Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 18: Nữ phụ ác độc trong truyện phúc vận (2)


1 năm

trướctiếp

Tam Nha chạy đến cuối thôn mới bình tĩnh lại, cơn giận nguôi đi, nỗi sợ hãi vì chạy ra khỏi nhà ngay trước mặt cha nàng ập đến.

Nhưng bảo nàng về luôn lúc này thì nàng không muốn, cũng không dám về.

Nước mắt rơi xuống lã chã, Tam Nha ngồi xuống bên đường nhỏ giọng khóc.

“Tam nha đầu nhà Tần Trạch à?” Sau người nàng vang lên một tiếng hỏi.

Tam Nha sững người, sau đó nhanh chóng lau mặt, đứng lên định bỏ chạy. Song chân trái lại vấp chân phải ngã bịch xuống.

Tống Tề Hà vội vàng đỡ tiểu nha đầu dậy, kinh ngạc nói: “Sao lại ngã nặng thế này.”

Tam Nha ngoài bị vết trầy trên tay, dễ nhất thấy chính là một vết trầy to bằng ngón tay cái ở bên phải khuôn mặt nhỏ kia.

Tam Nha còn muốn chạy đi, nhưng Tống Tề Hà trầm mặt: “Tam nha đầu, mặt của cháu bị thương, nếu không chữa trị đàng hoàng thì sau này sẽ để lại sẹo. Cháu là nữ hài tử, trên mặt có sẹo sẽ khó gả chồng.”

Tam Nha không dám động đậy nữa. Chỉ dùng một đôi mắt hoảng sợ nhìn Tống Tề Hà.

Tống Tề Hà thở dài: “Nhà bá bá còn có chút thảo dược, về ta băng bó cho cháu.”

Tống Tề Hà là một thầy lang, người trong thôn Tống gia mỗi khi đau đầu phát sốt thường tìm đến hắn, vừa rẻ vừa hiệu quả.

Cho nên Tống Tề Hà rất có uy tín trong thôn.

Hắn gõ cổng nhà, người mở cửa chính là Tống Khởi Khang đại nhi tử Tống gia: “Cha, muội..”

Nói đến một nửa, hắn kinh ngạc nói: “Tam Nha?!”

Tống Tề Hà đẩy hắn ra, đưa Tâm Nha vào trong viện, đầu cũng không quay lại phân phó: “Đi lấy chậu nước ấm qua đây.”

Tống Khởi Khang đáp: “Dạ.”

Động tĩnh trong sân khiến người trong nhà chú ý, Tôn Thị vợ của Tống Tề Hà cùng tiểu nữ nhi và đại nhi tức (*con dâu cả) bước ra, nhìn thấy vết bầm tím bên phải mặt nhỏ của Tam Nha, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Sao mà trên mặt lại bị thương rồi.”

Tống Tề Hà đang chọn dược liệu và nghiền nhỏ chúng ra.

Tam Nha đột nhiên phải đối mặt với quá nhiều người xa lạ như vậy, cả người cứng đờ như khúc gỗ.

Tiểu nữ nhi của Tống Tề Hà là Tống Thanh Thanh nghiêng đầu, sau đó vào nhà cầm một miếng bánh táo đỏ ra cho Tam Nha: “Muội muội ăn chút đi, sẽ không đau lắm đâu.”

Thật ra Tống Thanh Thanh bằng tuổi với Tam Nha, nhưng Tống Thanh Thanh được nuôi dưỡng rất tốt, Tam Nha mỗi ngày đều không được ăn no nên tự nhiên trông có vẻ gầy hơn.

Tam Nha không nhận lấy bánh ngọt, Tống Thanh Thanh giơ ra một hồi cũng thấy mỏi tay, đành phải thu lại.

Vương Thị đại nhi tức của Tống gia khẽ nhíu mày. Nàng vỗ vai tiểu cô tử (*em chồng), định đưa nàng vào nhà.

Tống Thanh Thanh nũng nịu không chịu rời đi: “Đại tẩu, muội ở trong nhà đã chán lắm rồi, sâu ngủ cũng chán muốn ra rồi.”

Vương Thị bị chọc cười cười: “Muội nhiều cớ quá ha.”

Tam Nha nhìn hai chị dâu em chồng hòa thuận với nhau mà không khỏi ghen tị.

Tống Khởi Khang bưng nước ấm lên, Tống Tề Hà lau qua vết thương cho Tam Nha, sau đó đắp thuốc lên.

Sau này Tống Khởi Khang muốn kế thừa y bát của cha hắn, mấy lúc như thế này hắn đều sẽ đứng ngoài quan sát.

Tống Thanh Thanh cũng nháo đòi xem muội muội mới, Tôn Thị lắc lắc đầu, một mình về phòng.

Đắp thuốc xong, Tống Tề Hà dặn dò Tam Nha: “Trở về đừng chạm vào nước lã, biết không?”

Tam Nha ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nói: “Đa tạ bá bá.”

Nàng nhéo góc áo, lắp bắp nói: “Sắp trưa rồi, cháu cháu về trước.”

Nàng cúi người một cái trước Tống Tề Hà, rồi lập tức chạy ra khỏi Tống gia. Chạy được nửa đường còn làm rơi mất một chiếc giày thủng, nàng lại vội vàng nhặt về, cứ như vậy để một chân trần chạy về nhà.

Vương Thị thấy thế bất mãn: “Trong nhà không có nữ nhân lớn tuổi dạy dỗ cho, đúng là chẳng ra làm sao.” Nàng nói thầm với mẹ chồng: “Hồi nãy Thanh Thanh tốt bụng cho nha đầu kia ăn điểm tâm, đã đưa hẳn qua rồi mà vẫn không cần. Cũng chỉ có Thanh Thanh thiện lương, nếu đổi lại là con, muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhịn.”

Tôn Thị thở dài: “Tam Nha cũng không dễ dàng gì.”

Vương Thị hừ một tiếng.

Tam Nha mang khuôn mặt bôi đầy thảo dược về nhà, bị Nhị Nha hỏi đến, nàng ậm à ậm ờ không nói ra được.

Nhị Nha cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cầm một cái bánh đậu ra đưa cho nàng.

Tam Nha không lập tức nhận lấy: “Ở đâu ra vậy tỷ?”

Nhị Nha: “Cha cho đó.” Nàng chần chờ trong giây lát, xong vẫn nói: “Cha nói tối qua cha đã thắng tỷ về rồi, có lẽ tỷ sẽ không bị bán đi nữa.”

Mắt Tam Nha sáng lên:“Thật sao?”

Nhị Nha: “Chắc là thật đó.”

Nàng nhìn khuôn mặt của muội muội, lại thấy hơi đau lòng. Song Tam Nha chẳng bận tâm những điều này, chỉ mải cầm bánh đậu lên, vội vàng cắn một miếng lớn. Lúc ăn bánh động đến vết thương trên mặt, đau đến mức hít hà, nhưng nàng cũng mặc kệ.

Giờ cơm trưa, Tần Trạch đã dậy, trong gian nhà chính chỉ có Nhị Nha và Tứ Nha, hắn hỏi: “Tam Nha vẫn chưa về à?”

Nhị Nha cúi đầu đáp cho qua:“Tam Nha đang ở trong bếp ạ.”

Tứ Nha nói tiếp: “Mặt Tam tỷ bị thương rồi.”

Nhị Nha ngẩng đầu ngắt lời: “Tứ Nha.”

Tứ Nha rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Tần Trạch đứng dậy đi xuống bếp, Tam Nha đang núp sau bếp lò, trong bát có hai củ khoai lang trộn rau.

Nàng nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Tần Trạch. Nàng còn nhớ rõ chuyện ban sáng, yếu ớt gọi một tiếng cha.

Tần Trạch liếc nàng một cái: “Lên nhà chính ăn cơm.”

Sau đó rời đi luôn.

Tam Nha lặng lẽ đi theo.

Trên bàn ăn rất yên tĩnh, Tứ Nha ăn xong ngoan ngoãn ngồi im, chốc chốc lại liếm liếm môi.

Tần Trạch nhướng mày: “Mấy củ khoai lang ăn ngon vậy cơ à?”

Tứ Nha che miệng lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Tần Trạch: “Ý con là sao.”

Nhị Nha nói giúp nàng: “Cha, Tứ Nha ngốc lắm, cha đừng để ý muội ấy.”

Tứ Nha nghe hiểu, không phục nói: “Nhị tỷ, muội không ngốc.”

“Con chỉ đang nhớ đến bánh đậu thôi, bánh đậu ngon quá.”

Tam Nha nhìn qua nàng, dùng đũa chọc một cái lỗ trên khoai lang trong bát.

Tần Trạch cười nói: “Thích thì sau mua tiếp. Cha sẽ mau chóng phát đại tài, đến lúc đó những thứ bay trên trời, chạy trên đất, các con muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Tam Nha suýt thì muốn ói, nhưng vẫn cố nhịn không rời khỏi bàn.

Nhị Nha lúng túng cười cười, không nói gì, chỉ có Tứ Nha cất giọng hoan hô: “Cha sẽ mua bánh đậu cho con sao?”

Vòng lại chủ đề này, cũng không biết nàng là khờ thật hay là giả ngốc nữa.

Tần Trạch hớp một miếng cháo: “Mua chứ, cha có tiền mà.”

Bữa cơm của hắn là tự làm bằng đồ ăn tốt nhất trong nhà, ít nhất là có thể nhìn thấy hạt gạo.

Ăn cơm xong, Tần Trạch bèn dẫn theo Tứ Nha ra ngoài, Nhị Nha không yên tâm đi theo. Nói thì bất hiếu nhưng nàng thực sự có phần lo là cha nàng lén mang Tứ Nha đi bán.

Tam Nha về phòng ngủ, ngủ được nửa chừng lại bò dậy, chạy tới cửa thôn chờ.

Tuy Tứ Nha vừa ngốc vừa ngây ngô nhưng nếu cha nàng thật sự bán Tứ Nha đi, nàng sẽ, nàng sẽ…

Tam Nha cắn môi, đá mạnh vào cục đá bên cạnh, kết quả là đau đến mức khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn nhó.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, Tam Nha liếc qua, nhận ra là Tống Thanh Thanh, không biết nàng ấy đã nhìn nàng bao lâu rồi.

Mặt Tam Nha đỏ bừng, xoay người làm lơ nàng ấy. Nàng nghĩ là chờ lát nữa Tống Thanh Thanh sẽ tự bỏ đi thôi.

Nào ngờ Tống Thanh Thanh lại đi tới, tươi cười hỏi: “Muội muội, ai chọc muội thế.”

Tam Nha không trả lời.

Tống Thanh Thanh nghĩ một hồi, sau đó đưa táo gai trong tay ra cho nàng: “Cho muội nè.”

Tam Nha: “Không cần đâu.”

“Sao vậy, ngọt lắm đó.”Tống Thanh Thanh không hiểu tại sao Tam Nha lại từ chối.

Táo gai này được nàng ấy tìm được ở đồng, không đáng mấy đồng. Nhưng nàng ấy rất may mắn, lần nào cũng có thể kiếm được táo gai vừa to vừa ngọt.

Tam Nha lại không nói nữa.

Tống Thanh Thanh vô cùng phiền muộn: “Muội muội, có phải muội không thích ta không.”

Khóe miệng Tam Nha giật giật, cuối cùng vẫn không hé răng.

Tống Thanh Thanh hơi hụt hẫng rời đi. Trên đường gặp được Tống Khởi An tam ca Tống gia, hắn thấy khuôn mặt nhỏ ủ rũ của muội muội, bèn trêu nàng:

“Ai chọc Thanh Thanh nhà ta vậy?”

Tống Thanh Thanh lắc đầu.

Cho dù Tống Khởi An có hỏi thế nào, Tống Thanh Thanh cũng không nói. Tống Khởi An vò đầu, tâm tư của tiểu nữ hài thật khó đoán.

Tam Nha cứ chờ mãi ở đầu thôn, thời gian chờ càng lâu, sắc mặt của nàng cũng càng lúc càng khó coi.

Cho đến lúc chạng vạng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tam Nha lập tức chạy qua đó.

Nàng vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tứ Nha, nàng ấy đang nằm bò trên vai của Tần Trạch, trong tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô.

Lời nói của Tam Nha đến bên miệng tức khắc nghẹn lại, nàng cố gắng kéo kéo khóe miệng: “Cha, mọi người về rồi.”

Nếu bây giờ trước mặt nàng có gương, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của mình.

Tần Trạch hơi mềm lòng nhưng không tỏ vẻ gì, thả Tứ Nha xuống đất.

Tứ Nha lập tức đưa kẹo hồ lô qua: “Tam tỷ, ăn nè.”

Tam Nha nỗ lực đè nén cảm xúc: “Tam tỷ không đói, muội ăn đi.”

Nàng lại nhìn thoáng qua Nhị tỷ, hai tay của Nhị Nha đều xách đồ, trên mặt có ý cười thấy rõ.

“Đi nguyên ngày mệt quá, về nhà trước đã.” Tần Trạch nhanh chóng đi vào trong thôn, Tứ Nha lập tức theo sau. Nhị Nha kêu một tiếng Tam Nha, sau đó cũng đi theo về nhà.

Tam Nha có chút ngơ ngác, chuyện này không giống như nàng đã tưởng.

Trong nhà chính, Nhị Nha đặt hết đồ mua về lên bàn, gạo, muối, nước tương, bát. Hầu hết chỗ bát trong nhà đều đã bị thủng. Một cái liềm, kim chỉ, còn có cả một tấm vải.

Màu xanh non, nhìn là biết dành cho nữ hài tử mặc. Thậm chí còn có mấy sợi dây buộc tóc.

Mà trong đó nhất bắt mắt chính là cục thịt ba chỉ to bằng hai bàn tay, bên cạnh còn có vài miếng xương heo.

Tần Trạch uống một ngụm nước, nói: “Nhị nha đầu, trình độ nấu thịt của con không tốt, đợi chút cha chỉ điểm thêm cho con.”

Nhị Nha liên tục gật đầu.

Tứ Nha bẻ một viên kẹo hồ lô, cầm trên tay cắn từng miếng nhỏ, cười híp cả mắt.

Tam Nha nghẹn muốn hoảng, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

Màn đêm buông xuống, ống khói Tần gia bốc lên nghi ngút, giọng nói lười biếng của Tần Trạch từ trong bếp truyền ra.

“Thịt này mỡ quá, chiên lại đi.”

Một lúc sau, hắn lại nói: “Múc mỡ heo dư ra đi.”

“Được rồi, tiếp...” Tần Trạch vốn định nói gừng lát và nước tương, cuối cùng lại sửa lời thành: “Đổ chút nước vào xâm xấp thịt.”

Mà có canh xương hầm trong nồi bên cạnh.

Mùi thịt tỏa ra quanh viện, Tứ Nha đứng cạnh bàn bếp, nước miếng tràn lan.

Nàng nghiêng đầu nhỏ nói với Tần Trạch: “Cha, thịt thơm quá.”

Tam Nha lạnh lùng liếc qua, thơm thì có tác dụng gì, chỉ được nhìn thôi mà.

Nàng thêm lửa vào bếp, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ căng thẳng của nàng.

“Thảo dược trên mặt con đã thay chưa?”

Tam Nha ngây người trong chốc lát mới nhận ra là cha nàng đang nói chuyện với nàng. Sau đó nàng giơ tay lên chạm thử, lí nhí nói: “Chưa ạ.”

Tống Thanh Thanh là bảo bối của Tống gia, hôm nay nàng lại cố tình làm lơ người ta, thật sự là đã đắc tội với người Tống gia rồi.

Nàng không có mặt mũi để đến Tống gia nữa.

Nhị Nha quan tâm nói: “Vậy sao mà được, không thể lơ là vết thương trên mặt muội được.”

“Để tỷ đến Tống gia cùng muội.”

Tần Trạch nhàn nhạt nói: “Đi tay không à?”

Nhị Nha sững lại, sau đó lấy can đảm nói: “Cha, bánh đậu xanh hôm nay mua có được không ạ?”

“Không được.” Không chờ Nhị Nha nói xong, Tần Trạch đã lập tức bác bỏ.

Tam Nha không hề ngạc nhiên, chỉ nắm chặt tay đang cầm củi.

Lát nữa nàng sẽ đi xin lỗi Tống Thanh Thanh, dù có phải quỳ xuống xin thì cũng phải thay thuốc trên mặt, nàng không thể có sẹo trên mặt được.

Sau này nàng còn phải nhờ vào khuôn mặt này để gả chồng. Nàng nhất định phải kiếm một người có tiền, kể cả làm thiếp cũng được, nàng muốn cha nàng phải hối hận.

Tần Trạch nằm trong viện hóng mát, chờ thịt chín mới đi vào, bảo Nhị Nha tự đi bưng một bát nhỏ đựng thịt.

“Rau xếp xuống dưới, xếp thêm chút rau nữa, được rồi, múc một muôi thịt lên trên đi.” Tần Trạch đắc ý nói: “Nhìn thấy rồi chứ, như này thì đủ cả lễ nghi cả thể diện rồi.”

“Nhị nha đầu, con bưng bát thịt này rồi dẫn Tam nha đầu đến nhà Tống Tề Hà. Tần Trạch ta quang minh lỗi lạc, không chiếm lời của người khác.”

Nhị Nha và Tam Nha đều sững sờ, Tần Trạch thúc giục thêm lần nữa, các nàng mới rời đi.

Nửa đường, Tam Nha thật sự không kìm lòng được hỏi: “Nhị tỷ, rốt cuộc là cha làm sao vậy?”

Phải chăng là bị hỏng não rồi ư?

Nhị Nha mím môi, nhỏ giọng nói: “Cha nói cha kiếm được tiền rồi, không lâu nữa sẽ phát đại tài.”

Tam Nha: Ông ta khoác lác vậy thôi.

Nhưng có bát thịt này rồi, chuyện thay thuốc sẽ không phải là Tống gia tốt bụng bố thí cho nàng nữa.

Tống gia cũng đang ăn cơm tối, Tống Khởi An đi mở cửa, nhìn thấy Nhị Nha và Tam Nha còn hơi bất ngờ, sau đó mới phản ứng lại: “Tam Nha tới thay thuốc phải không.”

Hắn đưa hai người vào nhà, tuy Tống gia kinh ngạc chuyện hai cô nương lấy đâu ra thịt, nhưng người ta đã mang đồ tới tận cửa, quả thực khiến người ta cảm thấy tốt hơn hẳn.

Tâm Nha ngượng ngùng nói: “Tống bá bá, lại làm phiền bá lần nữa rồi.”

Tống Tề Hà lại muốn thở dài, nhưng cuối cùng vẫn im lặng thay thuốc cho Tam Nha.

Tống Khởi An gắp cho muội muội một miếng thịt, sau đó bản thân cũng ăn một miếng: “Ngon quá, tiếc là không có cho thêm nước tương cùng mấy lát gừng.” Chung quy là vẫn thiếu chút vị.

Tống Khởi Khang nhíu mày: “Bị thương ngoài da không được dùng nước tương và gừng.”

Lông mi Tam Nha run lên, nhưng rất nhanh lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Có lẽ lúc nàng và Nhị tỷ trở về, cha nàng đã ăn hết thịt rồi. Có thể chừa cho tỷ muội họ chút đồ ăn dính mùi thịt đã coi như phúc hậu lắm rồi.

“Được rồi.” Tống Tề Hà nói.

Tam Nha cúi đầu cảm tạ rồi cùng Nhị Nha rời đi với chiếc bát rỗng.

Bụng Tam Nha rất đói, nhưng lại như tự ngược không chịu tăng nhanh tốc độ. Đại khá là đang cố nấn ná cho đến khi cha nàng ngủ thiếp đi.

Cổng viện mở két một tiếng, Tứ Nha chạy từ trong bếp ra:“Nhị tỷ, Tam tỷ, cuối cùng hai tỷ cũng về rồi.”

Tiến lại gần, Tam Nha thấy miệng Tứ Nha bóng nhẫy: “Muội ăn vụng thịt hả?”

Nàng lo lắng rằng nha đầu này sẽ bị cha bắt gặp, rồi lại bị đánh cho một trận.

Tứ Nha hoảng hốt xua tay: “Không, không ăn vụng mà. Cha cho đó.”

Đồng tử của Tam Nha co rụt lại, nàng vội đi vào bếp, đúng lúc nhìn thấy cha nàng gắp một miếng thịt từ trong nồi ra.

Bầu không khí có hơi khó xử, Tần Trạch bỏ thịt vào miệng: “Sao lâu vậy mới về.”

“Nhị Nha, xới cơm.”

Tam Nha chờ hắn rời đi xong, lập tức sáp tới bên nồi nhìn, thế mà thịt trong nồi vẫn còn hơn một nửa.

Tam Nha hơi hoang mang, thật ra người ngã hỏng não là nàng đúng không. Bây giờ thật ra nàng đang nằm mơ nhỉ, nàng tự nhéo mình một cái, đau đến mức suýt trào nước mắt.

Tứ Nha nãy giờ ở bên cạnh vẫn chưa rời đi, cắn ngón tay không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Lúc này không chỉ chỗ bị nhéo của Tam Nha đau đớn, mà lòng nàng cũng đau. Nha đầu ngốc này không phải thích chạy theo sau mông cha nàng à? Tại sao giờ lại không theo nữa rồi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp