Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 22: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp

Cuối cùng Tần Trạch vẫn nghe theo Tam Nha: "Được rồi được rồi, dù sao cũng không có hai đồng tiền, con muốn chơi thì chơi đi.”

Hắn được nước nói: "Rất nhanh ta sẽ phát tài, đến lúc đó dễ dàng đưa mấy trăm lượng bạc cho con thỏa sức chơi.”

Đại Nha Nhị Nha: Wow…

Tứ Nha: (^O^)

Tam Nha lười phản ứng lại hắn, ôm tiền chạy đi. Nàng phải len lén giấu.

Nơi cha nàng giấu tiền đã cho nàng linh cảm, nàng cũng muốn làm theo, nhưng sau đó lại cảm thấy cha cô là một tay giấu tiền lão luyện, nhất định có thể đoán được ra nơi cô giấu tiền.

Không được, nàng phải sáng tạo ra cái mới.

Ngày thứ ba, trời vừa sáng, Tống Đại Sơn trong thôn đã tới Tần gia, hắn cười ha hả nói: "Tần Trạch, xuống ruộng."

Tần Trạch lười biếng nói: "Tối hôm qua ta ngủ không ngon, ta chợp mắt thêm chút nữa. Ngươi đi cùng đám Đại Nha đi.”

Gân xanh trên thái dương Tống Đại Sơn co giật, trong lòng mặc niệm, đây là Tần Trạch, không phải con trai hắn, đây là Tần Trạch.

Mấy lần như vậy, Tống Đại Sơn mới ngặn được hỏa khí trong người. Mấy tỷ muội Đại Nha nhìn hắn trân trân, hỏa khí trong người Tống Đại Sơn tản đi, thở dài nói: "Chúng ta đi thôi."

Những người khác trong thôn thấy bọn họ đi cùng nhau, Tống Đại Sơn đơn giản giải thích mấy câu.

Những người khác không nói gì, nhìn cô con gái nhỏ nhất của Tần gia Tứ Nha cũng đi theo xuống ruộng, Tần Trạch còn ngủ nướng, cảm thấy mấy nàng thật xui xẻo.

Tống Đại Sơn rất có thực lực lại là người đôn hậu. Mặc dù nhận tiền của Tần Trạch nhưng lúc làm việc vẫn ra sức mười hai phần.

Đại khái là hắn muốn giúp bốn tỷ muội đáng thương của Tần gia.

Đến khi mặt trời leo lên trời cao, Tần Trạch mới chậm rãi đến ruộng, huýt sáo: “Làm đến đâu rồi mọi người.”

Tam Nha và Tống Đại Sơn đồng loạt bốc, lửa giận hết lần này tới lần khác nhưng lại không thể nói gì.

Tần Trạch làm như không nhìn thấy, hắn vuốt tóc: "Ta làm cơm trưa rồi. Ta vẫn rất cần mẫn nhé."

Những người đang làm việc bận rộn dưới ruộng: …

Tứ Nha giơ bàn tay nhỏ bé ra: "Cha, con muốn ăn thịt."

Tần Trạch nhìn nàng: “Để lại cho con một phần canh.”

“Vâng vâng ạ.” Tứ Nha vui tươi hớn hở cười, sau đó lại xách nhỏ đi nhặt những hạt đậu vãi.

Những người trong thôn khác: Nha đầu này thật là ngốc nghếch.

Tần Trạch xé cây cọng cỏ ngậm vào miệng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, người người đua nhau rời đi.

Tống Đại Sơn hì hục hì hục làm lụng, chờ đến trưa, bụng hắn đói cồn cào, hắn giơ tay lên lau mồ hôi.

Tam Nha đi tới: "Bác, chúng ta về nhà ăn cơm trước đi."

Trong lòng Tam Nha thật sự cũng không chắc, chỉ mong cha cô ít nhiều gì cũng nấu một ít khoai lang và đậu, nhà còn một ít mỡ heo, đến lúc nó pha chút mỡ heo cũng coi như là có mỡ.

Càng đến gần Tần gia, bước chân của mọi người đều nặng nề, chỉ có Tứ Nha hoan hô muốn ăn cơm.

Tống Đại Sơn nuốt không trôi khẩu khí này.

Nhưng mà Đại Nha vừa đẩy cổng ra, trong nhà lại tỏa ra một mùi thơm.

Tứ Nha lạch bạch chạy đến phòng bếp, nước miếng chảy ròng: "Cha."

Sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm đống thức ăn trên bếp không rời mắt, mơ hồi nói: “Cha ơi đây là gì vậy ạ, thơm quá đi.”

"Đương nhiên là đồ ăn ngon rồi.” Tần Trạch dùng đũa gắp một miếng thịt chiên vàng đút vào miệng Tứ Nha, tiểu nha đầu mặc kệ bỏng ăn một miếng.

Miệng con gái vừa đóng lại, Tần Trạch liền vung tay: “Hôm nay mệt chết bộ xương già này của ta rồi.”

Hắn từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nói: "Tam Nha lấy nước nóng rửa mặt, Tứ Nha bày bát đũa."

"Đại Nha bưng thức ăn, Nhị Nha xới cơm."

Bốn cô con gái đều được phân chia công việc.

Tống Đại Sơn thấy vậy, cảm thấy không ngoài ý liệu một chút nào.

Nhưng khi hắn vừa rửa tay rửa mặt, ngồi vào bàn ăn của Tần gia, nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì thật sự kinh ngạc.

Ở giữa bày một bát canh thịt rùa, chung quanh bày là lươn nướng, còn có cả mấy con cua, thậm chí là mấy con cá nhỏ.

Số cua và số cá đều được ấn định, chia đủ cho sáu người.

Cơm là đậu khoai lang đỏ, chẳng ra hình dáng gì, nhưng mà màu sắc đồ ăn rất đẹp mắt nhưng chỉ vậy thôi thì hắn vẫn chẳng coi vào đâu.

Tần Trạch gắp một con cua lớn nhất, lúc này Tam Nha mới hoàn hồn, giọng rung rung nói: “Cha, những thứ này ở đâu ra?"

Tống Đại Sơn cũng dựng lỗ tai lên nghe.

Tam Nha bị nghẹn lại, hồi lâu nói không ra lời. Nàng nhìn bát canh thịt rùa giữa bàn có chút đau tim.

Đồ chơi này có thể bán ra tiền.

Cha nàng cứ vậy mà tạo ra sao?

Tứ Nha thấy những người khác không động đũa, nóng nảy: "Cha, cha, con có thể ăn cơm hay không."

“Cái này con phải nói sao.” Tần Trạch lớn tiếng nói: "Ăn đi."

Tống Đại Sơn cũng không khách khí, gắp một con cá chiên nhỏ. Con cá này được chiên bằng mỡ heo, ngoài giòn trong mềm, trên vẩy được rắc một chút muối, mùi vị rất ngon.

Tứ Nha ngại cầm đũa, trực tiếp cầm tay ăn, Tam Nha cũng gắp một miếng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đại Nha Nhị Nha xin lỗi, cúi đầu ăn đậu cơm, sau đó trong chén xuất hiện một con cá nhỏ.

Tam Nha nghiêm mặt nói: "Con cá này ăn nguội không ngon.”

Tống Đại Sơn ngước mắt nhìn Tam Nha một cái, lại liếc nhìn Tần Trạch.

Tần Trạch giống như không nhìn thấy, dường như ngầm cho phép.

Tống Đại Sơn có chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh hắn không nghĩ gì nữa, cũng không biết sao Tần Trạch chiên kiểu gì ăn ngon thật, bên trong còn có cả nước tương.

Nước tương mua từ lâu rồi nhưng trong nhà chưa từng ăn, bây giờ sắc mặt Tam Nha rất tốt, đương nhiên không cố kỵ.

Ăn no tám phần, thêm một chén canh thịt rùa nữa, cả người sảng khoái.

Tần Trạch chia phần thịt rùa ra, Tam Nha còn có chút do dự, Tứ Nha ăn nồng nhiệt.

Sau giờ ngọ, Nhị Nha rửa chén, nhìn đông nhìn tây trong phòng bếp. Sau đó, phát hiện ở trong một góp có một thùng gỗ, bên trong nuôi toàn lươn là lươn.

Lúc này Tam Nha mới cười, cho rằng cha nàng chia thành hai.

Tống Đại Sơn nghỉ ngơi ở Tần gia hai khắc đồng hồ, lại dẫn bốn tỷ muội ra đồng làm việc tất bật.

Buổi trưa được ăn uống no nê, lần này bọn họ ra đồng, Tần Trạch ở nhà nghỉ ngơi, Tống Đại Sơn cùng Tam Nha cũng không còn tức giận như vậy nữa.

Còn cơm nước ở Tần gia cũng không khác Tống gia là mấy. Tống Khởi An xoa đầu muội muội: “Buổi chiều, Thanh Thanh lại cầm giỏ ra bờ sông, lần nào muội cũng có thu hoạch.”

Dù sao Thanh Thanh cũng là một nha đầu không biết chuyện đồng áng, chi bằng cải thiện bữa ăn cho bọn họ.

Lời của Tống Khởi An phải cần đến người nhà bồi thêm, nhưng Tôn thị có chút lo lắng: “Bây giờ chuyện đồng áng bận rộn, bờ sông không có ai, thân gái một mình mẹ không yên tâm.”

Tống Thanh Thanh cười nói: "Mẹ yên tâm đi. Bờ sông có người, buổi sáng con cũng gặp ca của Tam Nha."

Người của Tống gia kinh ngạc: "Tần Trạch?"

Tống Khởi An ân cần hỏi: "Tần Trạch... khụ khụ, Tần thúc không bắt nạt muội đó chứ."

Tống Thanh Thanh lắc đầu: “Lúc muội bắt lươn, Tần thúc còn giúp muội một tay mà.”

Tống Khởi An cũng không phải là rất yên tâm, hắn cau mày nói: "Thanh Thanh, sau này muội cách xa hắn một chút."

Tần Trạch ở chung với đám giang hồ, thích là đánh nhau, ai mà biết ngày nào đó hắn đem Thanh Thanh đi bán.

Mặc dù khả năng này rất thấp nhưng mà Tống Khởi An không thể không đề phòng.

Tống Thanh Thanh làm khó, mặc dù trước kia nàng không thích Tần Trạch, nhưng mà hôm nay nói chuyện với chú Tần Trạch, nàng phát hiện con người của chú Tần Trạch cũng không tệ lắm.

À, chỉ là hơi lười một chút.

Tôn thị rất tán thành lời của con, Tống Tề Hà há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Thanh Thanh là con gái bảo bối của bọn họ, bọn họ không thể để cho Thanh Thanh gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Dưới sự dặn dò cưỡng bức của người nhà, cuối cùng Tống Thanh Thanh cũng đồng ý. Buổi chiều, người nhà không để nàng ra ngoài nữa.

Buổi tối Tần Trạch nấu cơm, trên bàn cơm hắn hỏi tiến độ, Tống Đại Sơn lại thành thật: "Phần lớn việc tôi làm xong hết rồi, còn lại thì tự mọi người làm cũng được.”

Hắn cảm thấy Tần gia thật không dễ dàng, suy nghĩ giúp Tần gia tiết kiệm một chút tiền, ai ngờ đâu Tần Trạch khoát khoát tay: “Đưa phật phải đưa đến Tây Thiên, giúp người phải giúp cho trót. Ngày mai ngươi quay lại làm nửa ngày công, ta trả tiền nửa ngày công.”

Tống Đại Sơn nhìn Tần Trạch, một lời khó nói hết.

Tần Trạch rêu rao: "Sao lại kì kèo như vậy." Hắn đau lòng nói: "Được rồi được rồi, ta lại nuôi cơm trưa ngươi, không khác là mấy.”

Tống Đại Sơn: ...

Tống Đại Sơn cầm tiền công hôm nay về nhà, người nhà trả lại cho hắn, vẫn bớt cơm tối cho hắn: “Tần Trạch khẳng định lo cơm nước cho con rồi, con để cho cha đi cha lại không đi sao.”

Con dâu Tống Đại Sơn lẩm bẩm: "Vận khí của Tần Trạch đúng là tốt."

Tống Đại Sơn cũng cảm thấy vậy, nhưng mà những thứ vận khí này có bao giờ được lâu dài chứ.

Ngày tiếp theo, Tống Đại Sơn lại đến Tần gia, lần này hắn cũng không thèm gọi Tần Trạch dậy, đưa bốn tỷ muội ra đồng.

Tần Trạch cũng vác gùi ra cửa.

Tôn thị không để cho Tống Thanh Thanh đến bờ sông, Tống Thanh Thanh lập tức muốn lên núi nhặt củi. Người nhà thương nàng nên không để cho nàng phải đụng chân đụng tay nhưng mà người nhà đang làm việc, Tống Thanh Thanh nghỉ ngơi, trong lòng không khỏi khó chịu.

Trời đang nóng, chẳng mấy chốc nàng đã toát mồ hôi. Tống Thanh Thanh ngồi tựa vào một thân cây nghỉ ngơi. Nàng nhìn sang bó củi bên cạnh than thờ: “Không thể đến bờ sông thì không thể bắt cá.”

Nhà mua thịt, Tống gia ở trong thôn cũng coi như dư dả, nhưng cũng không thể khiến mọi người ăn thoải mái, mỗi bữa ăn mấy miếng thịt là tốt rồi.

Tống Thanh Thanh híp mắt nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng lầu bầu: "Thật là nhớ một bữa thịt được ăn thoải mái quá đi.”

Được rồi, nàng đang nằm mơ giữa ban ngày.

Tống Thanh Thanh cười lắc đầu một cái, cầm tay áo lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục nhặt củi.

Nhưng mà nàng mới vừa đi mấy bước, cách đó không xa từ trong bụi cỏ truyền đến một tiếng động lớn, Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên theo bản năng, một con heo rừng toàn thân đầy máy xông ra.

"Mau tránh ra!" Không biết từ đâu truyền đến một tiếng vang lớn, một lúc sau, Tống Thanh Thanh bị kéo sang một bên.

Còn con heo rừng kia vồ hụt, ngã bịch ra đất, tắc thở tại chỗ.

Tống Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã truyền tới tiếng vỗ tay hoan hô vui mừng: “Phát tài rồi phát tài rồi."

Tống Thanh Thanh nháy mắt mấy cái: Giọng nói này sao lại quen như vậy nhỉ.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh không phải ai khác mà chính là Tần Trạch.

Tần Trạch bị niềm vui sướng làm cho mê muội đầu óc, lập tức chạy xuống núi khoe khoang với mọi người làm sao để một mình hắn giết chết một con heo rừng.

Những thôn nhân đang bận rộn làm lụng đương nhiên là không tin.

Tần Trạch bất mãn: "Thật mà, con gái nhỏ của Tống Tề Hà có thể làm chứng." Liên quan đến Tống Thanh Thanh, thôn nhân không bình tĩnh.

“Thanh nha đầu đâu?” Tần Trạch ngây người, sau đó yếu ớt nói: "Ta vui mừng quá, báo tin vui trước.”

Thôn nhân: ...

Rất nhanh thôn trưởng từ dưới ruộng gọi sáu bảy thanh niên trai tráng trẻ tuổi đến.

Huynh đệ Tống gia nghe tin lập tức chạy đến, thấy Tần Trạch hận không thể bóp chết hắn, Tống Khởi Khang đen mặt lại: “Xin chú Tần Trạch dẫn đường.” Tần Trạch rụt cổ, dẫn một đám người lên núi, nửa đường lại đụng phải Tống Thanh Thanh đang chật vật.

Huynh đệ Tống gia lập tức vây quanh, Tống Khởi An hỏi: "Thanh Thanh, Tần Trạch có làm khó dễ muội không?”

"Không có không có." Tống Thanh Thanh vội nói: "Chúng ta gặp được heo rừng, là chú Tần Trạch cứu ta." Tần Trạch đắc ý hất cằm lên.

Tống Thanh Thanh vừa dứt lời, mấy thanh niên kích động: “Thật sự có heo rừng hả.”

"Thanh Thanh, con heo rừng kia đang ở đâu.” Bọn họ chạy tới, Tần Trạch lập tức rêu rao: “Con heo rừng này là do ta giết, là của ta, của ta.”

Có người thông minh cười nói: “Tần Trạch, trên người con heo rừng này đầy vết thú cào, không phải do ngươi giết.”

"Chính là ta chính là ta." Tần Trạch lên giọng, dường như có sức thuyết phục vậy.

Thôn nhân mặc kệ hắn, đi hỏi Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh do dự nói: "Ta cũng không biết, ta thấy heo rừng nhào tới chỗ ta, sau đó bị chú Tần Trạch kéo qua một bên. Sau đó con heo rừng kia ngã chết.” Những người khác tiếp tục tra khảo: “Nói như vậy, con heo từng này vốn bị những mãnh thú truy đuổi, vốn dĩ sắp chết.”

“Ta nhổ vào.” Tần Trạch tức giận mắng: "Các ngươi cũng không biết xấu hổ quá mức rồi đấy, cứ như vậy mà xóa bỏ công lao của ta à.” Sắc mặt mấy người đàn ông ngượng ngùng.

Mặc dù biết con heo rừng không thể nào là do Tần Trạch giết chết, nhưng không thể không nói, có lẽ Tần Trạch có công gì đó.

Vì vậy thôn trưởng mở miệng nói: "Tần Trạch, con heo rừng này đoán chừng hai trăm cân, nhà ngươi phân ba mươi cân thịt, còn dư lại chia đều cho những người trong thôn, thấy thế nào." Sau khi thu thập heo rừng sẽ co lại, chia cho nhà Tần Trạch ba mươi cân thịt cũng không ủy khuất cho hắn.

Tần Trạch sờ càm một cái, con ngươi xoay chuyển. Những người khác nhìn một cái cũng biết là muốn chơi chiêu xấu.

Tần Trạch mở miệng: "Năm mươi cân."

"Không được." Thôn trưởng lập tức bác bỏ. Hắn thừa biết đạo đức của Tần Trạch, không thể nhượng bộ.

Tần Trạch giậm chân: "Heo rừng là do ta giết, là do ta, do ta.” Những người khác phản bác: “Trên người con heo rừng này vốn có vết thương.” Đây cũng là lí do tại sao thôn trưởng lại nói chia thịt, nếu quả thật một mình Tần Trạch giết chết nó thì thôn trưởng cũng không thể làm chủ để chia.

Sau một hồi cãi vã cùng bọn họ, Tần Trạch vẫn chọn nghe theo lời thôn trưởng nói, chia nhà Tần Trạch ba mươi cân thịt nhưng chia thêm cho hắn dạ dày và tim heo.

“Hôm nay ta tốn nhiều sức lực, rất yếu ớt, phải bồi bồ thêm.” Những người khác liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt Tần Trạch đỏ thắm.

Kêu yếu ớt như vậy?

Mọi người buồn nôn nhưng cũng không nói gì thêm, Tần Trạch chính là một chiếc đao thịt, bây giờ đối phương đóng miệng, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người đàn ông khiêng heo rừng xuống núi.

Tống Khởi An thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn Tần Trạch, Tần Trạch phát giác, lập tức trừng lại.

“Ta cứu muội muội ngươi, ngươi còn lườm ta, đúng là không có lương tâm.” Tống Khởi An cả giận nói: “Ngươi cứu muội muội ta không sai nhưng mà trên núi không an toàn ngươi còn kéo muội muội ta lên đó.”

Tần Trạch ngây người: “Vậy, vậy ta không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

"Hơn nữa, em gái ngươi có chân, tự mình chạy đi.” Tống Khởi An tức giận muốn đánh hắn, bị thôn trưởng ngăn lại, thôn trưởng nghiêng đầu quát với Tần Trạch: “Ngươi im miệng đi.”

Vốn dĩ chuyện Tần Trạch cứu Tống Thanh Thanh là chuyện tốt, nhưng cuối cùng lại khiến Tần Trạch…

Làm ơn mắc oán.

Tần Trạch hừ một tiếng, huýt sáo chạy ra trước mặt.

Hệ thống chế nhạo: "Túc chủ thật là thảm."

Tần Trạch: "Trêu chọc con nít vui mà.” Hắn dụ heo rừng và những con thú khác tranh đấu, để trên người đều là vết cào của mãnh thú, vốn dĩ định coi là vô tình nhặt được, ai mà ngờ vận may của nữ chính quá lớn.

Mặc dù hôm qua Tần Trạch đã được lĩnh hội một lần nhưng chuyện như này vẫn thấy ngạc nhiên.

Tần Trạch đoán lúc heo rừng phi tới, hắn có không kéo Tống Thanh Thanh tránh đi thì Tống Thanh Thanh cũng không bị làm sao cả.

Nói không chừng lúc heo rừng vừa nhảy bổ lên thì lập tức tắc thở.

Hắn đi phía sau, con đường lên núi, chỉ dựa vào Tống gia, nếu không thì Tống Thanh Thanh cũng không dám lên núi nhặt củi. Hai là cả ngọn núi đều bị hắn dọn dẹp từ trước, Tống Thanh Thanh căn bản sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp