Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 21: Nữ phụ ác độc trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp



Tam Nha và Tần Trạch giúp nhà họ Tống hái cỏ heo nguyên một tháng ròng thì ân tình này mới coi như được trả xong.

Nhân lúc trước mùa thu hoạch, Tam Nha đề xuất ra sông mò ốc và bắt cá nhỏ.

Tần Trạch không làm: “Có ít thịt lại nhiều việc, ai ngu mới làm.”

Tam Nha nhắm mắt hít một hơi. Sau đó mới nói: “Được rồi, con không đi. Nhưng cha còn nhớ lời cha từng nói lúc trước chứ.”

Tần Trạch ngẩn ra: “Cái gì cơ?”

Tam Nha cười lạnh một tiếng, vẻ châm chọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của có chút mâu thuẫn: “Chẳng phải lúc trước cha từng nói muốn kiếm nhiều tiền sao. Tiền đâu?”

Tần Trạch nói rất đương nhiên: “Rất nhanh rất nhanh sẽ có thôi.”

Tam Nha truy hỏi đến cùng: “Rất nhanh là bao lâu nữa?”

Tần Trạch chạy từ nhà chính ra ngoài sân, Tam Nha cũng chạy theo: “Cha nói đi.”

Tần Trạch sốt ruột: “Giời ạ, đã bảo là rất nhanh sẽ có thôi mà.”

Tam Nha liếc hắn một cái, sau đó hét lớn: “Đồ lừa gạt!”

Tần Trạch khó chịu: “Sao cha lại thành kẻ lừa gạt rồi.”

Tam Nha: “Cha vốn sẽ không phát tài.”

“Này, nha đầu con nguyền rủa cha hả.” Tần Trạch nhìn quanh, nhặt một cành cây lên đánh về phía Tâm Nha.

Tam Nha vừa mở miệng đã khóc rống lên: “Cha đánh con đi, cha đánh chết con thì cha vẫn là kẻ lừa gạt.”

“Cha ta là một kẻ nói dối, Tần Trạch là một kẻ lừa gạt.”

Đại Nha và Nhị Nha ra ngoài gánh nước, chỉ có Tứ Nha ở nhà, tiểu nha đầu vô cùng sợ hãi chạy ra ôm đùi Tần Trạch chặt cứng: “Cha không đánh Tam tỷ, cha không đánh.”

“Tam tỷ chạy mau.”

Tam Nha do dự nhìn nàng, chạy được hai bước lại chạy ngược trở lại, hung hăng lao về phía Tần Trạch, mượn lực nhảy lên, cắn cánh tay Tần Trạch một cái thật mạnh.

Tần Trạch rú lên đau đớn, rồi ném nàng sang một bên.

“Nha đầu con đó.”

Tam Nha không phục trừng hắn, ánh mắt sáng rực.

Khí thế Tần Trạch chợt suy yếu: “Con là chuột à, lại còn cắn người.”

Hắn giận phừng phừng chạy ra ngoài, tóm đại một người để phàn nàn, người đó có đôi mắt xếch, Tần Trạch tâm sự như hai huynh đệ thân thiết: “Ngươi nói coi cớ sao nha đầu ta lại không tin ta chứ. Ta đã nói là ta rất mau sẽ phát tài mà.

Gã nam nhân mắt xếch đảo tròng mắt, khách sáo nói: “Ngươi làm gì để phát tài?”

Tần Trạch: “Ta cũng không biết”

Gã nam nhân mắt xếch:…

Khóe miệng hắn ta giật một cái, nhấc chân muốn rời đi, lại bị Tần Trạch giữ lại: “Này này, đừng đi mà, ngươi cũng không tin ta sao?”

Mắt xếch vô cảm: “Ta bị ngu mới đi tin ngươi.”

Tần Trạch buồn bực, giãy giụa một phen: “Thôi, ta nói cho ngươi biết nhé.”

Vẻ mặt của Mắt xếch khẽ nhúc nhích.

Tần Trạch nghiêng người qua thì thà thì thầm, không lâu sau, cả thôn Tống gia đều biết Tần Trạch bị lừa.

Mắt xếch là một cái loa lớn nổi tiếng trong thôn, chỉ cần hắn ta biết chuyện gì, nghĩa là cả thôn Tống gia đều biết.

“Thật đó, không lừa ngươi đâu. Tần Trạch tự nói đấy, hắn ta gặp được một thầy bói. Gã đó nói một năm sau hắn ta sẽ phát tài.”

“Gã còn nói với Tần Trạch là trong vòng một năm không được đánh bạc, nếu không sẽ phá hỏng tài vận của hắn.”

Người dân thôn Tống Gia có chút choáng váng: “Thảo nào dạo này không thấy Tần Trạch đi đánh bạc nữa.”

Họ còn tưởng là Tần Trạch đã bỏ cờ bạc, nhưng bây giờ xem ra, người ta còn đang nhịn chờ chiêu cuối.

Có người không dám tin: “Tần Trạch thật sự tin sao?”

Không thể nào, đầu óc của Tần Trạch... Ặc, hình như Tần Trạch tin cũng không có gì lạ.

“Mấy tỷ muội Đại Nha bận lên bận xuống, một thanh niên trai tráng như Tần Trạch là cha tụi nhỏ lại chẳng làm gì sất. Trước đó ta còn nghe thấy tiếng Tam Nha khóc trong sân cơ.”

“Tên khốn nào nói xấu ta đó.” Tần Trạch sắc mặt âm trầm đi tới. Khuôn mặt của những người khác lộ vẻ mất tự nhiên.

“Ta nhớ ra ở nhà còn có việc, ta đi trước đây.”

“Ta cũng vậy, ta cũng đi về nha.”

“Chờ đã ta…”

“Đứng lại.” Tần Trạch lớn tiếng nói, “Ta nói cho các ngươi biết, ta là người tốt.”

Mấy người dân suýt nữa trợn tròn mắt.

Tần Trạch hừ một tiếng: “Nếu các ngươi đều đã biết chuyện ta sắp phát tài, ta cũng không ngại giúp đỡ các ngươi một phen.”

Vẻ mặt của vài người dân trông như bị táo bón.

Tần Trạch khoát tay: “Như vậy đi, vụ thu hoạch sắp đến rồi, các người cử ra mấy người thu hoạch giúp nhà ta, mỗi người mười văn tiền một ngày.”

Có người bị tức đến bật cười nói: “Công việc nặng nhọc như vậy, trên trấn trả hai mươi văn một ngày cơ.”

Tần Trạch bất mãn: “Đều là người cùng thôn, các ngươi cũng đừng tính toán quá vậy chứ, sau khi phát tài rồi ta sẵn lòng giúp lại các ngươi mà.”

Mấy người dân thực sự trợn tròn mắt rồi.

Tần Trạch cắn răng: “Vậy ta thêm hai văn tiền, mười hai đồng thì thế nào?”

Mấy người dân quay lưng bỏ đi.

Tần Trạch hét lớn: “Mười ba văn, mười bốn văn?”

Không ai đáp lại hắn.

“Mười lăm văn! Không thêm được nữa.” Tần Trạch nói:“ Ta bao bữa trưa, là cơm khô có đồ ăn mặn.”

Nghe vậy, có hai người dân dừng bước, quay lại nói: “Thêm một bữa tối nữa đi.”

Tần Trạch đau lòng muốn chết: “Các ngươi muốn mạng ta hả.”

Những người khác bị chọc cười “Mạng ngươi chẳng đáng tiền chút nào, bằng không ngươi đã không thuê người, tự mình làm không được hả?”

Tần Trạch dời mắt: “Ta, ta già rồi không đi làm được.”

Nhà họ Tần không có nhiều ruộng đất, bây giờ cũng chỉ có ba mẫu ruộng, trong đó có hai mẫu là ruộng cấp thấp, ruộng cấp thấp trồng khoai lang và đậu tương, những thứ này đều có chung một đặc điểm là nặng.

Mà hai mẫu ruộng này còn cách nhà họ Tần rất xa, ruộng cấp trung còn lại trồng lúa nước, so với thu hoạch khoai lang và đậu tương cũng không dễ hơn bao nhiêu.

Nhị Nha năm nay 10 tuổi, bận việc ở nhà đã đủ mệt, Đại Nha có thể làm công việc đồng áng, nhưng mấy năm gần đây thân thể nàng đã gần như suy kiệt, còn từng bị sảy thai hai lần. Làm công việc nặng nhọc thực sự là đòi mạng nàng.

Tần Trạch cũng không muốn đi làm, bèn nói với người nhà chuyện thuê người.

Đại Nha và Nhị Nha đều ngẩn ra, Tam Nha lo lắng hỏi: “Chúng ta lấy đâu ra tiền?”

Nhà họ nghèo đến mức chuột còn không thèm đến, lấy đâu ra tiền.

“Coi con nghèo khổ chưa kìa.” Tần Trạch bĩu môi, sau đó bước vào nhà.

Tam Nha lập tức đi theo. Sau đó, nàng thấy cha nàng lúc thì nằm bò xuống tìm tòi trong hố dưới gầm giường một lúc, lúc lại lục rương lật tủ, thế mà cũng cạy được chiếc giường gỗ lên.

Tâm Nha vô cùng kinh ngạc.

Tần Trạch lấy ra mấy cái túi vải nhỏ bị phủ một lớp bụi.

Hắn mở từng cái ra, Tâm Nha và các tỷ muội đều rất mong chờ.

Mười văn tiền.

Hai mươi ba văn tiền.

Một miếng bạc vụn.

Bốn mươi tám văn tiền.

Tam Nha đếm rất giỏi, Nhị Nha còn đang nhẩm nhẩm ngón tay, Tam Nha đã đếm xong rồi, nàng chưa hết hi vọng: “Cha, còn có chỗ nào cha chưa tìm không?”

Tần Trạch suy nghĩ một chút, sau đó móc trong giày ra hai văn tiền.

Tứ Nha bịt mũi kêu hôi.

Tam Nha tuyệt vọng.

Nhưng Tam Nha như nghĩ ra điều gì đó, nhìn qua Nhị tỷ.

Nhị Nha lúng túng nói: “Lúc trước cha cầm toàn bộ tiền trong nhà đi đánh bạc rồi.”

Đại Nha càng khó xử hơn, hồi đó nàng gả đi không có đồ cưới, lúc hòa ly không phải đưa tiền đã tốt lắm rồi.

Tam Nha nhìn chỗ tiền bốc mùi trên bàn, còn chưa tới hai trăm quan tiền. Nhưng đây là toàn bộ tài sản của nhà họ Tần bọn họ.

Tần Trạch không để ý: “Ôi dào, qua vụ thu hoạch chúng ta sẽ có tiền rồi mà.”

Tam Nha lạnh lùng nói: “Trừ đi phần để ăn thì còn bao nhiêu chứ.”

Lúa nhà họ trồng không tốt, cho dù bán hết cũng chỉ có thể dùng để mua thêm thức ăn thô, nếu không nhà họ nhất định không đủ ăn, sẽ bị đói.

Trong hoàn cảnh hiểm nghèo này mà cha nàng vẫn bỏ tiền thuê người, còn bao ăn, cơm khô còn có vị thịt.

Tam Nha chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nàng nhìn Đại tỷ và Nhị tỷ mặt mày buồn bã, Tứ muội ngơ ngác, rồi liếc qua người cha vô tâm kia.

Tam Nha đột nhiên đứng thẳng dậy, ôm toàn bộ số tiền trên bàn vào lòng.

“Kể từ hôm nay, con sẽ quản tiền.”

Đại Nha không đồng ý: “Tam muội, chớ làm loạn.”

Thái độ Tam Nha cứng rắn, nàng nhìn thấy rõ ràng, Đại tỷ và Nhị tỷ đều cực kỳ dễ bị lay động. Cha cô mở miệng thôi là hai tỷ tỷ sẽ không giữ được tiền trong tay.

Tứ Nha thì hoàn toàn nằm ngoài phạm vi cân nhắc của nàng.

Tam Nha nhìn chằm chằm Tần Trạch, lớn tiếng nói: “Từ nay về sau tiền bạc sẽ do con quản lý.”

Tần Trạch lớn tiếng hơn cô: “Con dựa vào đâu?”

Tam Nha nghẹn họng, sau đó không đúng lý cũng phải kiên quyết nói: “Con có thể giữ được tiền, con cũng biết đếm tiền.”

Nàng biết rằng không có quy tắc này trong nhà ai cả. Bàn tuổi tác hay là vai vế, nàng đều không đủ tư cách. Nhưng cha nàng lông bông như vậy, người khác không thể giúp nàng, tại sao nàng không thể tự cứu mình cơ chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp