Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 19: Nữ phụ ác độc trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp

Trong phòng chính thắp một ngọn đèn, nhưng đèn không sáng, chỉ le lói ánh vàng mờ mờ.

Tần Trạch cắn một miếng khoai, một miếng thịt, ăn ngon khỏi nói. Tứ Nha nhỏ giọng cầu xin: “Cha, con muốn ăn thịt nữa.”

Tần Trạch nhàn nhạt nói: “Tay mọc trên người con mà, cha cấm được con sao.”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tam Nha, Tứ Nha thật sự nhét một miếng thịt lớn vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.

Tam Nha lại liếc nhìn cha nàng, sau đó nhanh chóng gắp một miếng thịt, nhai vài cái rồi nuốt xuống, như sợ ai đó sẽ cướp mất vậy.

Sau khi ăn xong, Tam Nha lại nhìn cha nàng, nhưng Tần Trạch chẳng hề để ý đến nàng.

Tam Nha nghi hoặc: Gã keo kiệt bỗng trở nên hào phóng rồi à?

Thôi kệ, có hời ngu gì không chiếm.

Tam Nha ăn một mình còn không đủ, còn gắp thịt cho Nhị Nha, chỉ cần hai chị em nàng ăn nhiều thêm chút thì cha nàng sẽ ăn ít đi chút.

Được ăn thịt, Tam Nha có một niềm vui sướng khó tả chưa từng có.

Nhị Nha nơm nớp lo sợ, ăn một bữa cơm trong sợ hãi, cứ sợ cha nàng nổi giận.

Khi đã no nê, Tần Trạch gọi: “Tam Nha, đi rót nước rửa chân cho cha đi.”

Tam Nha mới phát giận xong, lúc này cũng không quá ấm ức nữa, thành thật đi lấy nước.

Tứ Nha còn đang liếm ngón tay, bắt gặp ánh mắt của Tần Trạch, vui vẻ cười nói: “Cha, để con rửa chân cho cha nha.”

Tần Trạch trầm mặc: “Con đi tắm rửa sạch sẽ trước đi.”

Tứ Nha: “Dạ.”

Ngày hôm sau, Tần Trạch đi dạo trong thôn, gặp ai cũng nói không lâu nữa mình sẽ phát tài, nể tình là người cùng thôn nên có thể giúp đỡ họ.

Người trong thôn á khẩu, Tần Trạch thật đúng là bốc phét không ngượng mồm.

Có người ngứa mắt Tần Trạch, châm chọc nói với hắn: “Nếu ngươi đã phát tài đến mức muốn giúp người trong thôn, sao không đi mà giúp nữ nhi của ngươi đi.”

Tần Trạch mờ mịt: “Nữ nhi của ta đang ở nhà, ta đối xử rất tốt với chúng mà.”

Người nói chuyện nghẹn họng, thật lâu sau mới nói: “Đại nữ nhi của ngươi sống chết thế nào, ngươi thật sự không quan tâm à.”

Tần Trạch xua tay: “Xuất giá tòng phu, nó đang sống tốt, ta gây phiền thêm làm chi.”

“Đại nữ nhi của ngươi sắp bị đánh chết rồi, ngươi còn tưởng rằng nó sống rất tốt cơ đấy.” Người nọ bỏ lại một câu, sau đó rời đi luôn không quay đầu lại.

Tần Trạch sửng sốt, lập tức đuổi theo, tức giận nói: “Sơn Hoa tẩu tử, bình thường ta rất kính trọng tỷ, nhưng tỷ cũng không thể nguyền rủa đại nữ nhi của ta như vậy được.”

Hai người tranh cãi trên đường, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những người khác, Sơn Hoa tẩu tử không chịu nổi oan ức này, lớn tiếng nói: “Ai thèm nguyền rủa nữ nhi của ngươi. Lần trước ta về nhà mẹ đẻ nhìn thấy Đại Nha bị trượng phu lôi đánh, tóc cũng bị kéo đứt một nắm. Mẹ chồng nó còn ầm ĩ khen đánh giỏi đấy.”

Sơn Hoa tẩu tử được gả từ thôn khác qua đây, nhà mẹ đẻ nàng ta vừa hay lại ở cùng làng với nhà chồng Đại Nha.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người khác đều hơi đổi khác.

Sơn Hoa tẩu tử còn chưa hết bực, nói tiếp: “Vậy mà ngươi còn có mặt mũi đi oang oang với người ta là ngươi đối xử tốt với nữ nhi của ngươi à.”

Tần Trạch lắp bắp giải thích: “Ta ta không biết, nếu ta biết thì…”

Sơn Hoa tẩu tử liếc nhìn hắn: “Bây giờ ngươi đã biết Đại Nha chịu khổ sở rồi đó. Nếu ngươi thương nữ nhi, vậy thì đi giúp nó đi.”

Sơn Hoa tẩu tử cũng chỉ là nói cho sướng miệng, Tần Trạch mang đức hạnh gì, nàng ta còn chưa biết sao?

Cho dù trong lòng nàng ta có chút thương cảm cho Đại Nha, nhưng nàng ta lại không thể làm gì được.

Nhà mẹ ruột còn không quan tâm thì một người ngoài cuộc như nàng ta tham dự được gì chứ.

Những người vây xem cũng không tiện khuyên, dù sao cũng là việc của nhà họ Tần, nhưng bọn họ cũng không khỏi thở dài.

Tần Trạch thấy rất khó xử, nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên nói: “Đại Nha là nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Giờ ta sẽ đi tới nhà chồng nó ngay đây.”

Tần Trạch về nhà, cầm liềm đeo bên hông ra khỏi thôn, người dân ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cũng có người không ngại phiền phức đi theo.

Có người ra ruộng tìm ba chị em Nhược Nha: “Cha các ngươi đã về nhà chồng Đại Nha, hình như sẽ có chuyện đó.”

Nhược Nha và Tam Nha trong lòng thình thịch. Tam Nha nhìn thấy Tống Thanh Thanh từ xa, suy nghĩ một chút, kéo Tứ Nha qua: “Nhờ tỷ tỷ trông giùm ta, lát nữa ta sẽ báo đáp.”

Tống Thanh Thanh: “Hả?”

Tống Thanh Thanh chưa kịp phản ứng thì Tam Nha đã chạy đi cùng Nhị Nha, Tứ Nha muốn đi theo tỷ tỷ nhưng Tống Thanh Thanh đã nhanh chóng tóm lấy, đưa về Tống gia.

Nhà chồng Đại Nha ở thôn Đại Hà, thực chất là người mua hơn là nhà chồng.

Lúc đầu nguyên chủ đòi tiền, nhận mười lăm lượng bạc của người ta, đây quả thực là một cái giá trên trời ở nông thôn.

Thôn Đại Hà.

Đại Nha đang đội nắng làm việc ngoài ruộng, thấy sắc trời không còn sớm, vội vàng vác cuốc về nhà.

Nhà chồng Đại Nha họ Lưu, thuộc hàng trung lưu trong thôn. Nhà họ Lưu xưa nay khỏe mạnh, có hai con trai, đại nhi tử làm nông, tiểu nhi tử là con rể của chủ một cửa hàng tạp hóa ở thị trấn, chỉ đưa vợ con về nhà vào những ngày Tết lễ.

Bây giờ không phải mùa vụ, bố chồng Đại Nha đi làm thuê thời vụ ở trên thị trấn, việc đồng áng do vợ chồng đại nhi tử làm, mẹ chồng chỉ việc cho gà ăn.

Vốn dĩ là được sắp xếp như vậy.

Nhưng trên thực tế, Lưu Đại Lang đã tham ăn lười làm lại nghiện rượu, khi say còn đánh người nữa. Lưu bà tử cũng lười biếng, không làm gì cả, tính tình cũng khó chịu.

Trong sân trống không, ở góc sân có một chậu lớn quần áo bẩn chất đống, Đại Nha đặt cuốc xuống, rửa tay chạy vào bếp.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, mẹ chồng nàng đi vào: “Nấu cơm xong chưa?”

Đại Nha ngập ngừng đáp: “Còn phải đợi một lát ạ.”

Lưu bà tử lập tức mắng: “Mày làm ăn kiểu gì đó, mày muốn cho tao chết đói à. Hồi đầu thằng cả đúng là mù mắt rồi mới lấy cái loại vợ lười nhác như mày mà.”

“Nguyên ngày gà cũng không cho ăn, quần áo cũng không biết đường mà giặt đi. Sao hả? Chờ cái bà già này đi hầu hạ mày à.”

Đại Nha lắc đầu lia lịa: “Con không có mà nương.”

“Mày còn dám cãi, giỏi lắm, đủ lông đủ cánh rồi.” Lưu bà tử cầm lấy gáo nước bên cạnh ném vào trán Đại Nha.

“Đồ sao chổi, thật là xui xẻo.”

Đại Nha cúi đầu, không dám nói gì.

Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng người, sắc mặt Lưu bà tử vụt biến, chạy ra ngoài.

Khi bà ta nhìn thấy trượng phu thì có phần kinh ngạc: “Sao hôm nay ông đã về rồi?”

Lưu lão đầu đặt đồ xuống, lấy nước rửa tay: “Trên trấn hết việc rồi nên ta về thôi.”

Ông ta lấy khăn tay lau tay, hỏi: “Thằng cả đâu?”

Lưu bà tử nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ: “Mấy hôm nay thằng cả đang mệt, ngày hôm qua bị đau lưng, đang nằm ở trên giường đó, để ta đi gọi hắn.”

Lưu lão đầu gật đầu.

Lưu bà tử vào gian phòng, nói chuyện với trưởng tử, sau đó Lưu Đại Lang đỡ eo chậm rãi đi ra ngoài. Nhân lúc Lưu lão đầu chưa để ý, bọn họ lườm qua Đại Nha, cảnh cáo nàng không được nói bậy.

Ăn xong bữa trưa, Lưu lão đầu ra ruộng xem mùa màng, trong nhà họ Lưu chỉ còn lại hai mẹ con Lưu Đại Lang và Đại Nha.

Lúc trưa, Lưu lão đầu kêu Đại Nha ăn nhiều thêm chút, Lưu bà tử trông mà xót, song vẫn luôn nén giận.

Lúc này Lưu lão đầu không có ở đây, bà ta ghé sát vào người Đại Nha, hung ác nhéo mạnh tay nàng.

Đại Nha đau đớn đánh rơi chiếc bát trên tay.

Hai mắt Lưu bà tử lập lòe bốc hỏa, vung tay tát nàng, cất giọng mắng: “Mày muốn chết hả!”

“Mày tỏ thái độ với ai thế, còn dám đập bát à.”

Đại Nha bị đánh cho đầu óc ong ong, vô thức nói: “Nương, con”

Lưu bà tử hoàn toàn không nghe nàng giải thích, bà ta nhặt cây củi to bằng cánh tay dưới đất lên đánh Đại Nha.

“Mày là đồ lười nhác, chỉ biết ăn không biết làm.”

“Nuôi mày có tác dụng gì chứ, lâu vậy rồi mà cũng không đẻ được quả trứng nào.”

“Mày cũng chả được tích sự gì y hệt thằng cha chết tiệt của mày, cả hai đều là loại ăn bám.”

“Nhà ai cưới vợ mà cần mười mấy lượng bạc cơ chứ…”

Đây là nỗi đau nhức nhối trong lòng Lưu bà tử, mỗi lần nghĩ đến việc đã bỏ ra hơn chục lượng bạc để mua một đứa như Đại Nha, bà ta lại hối hận muốn chết.

Đại Nha bị đánh chạy quanh sân, Lưu bà tử không đuổi kịp, lửa giận càng dâng cao:

“Thằng cả, thằng cả.”

“Mày còn không ra quản con vợ mày đi, bây giờ nó muốn đảo lộn hết cái nhà họ Lưu này lên rồi đấy.”

Lưu Đại Lang đang uống trộm rượu trong nhà, nghe nương hắn gọi bèn mất kiên nhẫn đi ra. Hắn sải mấy bước qua, một cước đá bay Đại Nha, đồng thời cổng viện nhà hắn cũng bị đá mở toang ra.

Tần Trạch đang sầm mặt đứng ngoài cửa, phía sau hắn là rất nhiều người, có người không quen mặt, có người cùng thôn họ.

Lưu bà tử hoảng sợ, củi trong tay rơi xuống đất một tiếng giòn vang.

Như một cái công tắc, Tần Trạch lao về phía Lưu Đại Lang, đè chặt hắn ta xuống đánh.

Lưu bà tử ngây người trong chốc lát, sau đó hét toáng lên định đánh Tần Trạch, nhưng Tần Trạch đã nhanh tay rút liềm sau lưng ra dí vào cổ Lưu Đại Lang.

“Dám tới gần thì lão tử sẽ giết hắn.”

Lưu bà tử như con gà bị nắm chặt cổ, không dám động đậy nữa.

Những người đi theo hóng hớt cũng kinh hãi.

Đại Nha ngẩn ngơ cả người, nàng nhìn thấy cha mình nhưng vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Cho đến khi hai cơ thể nhỏ bé ấm áp tiến lại gần nàng.

“Nhị Nha, Tam Nha?”

Nhị Nha đau lòng đỡ lấy đại tỷ, Tam Nha nắm chặt tay đại tỷ, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Đại Lang, hận không thể chém chết hắn.

Lưu lão đầu và trưởng thôn của thôn Đại Hà cuối cùng cũng chạy tới, Tần Trạch lúc này mới đứng dậy, song vẫn chưa hết bực, giơ chân giẫm lên mệnh căn của Lưu Đại Lang.

Tất cả những người nam nhân có mặt ở đó đều cảm thấy phần dưới nhói đau.

Sắc mặt của Lưu lão đầu đen xì: “Tần Trạch, ngươi đừng quá đáng. Ngươi cho là nhà họ Lưu ta không có nam nhân nào nữa sao.”

“Ta khinh!” Tần Trạch: “Lão già ông đảo lộn trắng đen, đúng là vô liêm sỉ ha.”

Trưởng thôn thôn Đại Hà nghiêm trọng quát: “Tần Trạch!”

Tần Trạch không hề sợ hãi: “Có bản lĩnh thì hôm nay các ngươi giết chết ta đi, không thì chuyện này không xong đâu.”

Đám Đại Nha nhìn người cha không hề kiêng nể gì như vậy, trông vừa quen vừa lạ. Cha của họ hỗn hào đã quen, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bảo vệ họ.

Trưởng thôn tức giận ngã ngửa ra sau.

Lưu lão đầu run rẩy ngón tay chỉ vào hắn: “Ngươi muốn bày trò vô lại đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nhà họ Lưu ta không sợ ngươi đâu.”

Tần Trạch ôm ngực, bĩu môi nói: “Ái chà chà, nhìn ông ra vẻ chính trực ghê ha, người không biết còn tưởng rằng ta đã làm gì ông đấy.”

“Muốn nghị luận đúng sai chứ gì, được thôi, hôm nay chúng ta cùng bàn.” Hắn thoắt cái sầm mặt: “Thôn Đại Hà ông không biết rõ chuyện này, chúng ta đi tới cửa nha môn nói đi. Ta không tin dưới trời này không có chỗ nói lý.”

Lưu lão đầu đình trệ khí thế: “Được, hay cho ngươi miệng lưỡi sắc bén.”

Xét về tuổi tác, Tần Trạch cũng xấp xỉ Lưu Đại Lang, Lưu lão đầu trông có vẻ lớn hơn Tần Trạch một thế hệ.

Các trưởng lão trong thôn cũng tới, đại sảnh của Lưu gia chật kín người, Lưu lão đầu xấu hổ muốn xua những người khác rời đi.

Tần Trạch ngăn cản ông ta: “Đi cái gì mà đi, các ngươi còn muốn né để người ta giết ta rồi hủy xác xóa dấu vết à.”

Một trưởng lão nghe vậy bị sặc nước miếng, ho khan đến đỏ bừng cả cổ.

Trưởng thôn cũng không giữ được sắc mặt: “Tần Trạch, ngươi thật sự muốn khiến quan hệ hai thôn trở nên khó coi như vậy sao?”

Tần Trạch: “Quan hệ hai thôn tốt hay không thì liên quan quái gì đến ta.”

Người thôn Tống Gia: Quả nhiên là Tần Trạch mà chúng ta quen thuộc.

Trưởng thôn thôn Đại Hà hậm hực, đúng là nghèo rách không sợ mất thêm.

Lưu bà tử không nhịn được nói: “Đại Nha vẫn là dâu nhà ta.”

Ngươi cũng nên cân nhắc về điều này chứ.

Lúc này Tam Nha chạy đến Tần Trạch ghé vào tai Tần Trạch thì thầm, Tần Trạch lập tức đứng bật dậy: “Bà nói xàm gì vậy, nhà ai vô lương tâm dám gả nữ nhi tới cái hang sói nhà bà chứ.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, lời này của Tần Trạch là có ý gì.

“Nhị Nha và Tam Nha nhà ta vừa dẫn đại tỷ chúng nó vào nhà kiểm tra rồi. Nữ nhi tốt của ta, cả người nó không có chỗ nào lành lặn. Nhà giàu có người ta đánh nô tỳ cũng không dám đánh ác như vậy, nhà Lưu gia các người hoàn toàn không coi Đại Nha nhà ta là con người luôn.”

Nhà họ Lưu lập tức trừng Đại Nha, Lưu Đại Lang cực kỳ giận dữ: “Cái ngữ ăn cây táo rào cây sung này——”

Một bát trà bay trúng khóe miệng, lập tức thấy máu chảy ra.

Tần Trạch còn hung dữ hơn hắn ta: “Cha nó còn chưa chết đâu, đến phiên ngươi nói à.”

Lưu lão đầu tức gần chết, cầu xin trưởng thôn giúp đỡ: “Trưởng thôn, ngươi không thể để cho một gã người ngoài ức hiếp chúng ta như vậy chứ.”

Trưởng thôn thôn Đại Hà nghiêm túc nói: “Tần Trạch, xuất giá tòng phu. Đại Nha là người nhà họ Lưu rồi.”

Tần Trạch không thèm để ý: “Gả rồi cũng có thể hòa ly mà. Ta là cha nó, trong người Đại Nha là máu của ta, ngươi không thể đổi máu của nó được.”

Không chờ người khác nói gì, Tần Trạch lại nói: “Lúc Đại Nha gả cho Lưu Đại Lang, nhà ngươi đã đưa mười lăm lượng bạc làm hồi môn, ta mới đồng ý gả con gái cho ngươi.”

Mặc dù những người hóng chuyện đã biết chuyện này nhưng khi nghe Tần Trạch tự mình nói ra vẫn rất kinh ngạc.

Là mười lăm lượng bạc liền đó.

Lưu lão đầu cổ quái nói: “Ngươi còn biết nhà ta đã đưa mười lăm lượng bạc làm hồi môn cơ à.”

Đây cũng là lý do Lưu lão đầu không ưa Đại Nha. Nhà ai cưới dâu mà cần bỏ nhiều tiền thế cơ chứ.

Tần Trạch nói như lẽ đương nhiên: “Chẳng phải nên như thế sao? Nhi tử ngươi mất vợ cũng già đầu rồi, nếu không đưa nhiều tiền thì ai thèm gả cho hắn.”

Lưu Đại Lang già đầu: …

Tần Trạch sắc bén nói: “Ta là người thô tục, ta cho rằng tiền ở đâu thì tình ở đó. Ta cứ tưởng Lưu Đại Lang bằng lòng bỏ ra mười lăm lạng bạc để cưới Đại Nha, nhất định là vì rất thích Đại Nha, sẽ đối xử tốt với nó. Ta không phải là người tốt lành gì, đã làm cha nương tức chết, còn làm thê tử mệt chết, chỉ mong tìm một mối tốt cho Đại Nha.”

Những người khác kinh hãi: Sao có thể khảng khái nói ra chuyện khốn nạn của bản thân được như vậy.

Tần Trạch càng nói càng tức: “Kết quả là ngươi má nó còn không bằng lão tử. Ta cùng lắm chỉ có động khẩu, tức lắm mới đánh vài cái thôi. Ngươi má nó chưa gì đã đánh không chút lưu tình.”

“Đánh nữ nhân thì có gì ghê gớm, có bản lĩnh đánh lão tử này.”

Người thôn Tống Gia bỗng dưng cảm thấy có phần hợp tình hợp lý. Quả nhiên là đầu óc của bọn họ cũng hỏng theo rồi.

Cha con nhà họ Lưu bị chặn miệng không nói ra lời, sau khi Lưu bà tử tỉnh táo lại đã nói luôn chuyện của hồi môn mười lăm lượng bạc.

“Nhưng nhà ta đã bỏ bạc ra thật…”

Tần Trạch không kiên nhẫn ngắt lời bà ta: “Nếu không phải vì nhà bà bỏ tiền thì ta cũng không thèm nói chuyện với bà, huống hồ là gả nữ nhi cho.”

“Các ngươi tính thử mà coi, hắn góa vợ, các ngươi cho rằng hắn còn là thanh niên à. Ta nói cho các ngươi biết, nam nhân già đều chẳng có giá trị gì, huống chi hắn đã có hai nữ nhân rồi nhưng vẫn chưa có con. Nói không chừng hắn có bệnh cũng nên.”

Nam nhân không thích nghe nhất là điều này, Lưu bà tử cuống quýt nói: “Nói bậy bạ, Đại Nha trước đây từng có mang rồi, chẳng qua là ngoài ý muốn mà mất thôi.”

Tần Trạch nhíu mày, quay đầu nhìn đại nữ nhi: “Có chuyện này sao?”

Đại Nha cúi đầu không nói.

Tam Nha thúc giục:“Đại tỷ, tỷ nói gì đi.”

Lưu bà tử đắc ý nói: “Nó tự làm sảy mất, nó có lỗi với thằng cả nhà họ Lưu ta.”

Tần Trạch nhìn chằm chằm Đại Nha: “Có phải Lưu Đại Lang đánh con sảy thai không?”

Mí mắt Lưu bà tử giật một cái, cất giọng nói: “Này này, ngươi đổ oan cái gì đấy?”

“Bà câm miệng đi!” Tần Trạch đột nhiên nổi khùng lên khiến mọi người giật thót, sau đó hắn lại hỏi Đại Nha: “Con nói thật cho cha biết, có phải hài tử bị đánh sảy không?”

Đại Nha cúi đầu rơm rớm nước mắt nhưng vẫn im lặng.

Nhà chồng là hang sói, nhà mẹ đẻ thì tốt hơn chỗ nào đâu chứ?

Tần Trạch thở dài: “Đại Nha, cha con không phải thứ tốt lành gì, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, cha không thể cho con cuộc sống tốt, nhưng cha sẽ không đánh con. Về sau cha ăn cái gì con ăn cái đó, nếu thật sự có ngày phải chịu chết đói thì chúng ta chết đói chung với nhau.”

“Nhà mẹ ruột của con là thế đó. Nếu con cảm thấy nhà chồng có thể cho con miệng ăn, nhất quyết muốn ở lại nhà chồng thì cha cũng không còn gì để nói. Con cứ coi như hôm nay ta chưa từng tới đây đi.”

Lời Tần Trạch nói không dễ nghe, nhưng vào tai Đại Nhã lại rất chắc chắn, khiến nàng yên tâm. Nếu cha nàng hứa rằng sau này sẽ đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ nghi ngờ rằng cha cô có tính toán khác.

Nàng đã dao động, nhưng vẫn còn băn khoăn.

Nhưng lúc này Tần Trạch đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Khi hắn đi ngang qua Đại Nha, nàng bỗng không kiềm chế được cảm xúc, nắm lấy cánh tay cha, vừa khóc vừa nói ra những lời nàng lo lắng nhất: “Đừng bán con, cha đừng bán con nữa. Con xin cha đó, cha đừng bán con nhé.”

Tần Trạch nghiêm túc nói: “Cha không bán con.” Hắn còn bổ sung thêm một câu: “Cha thề với ông bà đã mất của con luôn.”

Người thôn Tống gia tỏ vẻ chết lặng.

Tuy nhiên, Đại Nha nghe được lời này lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người làm chủ cho nàng. Mọi cảm xúc của Đại Nha đã có lối để trút ra, nàng dựa vào chân Tần Trạch khóc lớn: “Là Lưu Đại Lang đánh con. Gã ta thích uống rượu, cứ uống rượu vào là gã lại đánh con, con mang thai hai lần đều bị gã đánh sảy mất.”

“Mẹ chồng cũng đánh con, con chịu không nổi, thật sự chịu không nổi nữa rồi...”

Tất cả những oan ức mà nàng phải gánh chịu ở nhà họ Lưu mấy năm nay tuôn trào, nàng khóc lóc thảm thiết. ( truyện trên app T𝕪T )

Sắc mặt nhà họ Lưu giống như mồ mả tổ tông bị trộm, Lưu bà tử còn muốn sấn lên đánh người, lại bị Tam Nha đẩy mạnh ra, cũng không biết tiểu cô nương lấy đâu ra sức lớn như vậy.

Trưởng thôn thôn Đại Hà cũng xấu mặt không biết nhìn đi đâu, hỏi Tần Trạch: “Ngươi thật sự muốn dẫn Đại Nha đi sao?”

Tần Trạch cảm thấy ống quần mình như bị siết chặt, đỡ đại nữ nhi lên, đẩy cho Nhị Nha và Tam Nha, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, Đại Nha sẽ hòa ly với Lưu Đại Lang.”

“Ta không đồng ý.” Lưu Đại Lang và Lưu bà tử đồng thanh lên tiếng, Lưu lão đầu cũng không nói, thầm thuận theo.

Tần Trạch cười nói: “Ta nhớ rõ nhà họ Lưu còn có một tiểu nhi tử nhỉ, ngươi nói xem nếu ta chọc phá hai vợ chồng tiểu nhi tử nhà các ngươi thì sẽ thế nào?”

“Sao ngươi dám!” Lưu lão đầu trợn trừng hai mắt, hận không thể bóp chết Tần Trạch.

Tần Trạch cười lạnh một tiếng: “Ta có gì mà không dám. Tần Trạch ta muốn thế nào thì thế đó, dù bây giờ có chết cũng không sao. Nhưng mà nếu ta chết, nhất định phải mang theo mấy người, đường xuống Hoàng Tuyền mới không cô độc.”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm.

Trưởng thôn thôn Đại Hà cao giọng: “Ngươi đang uy hiếp chúng ta? Ngươi cho là thôn Đại Hà không có nam nhi sao?”

Tần Trạch tỏ vẻ kinh ngạc: “Trưởng thôn mất trí rồi à, vì một nhà họ Lưu thối nát động đến mạng người mà vướng vào kiện tụng, sau này đi ngồi tù mọt gông, liên lụy đời sau đều bị khinh thường. Nhà họ Lưu là tổ tông của các ngươi à?”

Những lời này thực sự khó nghe, nhưng không ít thanh niên trai tráng người thôn Đại Hà đang kích động đã bình tĩnh lại.

Tần Trạch không ra gì, nhưng giờ xem ra Lưu Đại Lang và Lưu bà tử cũng không phải thứ tốt lành.

Tần Trạch nhún vai: “Hai nhà gàn dở chúng ta tranh giành chuyện nhà chúng ta, người tốt các ngươi ăn no rửng mỡ cũng chõ đầu vào. Cứ muốn ngâm trong nước thải mới sướng à, cũng lạ thật.”

Câu sau lại kháy đau hơn câu trước. Nhưng người dân thôn Đại Hà thực sự đã nảy sinh suy nghĩ từ bỏ, không muốn dính líu đến chuyện vớ vẩn này nữa.

Lưu lão đầu nhận thấy sắc mặt mọi người thay đổi, quyết định dứt khoát: “Muốn hòa ly cũng được, nhưng mười lăm lượng của hồi môn phải trả lại.”

“Nằm mơ đi.” Tần Trạch không chút lưu tình châm chọc nói: “Đại Nha nhà ta là một khuê nữ tốt đẹp biết bao, lại bị nhà họ Lưu các ngươi hại thành như vậy, ta còn chưa đòi bồi thường thì thôi.”

“Bây giờ còn so xem ai thì không biết xấu hổ hơn đúng không? Được rồi, không cần đến ngày mai, chiều nay lão tử sẽ lên trấn luôn, mấy ngày nữa sẽ lên huyện. Ta nhất định phải cho mọi người biết nhà họ Lưu thôn Đại Hà các ngươi đối xử với tức phụ cay nghiệt như thế nào.”

“Ta sẽ đi nói với tiểu nhi tức của các ngươi, khuyên nó mau đá bay tiểu nhi tử của các ngươi đi, nếu không có ngày sẽ bị đánh chết đó. Một đống đồ bỏ mà.”

Lưu lão đầu bị một loạt lời của Tần Trạch làm cho tức đến mức thở hổn hển, Lưu bà tử thét lên một tiếng rồi nhào tới muốn cào hắn, nhưng lại bị Tần Trạch đẩy ra.

Lưu bà tử thuận thế nằm bò dưới đất: “Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà coi.”

Tần Trạch cũng bắt chước giọng điệu của Lưu bà tử: “Mau giáng sét xuống, giết chết cái nhà vô lương tâm này đi.”

Lưu bà tử bị chặn cho tức ngực, nhất thời không nói nên lời.

Tần Trạch lại cười nói với những người khác: “Yên tâm đi, ta chỉ nói nhà họ Lưu không tốt thôi, còn người dân thôn Đại Hà vẫn rất tốt."

Trưởng thôn thôn Đại Hà và các trưởng lão tức gần chết, cuối cùng bọn họ quyết định cho phép Lưu Đại Lang và Đại Nha hòa ly, nhưng Tần Trạch phải hoàn trả ba lạng bạc.

Tần Trạch giả ngu: “Ba văn tiền ta còn không có, ba lượng bạc là muốn đòi mạng ta luôn à.”

Hắn xoay tròng mắt: “Nếu không thì không hòa ly nữa, ta sẽ ở nhà họ Lưu cùng Đại Nha.”

Chính hắn cũng cảm thấy đề xuất này rất hay, vỗ tay nói: “Sao mà ta thông minh thế nhỉ, nghĩ ra được một ý tưởng hay như vậy.”

“Không hòa ly, không hòa ly nữa.” Tần Trạch cười với Lưu Đại Lang: “Ta cũng ngang tuổi với Đại Lang, cũng có thể trông theo hắn. Sau này hắn đi đâu ta đi đó, hắn ăn một miếng thịt, ta cũng phải ăn. Mà ta là cha vợ của hắn, hắn không thể bất hiếu như vậy.”

“Có ta ở đây, nếu hắn không nhịn được muốn đánh Đại Nha, ta sẽ đánh chết hắn luôn.” Tần Trạch sờ sờ cằm: “Ta phải mang theo liềm nữa, nếu không đánh không lại hắn thì chết.”

Tần Trạch nói một câu, làm ánh mắt nhà họ Lưu trở nên khiếp sợ, Tần Trạch nói xong, Lưu Đại Lang trực tiếp bị tức xỉu mất.

Tần Trạch lập tức chạy tới, nhéo Lưu Đại Lang rồi dùng sức ấn mạnh. Khi Lưu Đại Lang mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười gằn của Tần Trạch, cả người run sợ, vội vàng nói: “Hòa ly, hòa ly ngay lập tức!”

Hai nhà nhanh chóng làm việc, chiều hôm sau mọi thủ tục đã hoàn tất, Tần Đại Nha cũng không còn quan hệ gì với Lưu Đại Lang nữa.

Tần Trạch đưa Đại Nha về nhà.

Sau sự việc này, danh tiếng của họ Lưu đã xấu, danh tiếng của Tần Trạch cũng càng tệ hơn. Ngược lại, mấy nữ nhi nhà họ Tần như đã ẩn thân luôn vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp