, rời đồ từ trên xe bò xuống. Vào đó bởi vì ở đây lạnh, sẽ không bị khô cóng.

Trước khi đi, Tống Ngũ bá nhìn Tần Trạch một cái. Người này thật sự có thể đem đồ vật đi bán sao?

Thôi thôi, dù sao cũng là thịt, không bán được thì lại đem về nhà ăn.

Tống Ngũ bá nghĩ đến chỗ này, mới an tâm rời đi.

Phố Tây thường là nơi giang hồ đi ngang, mặc dù lúc này không có nhiều người ra ngoài nhưng đã gọi là giang hồ thì bất kể là thời tiết nào cũng phải ra cửa kiếm hời.

Cho nên sau nửa giờ, đã có người phát hiện ra Tần Trạch.

“Trạch ca bán thịt heo sao?”

Tần Trạch nheo mắt nhìn: “Thịt nhiều quá ăn không hết nên đem ra bán.” Lời này thật khiến kẻ khác ghen ghét, những người khác thì không có thịt để ăn, nhà ngươi lại nhiều quá ăn không hết.

Một nam nhân khoảng hai mươi tuổi nhìn cười nói: “Trạch ca, đều là huynh đệ, huynh xem…”

Tần Trạch suy nghĩ một chút, cầm dao thái một miếng thịt ba chỉ, to cỡ ngón tay út.

“Huynh đệ cả, cho các ngươi một chút.”

Ba tên giang hồ: ...

Nhưng mà có còn hơn không.

Tam Nha thở phào nhẹ nhõm, cha nàng cuối cùng vẫn là cha nàng, không cho người ngoài thứ gì. Tứ Nha gẩy đùi tt, thèm ăn: “Cha, con cũng muốn ăn.”

“Con đúng là đồ ham ăn, cả ngày chỉ ăn ăn ăn.” Trong miệng tt nói không ngừng nhưng tay vãn cắt một miếng to chừng một bàn tay, đặt vào trong chén rồi đưa cho Tứ Nha.

Tiểu nha đầu ngồi trên ghế, mùi hương quyến rũ, gọi tam tỷ ăn chung.

Nàng vừa ăn vừa nịnh hót: “Tay nghề của cha đúng là vô địch.”

“Hương thơm của thịt thật là ngon thật là thơm quá đi.”

Đám côn đồ ngây người: “Thịt Trạch ca nấu sao?”

Tần Trạch: “Sao lại không, cũng chỉ có kiến thức của lão tử mới có thể làm ra món ngon thế này.”

“Nhưng mà thịt kho vẫn thua bên phủ thành một chút.” Ba tên giang hồ nếm thử vị thịt, thèm thuồng: “Trạch ca, huynh bán thế nào?” Tần Trạch dùng dao thái một miếng thịt kho: “Ba mươi văn tiền một miếng.” Những miếng thịt này cắt không chênh nhau là mấy, mỗi miếng thịt đều to chừng một bàn tay người lớn, mỗi miếng khoảng một cân.

Sắc mặt ba tên giang hồ khó hiểu, trên trấn của bọn họ một cân thịt heo nạc mỡ đan xen nhau cũng chỉ mười bảy mười tám văn tiền một cân. Buổi chiều còn có thể mua được giá mười năm văn tiền.

Tần Trạch lại dám mở miệng nói ba mươi văn tiền, sao không đi cướp đi.

Ba tên giang hồ cứ đứng đó, Tần Trạch thấy phiền: "Có mua hay không, không mua thì đi đi.”

Hắn cầm một miếng thịt kho đưa cho Tam Nha: “Này, đi đổi cho cha một hũ rượu, ở ngay phía trước kia.” Tần Trạch chỉ hướng, đại khái cách khoảng sáu mươi bảy mươi bước chân, có thể nhìn thấy được, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Tam Nha không động đậy.

Tần Trạch lên giọng: "Đi đi." Tam Nha không tình nguyện đi.

Cha nàng có ba mươi cân thịt thì nhà mình ăn hai cân, cha nàng thì đem thịt đi đổi lấy rượu.

Tiền thì không thấy xu nào mà thịt thì vơi đi một nửa.

Tam Nha đỏ lên mặt, cầm qua cho ông chủ bán rượu, ông chủ quán rượu cũng thấy làm lạ, người bình thường vẫn thường cầm tiền đi mua rượu, đổi vật lấy vật vẫn hiếm thấy.

Ông chủ dùng dao cắt một miếng thịt kho lên nếm thử, sau đó ánh mắt sáng lên, trực tiếp đổi cho Tam Nha một vò rượu.

Tiểu nha đầu ngẩn người, ôm rượu trở về.

Tần Trạch trực tiếp mở ra rượu, một hớp rượu một miếng thịt kho khiến cho ba tên giang hồ chảy nước miếng ròng ròng.

Cuối cùng ba người góp tiền lại, mới gom đủ hai mươi bảy văn tiền, nói hết lời, khen hết lời mới khiến cho Tần Trạch bán một miếng thịt heo kho cho bọn họ.

“Ca, huynh thái thịt mỏng một chút.” Nếu không thì ăn hai miếng là hết.

Tần Trạch nói: “Nhiều chuyện.”

Vào sổ hai mươi bảy văn tiền, lòng Tam Nha như lửa đốt, cô chăm chăm siết chặt túi tiền.

Tần Trạch vui vẻ: "Con ôm tiền, nếu mà nhiều thì con đếm sao.” Trong lòng tn cũng không chắc nhưng vẫn mạnh miệng: “Biết.” Tần Trạch cũng không quản nàng.

Tam Nha lấy hết dũng khí hét thật to ở ven đường, Tần Trạch cùng Tứ Nha ngồi trên băng ghế ăn ăn uống uống, rượu là rượu ngon, thịt là thịt ngon.

Đàn ông đi ngang qua, mười người thì có đến năm người dừng lại hỏi giá, trong đó chỉ có một hai người bỏ tiền.

Thịt lợn thái nhỏ, được bọc bằng lá dong hái ở dưới quê, bó rơm lại, thế là xong chuyện.

Thịt heo kho mà tt chuẩn bị không nhiều, vừa hoàng hôn đã bán hết, còn lại hai miếng hắn giữ lại.

“Đi, về nhà thôi.” Tam Nha bán đồ đang hăng, không muốn đi: “Cha, chúng ta cứ chờ thêm lúc nữa, còn hai miếng thịt bán tí là xong.” Vậy thì có thể bán thêm được sáu mươi văn tiền.

“Bán gì mà bán, đem về ăn.” Hắn ném hết dao thái, băng ghế, mấy đồ lặt vặt vào gùi rồi dùng hai chiếc lá gói hai miếng thịt kho cầm trong tay. Tứ Nha đứng quanh người hắn, ừm, chính xác mà nói thì Tứ Nha đứng vây hai miếng thịt.

Tam Nha tức giận giậm chân, vẫn đi theo lên.

Đến khi bọn họ trở về thôn, trời cũng đã tối. Tần Trạch nghĩ ra cái gì đó, cầm một miếng thịt heo kho đưa cho Tam Nha: “Con đem qua nhà Tần Văn Sơn, nói một miếng thịt đổi lấy mấy con gà con vịt con của bọn họ.”

“Các con nuôi cho béo tốt, tranh thủ sau này ngày ngày có trứng cho cha ăn.”

Tần Trạch đi lấy túi tiền, còn nói: "Nhớ đổi nhiều một chút.” Tam Nha, Tam Nha nhắm mắt đi. Trong thôn vừa chia vịt, nhà chú Văn Sơn nhất định không thiếu, một cân thịt kho này có thể đổi lấy mấy con gà con, Tam Nha cũng không biết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp