Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 20: Nữ phụ ác độc trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp

Lần nữa được trở về ngôi nhà quen thuộc, Đại Nha lệ tuôn như suối.

Tần Trạch trợn mắt: “Khóc cái gì mà khóc? Người không biết còn tưởng cha đánh con đấy.”

“Tam Nha, đi, làm nguyên một bát trứng hấp* cho đại tỷ con đi, bỏ thêm mấy quả trứng vào.”

Hắn duỗi người, lẩm bẩm nói: “Ngày nào mấy đứa cũng rõ là lắm chuyện, mệt chết cha rồi. Cha đi ngủ đây, cơm tối chuẩn bị xong thì gọi cha.”

Tam Nha nhìn hắn bước vào phòng với vẻ mặt phức tạp. Cha nàng vẫn là cha nàng, lười biếng muốn chết, nhưng không biết vì sao, nàng lại thấy hắn đã thuận mắt hơn một chút rồi.

Đầu óc của nàng thật sự hỏng mất rồi sao?

“Nhị tỷ, muội đi đón Tứ Nha.” Nàng bỏ lại một câu rồi chạy ra khỏi cửa.

Phải rồi, thảo dược trên mặt của nàng cũng cần đi đổi nữa.

Sau khi nàng gõ cửa nhà họ Tống, đại tẩu nhà họ Tống ra mở cửa, Tam Nha chào hỏi xong, vừa định nhắc tới Tứ Nha, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tứ Nha từ trong sân truyền ra.

Nàng xoay quanh Tống Thanh Thanh, ríu rít liên mồm gọi “tỷ tỷ”, “tỷ tỷ”.

Tam Nha:…

Tam Nha gọi: “Tứ Nha.”

Lúc nàng chạy tới, Tam Nha nhận thấy y phục bên trong của Tứ Nha đã được thay xong, đầu tóc cũng đã được gội sạch, còn được thắt bím rất đẹp.

Tứ Nha đắc ý nói: “Tam tỷ, Thanh Thanh tỷ tỷ đã gội thơm cho muội.”

Tam Nha lườm nàng một cái, sau đó nhìn Tống Thanh Thanh, mím môi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Vương thị trợn mắt, xoay người vào nhà.

Tống Tề Hà thay thuốc trên mặt cho Tam Nha, sau đó lại hỏi chuyện của Đại Nha. Tam Nha cũng lựa lời kể cho ông.

Tống Tề Hà thở dài: “Hòa ly cũng tốt. Đại tỷ cháu tay chân nhanh nhẹn, không chết đói được đâu”

Tâm Nha cũng nghĩ như vậy, sau đó nàng nhìn Tống Tề Hà chần chờ muốn nói lại thôi.

Tống Tề Hà nhanh chóng đoán ra: “Cháu muốn nhờ ta đi xem thử đại tỷ của cháu thế nào đúng không.”

Tam Nha vặn vẹo ngón tay, tạm thời bọn họ không thể trả tiền thuốc. Chuyện này lại nối tiếp chuyện kia, nàng cảm thấy mình mắc nợ nhà họ Tống ngày càng nhiều hơn rồi.

Tống Tề Hà cũng tiếp xúc với Tam Nha vài lần, biết tiểu cô nương này có lòng tự trọng cao, dịu giọng nói: “Bá bá cũng chỉ biết vài loại dược thảo, cũng không hơn gì đại phu, nhưng nếu cháu tin tưởng bá bá thì ngày mai dẫn đại tỷ của cháu tới đây đi.”

“Không, không phải.” Tam Nha vội vàng nói: “Không phải cháu không tin bá bá, chỉ là, chỉ là cháu không có tiền…” Thanh âm của nàng càng lúc càng yếu ớt, gần như không thể nghe thấy.

Tống Tề Hà không hề để bụng: “Đều là người cùng thôn, sao phải xa lạ vậy, nếu cháu rảnh thì cắt chút cỏ heo cho nhà ta là được.”

Tâm Nha nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy khả thi nên đồng ý luôn.

Sau khi sự việc được quyết định, Tam Nha từ biệt nhà họ Tống, rồi đưa Tứ Nha về nhà.

Tống Tề Hà nhìn bóng lưng hai tiểu nha đầu dần đi xa, cười cười lắc đầu. Tôn thị khó hiểu: “Ông cười cái gì?”

Tống Tề Hà: “Ta chỉ cảm thấy nữ nhi nhà Tần Trạch đều rất thú vị.”

Tôn thị hừ một tiếng: “Làm gì bằng Thanh Thanh nhà chúng ta.”

Tống Tề Hà cười nói: “Phải phải phải, Thanh Thanh nhà chúng ta tốt.”

Suốt đường về, Tứ Nha đều kể Tống Thanh Thanh dịu dàng đến như thế nào, Tam Nha thầm cảm thấy có chút đố kỵ.

Khi cả hai về đến nhà, Tứ Nha lập tức quên luôn người bên cạnh, tò mò đi vòng quanh Đại Nha.

Đại Nha lấy chồng khi nàng còn quá nhỏ, lúc ấy nói còn chưa sõi. Thực ra nàng cũng không có ấn tượng gì với Đại Nha cho lắm, nhưng Nhị tỷ thỉnh thoảng sẽ nói Đại tỷ ngày xưa tốt với các nàng như thế nào.

Tam Nha đã sớm biết ghi nhớ, còn nhớ rõ Đại tỷ trước đây tốt với nàng.

Tam Nha thật sự thấy thương Đại tỷ vô cùng, nàng lấy mấy quả trứng còn sót lại trong nhà để làm trứng hấp, Tứ Nha nhìn mà chảy cả nước miếng.

Đại Nha cười, muốn chia cho nàng một ít, Tam Nha bèn trực tiếp kéo Tứ Nha đi.

Đại Nha hơi sửng sốt, Tam Nha khuyên: “Tỷ mau ăn đi, lát nữa ngủ cho ngon.”

Mũi Đại Nha nghèn nghẹn, suýt chút nữa lại bật khóc.

Đại Nha ngủ một giấc đến sáng hôm sau, chưa bao giờ nàng được ngủ đẫy như vậy nên rất thỏa mãn. Sau đó nàng lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng rời giường.

Không có ai khác ở nhà, chỉ có Tam Nha đang quét sân.

“Bữa sáng ở trong nồi đó tỷ.” Tam Nha nhẹ nhàng nói.

Đại Nha hơi đỏ mặt, bước nhanh vào bếp, ngoài cơm khoai lang ra còn có một quả trứng luộc.

Không phải nói hôm qua ăn hết trứng rồi sao?

Nàng bưng bữa sáng đi ra, tò mò hỏi nguyên do, vẻ mặt Tam Nha có chút rối rắm, song nàng vẫn nói: “Cha mua đó.”

Cha nàng chỉ mua bốn quả trứng, thậm chí còn mặc cả, tổng cộng là ba văn tiền. Mỗi người có một quả trứng luộc.

Tam Nha có chút không nói nên lời, sau đó cảm thấy cha mình làm gì cũng không có gì lạ.

Đại Nha muốn nhường trứng cho nàng nhưng Tam Nha không chịu.

“Hôm qua muội đã hẹn giờ với Tống đại phu rồi, chờ tỷ ăn sáng xong, muội sẽ đưa tỷ đến nhà Tống đại phu thăm khám.”

Đại Nha sửng sốt: “Hả?”

Khi các nàng tới nhà họ Tống, Đại Nha còn chưa hoàn hồn, nàng nhìn tiểu nữ oa trước mặt, nhất thời không biết ai là tỷ tỷ, ai là muội muội nữa.

Sau khi đến Tống gia mấy lần, Tam Nha cũng quen thuộc rồi, sau khi chào hỏi người nhà họ Tống xong bèn bày tỏ ý định.

Tống Tề Hà bắt mạch cho Đại Nha, xem sắc mặt nàng, sau đó lại bảo lão phu nhân đưa Đại Nha vào nhà xem thử.

Nửa canh giờ sau, Đại Nha đỏ bừng mặt đi ra.

Tôn thị thì thầm vài câu, Tống Tề Hà đã có tính toán, sau đó bốc thuốc cho Đại Nha, còn dặn dò đủ thứ.

Sau khi khám bệnh xong, Tam Nha đang định đi lấy cỏ heo cho nhà họ Tống, lại bị Tống Tề Hà ngăn lại: “Tam nha đầu, cháu không quan tâm vết thương trên mặt nữa sao?”

Thế là Tam Nha thay thuốc xong mới chạy đi cắt cỏ heo, Đại Nha muốn đi theo nhưng bị Tam Nha khuyên quay về.

“Bây giờ quan trọng nhất là chị phải chăm sóc tốt thân thể của mình, nếu không thuốc này vô dụng mất.”

Buổi trưa, Tam Nha cõng trên lưng một sọt cỏ heo lớn đến nhà họ Tống, không nói đến những người khác, ngay cả Vương thị cũng sửng sốt.

Tam Nha đổ cỏ heo vào sọt tre trong sân nhà họ Tống, nghiêm túc nói: “Buổi chiều cháu sẽ lấy thêm hai sọt nữa, hôm nay chắc đủ cho heo ăn rồi.”

Nói xong, nàng cõng sọt rỗng trên lưng rời đi. Người nhà họ Tống ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn theo dáng vẻ dứt khoát lưu loát đó.

Một lúc sau, Tống Khởi An mới nói: “Tam nha đầu hiểu, hiểu chuyện ghê ha.”

Lúc Tam Nha về đến nhà, cả nhà cũng đang ăn cơm.

Tần Trạch liếc nàng một cái: “Lại chạy đi đâu chơi đấy?”

Tam Nha đột nhiên nổi giận: “Con không đi chơi, con đi trả ơn người ta.”

Vai nàng đau nhức, lại nhìn qua cha nàng là một đại nam nhân lại không làm bất cứ điều gì. Nước mắt giận dữ chực trào ra.

Tần Trạch không hiểu ra sao: “Ơn tình gì?”

Vốn dĩ Tam Nha không muốn nói đến, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của cha nàng, nàng lập tức kể chuyện Đại Nha đến nhà họ Tống khám bệnh, không có tiền nên chỉ có thể thay bằng làm công phụ.

Đại Nha áy náy nói: “Đều là con không tốt, con”

“Không liên quan gì đến Đại tỷ.” Tam Nha trừng mắt nhìn Tần Trạch: “Đều là lỗi của cha!”

“Tam Nha.” Nhị Nha quát một tiếng, sau đó kéo người vào sương phòng.

“Này này, Nhị Nha, đừng có kéo muội muội con.” Tần Trạch nói với theo.

Tam Nha cũng vùng vẫy khỏi Nhị tỷ nàng, hôm nay cho dù bị cha nàng đánh thì nàng cũng phải nói ra.

“Con mới bảy tuổi mà con đã phải làm việc rồi, cha thì chơi, cha thấy cha hay lắm sao?”

Tần Trạch bĩu môi: “Vậy con cũng có thể chơi mà.”

Tam Nha bị chọc tức đến mức nước mắt rơi lã chã, không nhịn được gào lên: “Vậy thì chúng ta thật sự sẽ chết đói mất.”

Nói xong nàng lập tức muốn bỏ chạy, nhưng lần này nàng lại bị Tần Trạch bắt được.

Tần Trạch đung đưa cổ áo sau lưng nàng trên không trung, hai người nhìn nhau, Tần Trạch cười nói: “Cùng một chiêu, dùng hai lần không có tác dụng đâu.”

Tam Nha trừng mắt nhìn hắn: “Cha có đánh chết con thì con vẫn ghét cha.”

Tần Trạch tươi cười: “Cha đánh con làm gì.”

“Sao con lại tức giận như vậy?” Tần Trạch lại lắc lắc tiểu nha đầu, sau đó đặt nàng lên ghế: “Ăn cơm trước đi, chiều cha đi cùng con là được chứ gì.”

Ngoại trừ Tứ Nha, ba tỷ muội đều kinh ngạc, Tam Nha nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

Tần Trạch cắn khoai lang, lúng búng nói: “Nha đầu con suýt chút nữa lật tung nóc nhà của chúng ta rồi.”

Một lúc sau, Tần Trạch lại lẩm bẩm: “Cũng không biết con học theo ai nữa.”

Tức giận trong lòng Tam Nha bị chặn lại, nhưng bất giác lại có chút vui mừng.

Ăn trưa xong, Nhị Nha khoác dải vải lên vai muội muội, nàng muốn nói buổi chiều để nàng đi là được rồi, nhưng việc ngoài đồng lại không có người làm.

“Tam Nha, sau này đừng nói với cha như vậy nữa."

Nhị Nha cảm thấy như vậy không hay lắm, đương nhiên là nàng cũng sợ Tam Nha chọc giận cha các nàng, rồi sẽ bị cha đánh.

Tam Nha không nói gì.

Tần Trạch đi theo Tam Nha hái cỏ heo, Tứ Nha cũng ồn ào đòi đi theo.

Tam Nha nghiêm mặt nói: “Muội đi theo làm gì, làm loạn thêm à.”

Tứ Nha rơm rớm nước mắt nhìn cha nàng.

Tần Trạch một tay bế Tứ Nha rời đi, Tam Nha tức giận giậm chân.

Trên đường gặp phải ai, Tần Trạch cũng cười hề hề nói là đi làm.

Người trong thôn không tin rằng Tần Trạch có thể làm việc, mặt trời mọc từ đằng tây chắc.

Tần Trạch cũng không giải thích, Tam Nha dẫn Tần Trạch đi đến ruộng trồng cỏ heo, nàng còn tưởng là sẽ mất nhiều thời gian, nhưng cha nàng chỉ trong thời gian ngắn đã cắt xong hai sọt cỏ heo rồi.

Tần Trạch sờ cằm: “Việc này cũng đơn giản mà.”

Tam Nha: …

Tâm Nha vặn lại: “Đơn giản mà cha vẫn không làm.”

Tần Trạch nói: “Ai dà, đã ra ngoài rồi thì đi xem có cái gì hay đi.”

Tứ Nha vỗ tay cười nói: “Tìm đồ ăn, cha ơi, tìm cái gì ăn đi.”

Tần Trạch dẫn Tứ Nha vào trong núi, Tam Nha cũng muốn đi theo nhưng lại sợ người khác lấy mất cỏ heo nên đành phải ở lại đợi.

Nàng ngồi dựa vào cái sọt trên lưng, gió mát thổi tan cái nóng, Tam Nha mệt mỏi hơn nửa ngày. Lúc này nàng không kìm được muốn chợp mắt.

“Không buồn ngủ, ta không. . . Không buồn ngủ...” Cái đầu nhỏ của nàng gật gật, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Tam Nha tỉnh lại lần nữa là vì bị nhột nhột nơi chóp mũi, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tươi cười của cha nàng và Tứ Nha.

“Cha đã nói nếu làm như vậy thì Tam tỷ của con sẽ tỉnh lại mà.”

Tứ Nha gật đầu lia lịa.

Lúc này Tam Nha mới phát hiện, trong tay cha cầm một cành cỏ đuôi chó, thảo nào mũi nàng ngưa ngứa.

Tam Nhã tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, dùng sức đẩy cha nàng ra. Song Tần Trạch vẫn không nhúc nhích, bản thân nàng cũng bị phản lực làm cho lảo đảo.

“Ha ha ha ha ha, Tứ Nha, Tam tỷ con ngốc quá ha.”

Tứ Nha hùa theo: “Tam tỷ ngốc ghê.”

Tâm Nha bực mình đến mức có chút tê dại.

Lúc này, Tần Trạch từ phía sau lấy ra một vật “Coi này!”

Mắt Tam Nha sáng lên: “Gà rừng!!”

Tứ Nha trố mắt nhìn con gà rừng, lắp bắp nói: “Gà rừng ngốc, nó tự, tự đâm vào gốc cây mà ngất đi.”

Tần Trạch gật đầu: “Của hời trên trời rơi xuống, không nhặt đúng là ngu.”

“Đem nó về hầm đi, cha muốn ăn một cái đùi gà lớn.”

Tứ Nha vội nói: “Cha, con cũng muốn ăn.”

Tần Trạch: “Cho con ăn đầu cánh.”

Tứ Nha: “Được ạ, được ạ.”

Họ giấu con gà rừng đi, sau đó mang cỏ heo đến nhà họ Tống, Tam Nha cảm thấy hơi chột dạ.

Tần Trạch cười nàng: “Trước mặt cha thì dữ dằn lắm mà, đến nhà họ Tống đã hóa thành cừu nhỏ rồi.”

“Khác nhau mà.” Tam Nha nói nhỏ: “Tống đại phu đã giúp chúng ta rất nhiều.”

“Sai rồi.” Tần Trạch sửa lại cho nàng: “Nhà họ Tống đã giúp con và Đại Nha, không có giúp cha.”

“Con không được dòm ngó con gà rừng của cha đâu đấy.”

Tam Nha nhảy dựng: “Ai mà thèm.”

Buổi tối hầm canh gà, Tần Trạch lập tức gắp một cái đùi gà to, Tam Nha cũng nhanh chóng gắp thêm cái còn lại bỏ vào bát Đại tỷ của nàng.

Đại Nha muốn trả về, Tam Nha khẽ nói: “Thân thể Đại tỷ hư nhược, cha sẽ không giành của Đại tỷ đúng không.”

Tần Trạch ho khan một tiếng: “Đương nhiên, đương nhiên là sẽ không rồi.”

Giọng điệu nghe rõ là ỉu xìu.

Đáng đời phải chịu.

Tam Nha phải cố gắng mím chặt môi mới không cười ra tiếng.

Hai đầu cánh đưa cho Tam Nha và Tứ Nha, Tần Trạch vui vẻ nói: “Con phải ăn cái phao câu đó.”

Vốn dĩ Tam Nha cũng nghĩ như vậy, nhưng nhìn bộ dạng của cha. Nếu nàng lại không nỡ ăn thịt gà, có lẽ phần lớn cũng sẽ cho vào miệng cha nàng.

Tam Nha hừ lạnh một tiếng: “Con muốn ăn thịt gà.”

Nàng gắp liền một lúc ba miếng thịt gà cho vào bát nhưng vẫn còn hơi e ngại. Tần Trạch thấy vậy lập tức múc canh gà.

Những suy nghĩ khác của Tam Nha chợt biến mất, nàng chỉ chuyên tâm ăn cơm.

Các tỷ muội khác quá thật thà nên Tam Nha đã gắp thịt cho họ, bản thân nàng cũng ăn.

Tứ Nha vui cực kỳ, sau bữa tối lảm nhảm về xương gà, còn không ngớt lời khen Tam tỷ tốt...

Đại Nha và Nhị Nha nhìn nhau bất lực thở dài, một con gà rừng ăn tiết kiệm chút thì có thể ăn mấy ngày không hết, kết quả nhà họ ăn một bữa đã hết rồi.

Nhưng không thể không nói rằng, hương vị thịt gà thực sự rất ngon.

Đại Nha tạm thời không thể làm việc nặng nhọc hay đụng vào nước lã, nên chỉ ở nhà làm một số công việc đơn giản. Như là bung chăn, phơi mền, may quần áo, v.v.

Tam Nha ngày nào cũng ra ngoài hái cỏ heo, thỉnh thoảng đi kiếm củi, đương nhiên là nàng phải kéo cha nàng theo.

Hôm đó Tần Trạch mò được mấy cái trứng chim, Tam Nha lập tức cướp đi hai quả. Khi đến nhà họ Tống, nàng nhờ Tứ Nha lén đưa trứng chim cho Tống Thanh Thanh.

Kết quả, Tứ Nha lại thành thực, bô bô nói: “Thanh Thanh tỷ tỷ, đây là Tam tỷ bảo muội đưa cho tỷ.”

Tống Thanh Thanh rất kinh ngạc, nàng còn tưởng Tam Nha không thích mình cơ, không ngờ nàng ấy lại cho nàng trứng chim ăn.

Ngày hôm sau, Tam Nha đổ cỏ heo vào sọt tre của nhà họ Tống, Tống Thanh Thanh chạy tới cảm ơn nàng, còn đưa cho nàng một sợi dây buộc tóc.

Tam Nha không tiện từ chối, lúc về nàng dò hỏi Tứ Nha, mà Tứ Nha đã lập tức khai ngay.

Đôi mắt tiểu nha đầu tròn xoe, vừa sáng lại sạch sẽ, bối rối nhìn lại nàng.

Tam Nha: …

Tần Trạch im lặng đóng cửa lại, cố nhịn không cười.

Hệ thống do dự: “Đối xử với nữ phụ như vậy ổn sao?”

Thực sự không sợ người ta phản nghịch à.

Dường như Tần Trạch biết nó đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Ta đang giúp con bé hết nhạy cảm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp