Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 17:Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận (1)


1 năm

trướctiếp

Chạng vạng tối, Tần Trạch dậy khỏi giường, trong viện không có ai, hắn bèn đánh giá quanh viện.

Tường làm bằng bùn và rơm rạ, mái lợp tranh, một số đoạn tường còn bị nứt ra, khiến gió lùa, bị nhét rơm rạ vào. Tiếc là hơn một nửa số rơm đã bị gió thổi bay xuống đất.

Một gian nhà giữa chính, bên trái là chính phòng, bên phải là nhà bếp. Chính phòng và nhà bếp liền kề với sương phòng phía Đông và Tây, hẳn là nơi các tỷ muội thường ở. Tuy rách nát nhưng quả thật là một viện nhà nông kiểu mẫu.

Trong góc phía Tây viện còn chất một đống chổi và một cái cuốc hỏng, ở góc phía Đông còn một chậu quần áo chưa giặt. Cách đó hai bước chính là một bể nước lớn chứa đầy nước.

Nhà họ Tần không đào giếng, phải ra sông cách đó một dặm lấy nước uống. Theo ký ức của nguyên chủ, hắn ta chưa từng đi gánh nước một ngày nào.

Hồi cha mẹ còn sống thì ăn bám cha mẹ, sau khi cha mẹ mất rồi thì ỷ lại vào vợ, vợ không còn thì lại bóc lột sức con gái.

Nguyên chủ còn có bốn cô con gái, con gái lớn đã bị nguyên chủ bán cho một người góa vợ hơn ba mươi tuổi, con gái thứ hai cũng sắp mang gán đi trả nợ cờ bạc.

Tần Trạch khẽ cau mày, nghe đồn vợ trước của người góa vợ đó đã bị đánh chết.

“Két——”

Tần Trạch nghe tiếng bèn nhìn ra ngoài, con gái thứ hai đang cõng cái cuốc cao hơn cả người, con gái thứ ba và thứ tư đang gánh sọt rau đi vào.

Rau óng ánh nước, được xếp gọn gàng, không có một chút đất bùn nào ở rễ, nhìn như đã được rửa sạch bên ngoài trước khi mang về.

Nhị Nha bất chợt nhìn thấy Tần Trạch, giật mình khẽ gọi: “Cha.”

Lúc trước toàn thân Tần Trạch khó chịu nên chưa nhìn rõ, hiện tại Tần Trạch phát hiện quần áo trên người ba cô con gái đều có nhiều tầng mảnh vải vá, mép vải đã bong sờn. Đứa này trông gầy gò hơn đứa kia, càng làm nổi bật đôi mắt to tròn.

Tần Trạch cụp mắt, Nhị Nha căng thẳng cầm chặt cán cuốc. Nàng quanh năm làm công việc nặng nhọc, xương ngón tay to dày hơn so với những người cùng trang lứa, bàn tay vừa đen vừa thô ráp, móng tay cũng nhuốm màu tro đen và bùn đất.

Dường như nàng cảm nhận được ánh mắt của Tần Trạch, thấp giọng nói: “Cha, con đi nấu cơm.”

Nàng đặt cái cuốc vào trong góc rồi vội vàng vào bếp.

Tam Nha xoay người đi đóng cổng, sau đó cũng theo vào bếp.

Chỉ có Tứ Nha năm tuổi rụt rè kéo ống tay áo Tần Trạch, van xin: “Cha, đừng bán Nhị tỷ được không ạ?”

“Cha…”

Cô bé nói rồi lại khóc, Tam Nha trốn sau cửa bếp lén nhìn ra.

“Cha sẽ thắng lại tất cả chỗ tiền đã để thua mất.”

Tam Nha nghe thấy cha nàng nói vậy, trái tim cũng càng nặng trĩu, sự ghét bỏ của nàng đối với cha mình lại càng tăng lên.

Tần Trạch đi qua Tứ Nha, sải bước ra khỏi cổng. Tứ Nha ngơ ngác đứng im tại chỗ, nhìn thấy Tam Nha còn hỏi: “Tam tỷ, cha không bán Nhị tỷ nữa phải không ạ?”

Tam Nha lườm nàng ta: “Đồ ngốc.”

Tứ Nha bĩu môi chạy nhanh vào phòng bếp: “Nhị tỷ, nhị tỷ, tam tỷ mắng muội.”

Nhị Nha quay mặt đi, vội vàng đưa tay áo lên khóe mắt:“Tứ Nha, muội nói gì?”

Tứ Nha đã quên mất bản thân mình bị mắng, quan tâm nói: “Nhị tỷ, tỷ đang khóc đó à.”

“Nhị tỷ, tỷ đừng khóc, cha, cha sẽ không bán tỷ đâu. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” Nói đến vế sau, bản thân nàng cũng không chắc chắn.

Sau khi Tần Trạch đi ra ngoài đã gặp được người cùng thôn vừa đi làm về.

Nơi này là thôn Tống Gia, đa phần người ở đây mang họ Tống. Tổ tiên của nguyên chủ chạy nạn đến đây, nhân khẩu ít. Nguyên chủ còn tìm đường chết, bây giờ người coi như có chút quan hệ trong thôn chắc chỉ có thợ săn Tần Văn Sơn. Hai người họ là những người họ Tần duy nhất trong thôn toàn họ Tống.

Trong cốt truyện gốc, sau khi nguyên chủ chết, Tần Văn Sơn đã nhận nuôi Tam Nha. Tứ Nha thì được một nhà khác nhận nuôi.

Bởi vì Tần Văn Sơn thường xuyên lên núi săn bắn, thỉnh thoảng cũng dẫn tiểu bối trong nhà đi vòng quanh núi. Cho nên Tam Nha gan dạ hơn các bạn cùng trang lứa, cũng thông thuộc địa hình.

Cũng chính vì điều này mà Tam Nha mới có thể cướp đi công lao của nữ chính, lén cứu nam chính trên núi.

Tần Trạch ho khan một tiếng, cảm thấy mình nghĩ quá xa rồi.

Một cụ già nói: “Tần Trạch, trời sắp tối rồi mà ngươi còn đi đâu?”

Tần Trạch cười nói: “Mấy hôm trước vận may không tốt, hôm nay ta cảm giác vận khí tới, định đi kiếm lại số tiền đã thua lúc trước.”

Cụ già nhíu chặt mày, vừa định nói tiếp thì đã bị nam nhân trẻ tuổi bên cạnh ngăn lại. Người đó nhìn về phía Tần Trạch, châm chọc mỉa mai: “Vậy thì không làm chậm trễ ngươi kiếm tiền nữa.”

Tần Trạch như thể không nghe thấy, gật gật đầu với cụ già, sau đó đặt hai tay sau gáy, thong dong rời đi. Đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn.

Cụ già thở dài: “Tần Trạch cứ lông bông như vậy thì mấy nha đầu kia phải làm sao đây?”

Nam nhân trẻ tuổi nghiêm mặt, khuyên bảo: “Cha, năng lực chúng ta có hạn, làm gì quản được lắm vậy.”

Cụ già lắc đầu, nặng nề rời bước.

Tần Trạch rời khỏi thôn Tống Gia, đi thẳng về phía thị trấn. Hắn không vào trong trấn, mà là đi dọc bên ngoài trấn, cuối cùng dừng lại một cái lều nát ở tận ngoài phía Tây.

Khi đi dạo đến gần đó, hai lính canh nhìn thấy hắn đều vui mừng: “Trạch ca tới rồi, mau vào đi.”

“Trạch ca hôm nay tới chơi gì không ha?”

Tần Trạch bị đưa vào lều, trực tiếp nói với quản sự: “Ta không có tiền, cho mượn trước ba lượng đi.”

Quản sự xoay chuyển tròng mắt: “Ngươi mượn còn có thể trả sao? Hai ngày trước ngươi còn gán nợ bằng con gái thứ hai của ngươi đấy.”

Tần Trạch lập tức đỏ bừng mặt, ba tròng mắt trắng dã bắn ra hung quang: “Lão tử có mấy nữ nhi cơ mà. Ngươi cho mượn thì cứ cho đi.”

Trong lòng quản sự thầm mắng câu đồ vô dụng, ngoài mặt nói: “Cho cho cho.”

Gã nhanh chóng viết xong biên lai mượn tiền, bảo Tần Trạch ấn dấu tay ký tên. Sau đó đưa ba lượng bạc cho hắn.

Nhân lúc Tần Trạch cúi đầu lấy tiền, quản sự liếc mắt ra hiệu cho gã lắc xúc xắc đứng cách đó không xa.

Cái sòng bạc này tuy tồi tàn nhưng trò chơi cũng khá đa dạng, nguyên chơi xúc xắc đã có ba bốn kiểu, bài cửu*, cờ bắn**, thậm chí ở chỗ trong cùng còn loáng thoáng thấy tiếng gà kêu.

*Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow (牌九) là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.

**Cờ bắn/Cờ búng (弹棋/Carrom) (hay còn gọi là Bida ngón tay) là một trò chơi với những quân cờ trên bàn gỗ như cờ vây hay cờ tướng, nhưng cách chơi lại giống với bida, người chơi sẽ thực hiện bắn quân trắng hoặc đen tùy theo lựa chọn, khi đưa hết cả 9 quân xuống lỗ và đưa tiếp quân chốt cuối cùng (khác màu), bạn sẽ giành chiến thắng.

Tần Trạch híp mắt, đi theo đến bàn số ba.

Gã lắc xúc xắc khoảng hơn hai mươi, nịnh nọt nói: “Chào Trạch ca, ván này đặt trước bao nhiêu nhỉ?”

Trên bàn đã có hai nam nhân, một người cao gầy, một người mặt rỗ. Bọn họ cũng đang quan sát cả người Tần Trạch.

Tần Trạch lấy ra một đồng bạc đặt bộp lên bàn, khẽ khom người, mắt lóe sáng: “Ván này mua lớn, tối nay lão tử muốn thắng lại hết số đã thua lúc trước.”

Những người khác cười cười, ai đến đây mà chẳng có suy nghĩ này.

Tên cao gầy và tên mặt rỗ liếc mắt với nhau “Bọn ta mua nhỏ.”

Gã lắc xúc xắc cất cao giọng nói: “Nghĩ kĩ rồi chứ, chắc chắn mua thì bỏ xuống đi.”

Tầm mắt của mọi người bỗng chốc dán vào cốc xúc xắc trên tay nam nhân.

Cốc xúc xắc từ từ được mở ra: “Năm năm sáu, lớn.”

Tần Trạch lập tức kích động nhảy lên: “Ta thắng, ta thắng, đưa tiền đây.”

Tên cao gầy và tên mặt rỗ vô cùng rầu rĩ.

Tiếp tục ván cờ thêm ván hai ván ba nữa, Tần Trạch lại thắng, nhưng đến ván thứ tư, hắn bắt đầu thua.

Sắc mặt Tần Trạch không tốt lắm, gã lắc xúc xắc trấn an nói: “Trạch ca, thắng thua trong sòng bạc là lẽ thường tình. Hôm nay nhìn là biết vận khí Trạch ca không tồi, nói không chừng ván sau ngươi lại đảo ngược tình thế đó.”

Tần Trạch không nói gì, nhưng vẫn đặt cược tiếp. Sau đó hắn thắng hai ván, rồi lại thua một ván. Tần Trạch bèn thay đổi trận địa, chạy đi đánh bài cửu.

“Chà, A Trạch tới rồi, vận may hôm nay thế nào?”

Tần Trạch phỉ nhổ: “Con mẹ nó, đừng nói nữa. Vừa lại thua một ván rồi, ta đổi chỗ ngồi cái.”

Một nam nhân bụng phệ cười nói: “Được được, ta nhường chỗ cho ngươi.”

Lúc đầu Tần Trạch chơi bài cửu cũng thua, sau ba ván bài thì dần dần bắt đầu thắng. Nói chung là cứ thua hai ván nhỏ là lại thắng một ván lớn.

Nửa đêm, Tần Trạch mặt đỏ bừng tới tìm quản sự, ném ra ba lượng bạc: “Đưa giấy nợ cho ta, lão tử trả lại tiền.”

Quản sự ngáp một cái, chậm rãi nói: “Thôi đừng Trạch ca, bây giờ trả lại luôn cho ta, thật lãng phí vận khí.”

Không thể không nói, tên quản sự này nắm bắt tâm lý con bạc cực kỳ chính xác. Tiếc là hắn gặp phải Tần Trạch.

“Nói nhảm, có tờ giấy nợ kia mới làm hao tổn tài vận của lão tử, tiền cứ chạy về chỗ ngươi.”

Quản sự thầm run lên, tưởng là Tần Trạch đã biết điều gì đó, nhưng Tần Trạch lại chửi bới một tràng, nhất quyết kêu hắn nhanh chóng lấy giấy nợ ra, kêu gào phải lấp lỗ hổng tài vận lại.

Quản sự không có cách nào, đành phải lấy giấy nợ ra. Tần Trạch cầm lên, cho vào miệng nhai hết.

“Thế là hết nợ rồi ha.”

Khóe miệng quản sự giật giật.

Sau đó Tần Trạch lại đi đánh bạc, đến rạng sáng, lại lần nữa đỏ mắt tìm đến quản sự.

Thức cả một đêm, quản sự cũng hơi đờ đẫn, thấy Tần Trạch như vậy, còn tưởng rằng Tần Trạch thua đến đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi nói: “Lần này mượn bao nhiêu?”

“Mượn cái búa.” Tần Trạch lại ném ra năm lượng bạc: “Trả giấy nợ lần trước cho lão tử.”

Quản sự hơi hoang mang chạy đi, thăm dò nói: “Trạch ta tối qua may ghê ha.”

Tần Trạch đắc ý nói: “Đương nhiên, nếu không phải thua nửa chừng, ta còn có thể thắng nhiều nữa.”

Quản sự nghe vậy, nghi hoặc trong lòng tan biến phân nửa, hắn không cam lòng trả lại giấy nợ: “Trạch ca mệt mỏi cả đêm rồi, ăn chút gì đi.”

“Ta không ăn.” Tần Trạch tức giận nói: “Đưa giấy nợ cho lão tử, lão tử suy nghĩ cả đêm rồi. Lão tử cứ thua mãi chính là vì giấy nợ còn nằm ở chỗ ngươi.”

Sắc mặt Tần Trạch hung dữ như một con sói đói.

Quản sự hơi sợ hãi, hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều con bạc, biết một số người có thể phát điên như thế nào khi họ đã chấp nhận cái chết.

Quên đi, kiểu gì sau này Tần Trạch sẽ lại đến.

Quản sự bất đắc dĩ trả lại tờ giấy nợ trước đó cho Tần Trạch, Tần Trạch nhìn qua xác nhận là đúng, lập tức nhét vào miệng nuốt xuống.

“Tài vận bây giờ đều là của ta rồi, sau này ta sẽ phát đại tài.”

Quản sự suýt chút nữa trợn trắng mắt, qua loa đuổi người đi.

Tần Trạch loạng choạng rời khỏi sòng bạc, ánh nắng ban mai chói chang, hắn bị chói nhắm mắt lại.

Nguyên chủ trước giờ luôn được ăn ngon uống đủ, da dẻ còn mềm mại hơn cả nữ nhi của hắn ta. Tuy rằng bình thường cũng uống rượu nhưng bởi vì hầu bao ít ỏi, không thể mở miệng ăn uống nhiều, cho nên vẫn giữ “được” dáng người.

Bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ lặng lẽ tắm mình trong ánh mặt trời, bỗng có một loại hình dáng chất phác như trở lại nguyên trạng.

Tiếc là sau khi mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu và tròng mắt tam bạch hung dữ đã phá hủy gần hết sự chất phác này.

Buổi sáng có rất nhiều sạp hàng được bày ra, Tần Trạch ngồi xuống một sạp mì: “Chủ quán, một bát mì Dương Xuân.”

Mì Dương Xuân là mì chay, rẻ hơn chút.

Chủ sạp mì biết hắn, thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nửa đùa nửa châm chọc nói: “Hôm qua lại đi đâu tiêu dao à?”

Thôn Tống gia cách thị trấn không xa, nguyên chủ nhân lúc có vài đồng là chạy tới thị trấn. Sau một thời gian dài, hầu hết người trong trấn đều biết hắn, cũng biết chút chuyện nhà hắn.

Tần Trạch cười hềnh hệch: “Đương nhiên là đi kiếm món lớn rồi.”

Chủ sạp lắc đầu không nói chuyện với hắn nữa, bưng mì lên xong thì đi tiếp đãi những vị khách khác.

Cả ngày hôm qua Tần Trạch chỉ ăn nửa bát cháo nhỏ, bụng đã kêu réo từ lâu.

Hắn bất chấp nóng, cầm đũa gắp mì cho vào miệng, trong nháy mắt đã ăn hết mì và húp sạch nước canh.

“Chủ quán, tay nghề của ngươi thật tốt, ăn xong lại muốn ăn tiếp. Sau này ngươi nhất định có thể làm ăn lớn, mở một quán mì, khách đến nườm nượp.”

Chủ sạp mì mặc dù không thích hắn, nhưng cũng rất hưởng thụ lời nói dễ nghe này, cười nói: “Mượn lời lành của ngươi.”

Tần Trạch bưng bát không tiến lại gần: “Chủ quán là người rộng lượng, cho ta thêm một bát canh nữa đi.”

Chủ sạp mì: “Này—”

Chủ sạp mì tức đến bật cười, hắn đã thắc mắc từ khi nào mà có thể nghe được lời hay từ miệng tên Tần Trạch này, lòng vòng hồi lâu thì ra là muốn chiếm tí hời.

Chủ sạp mì lườm hắn một cái, nhưng vẫn múc cho hắn một bát canh. Canh này được ninh bằng xương lớn và rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ, mùi vị rất ngon.

Ăn no được lưng lửng, Tần Trạch lững thững về nhà. Trên đường còn mua thêm năm văn tiền bánh đậu, bánh đậu hai văn tiền một cái, Tần Trạch mặc cả với người bán, năm văn tiền lấy ba cái.

Khi hắn vào thôn, một thôn dân đang gánh nước nhìn thấy hắn: “Tần Trạch, ngươi đi đâu về đấy?”

Người trong thôn đều sẽ không gọi cả tên lẫn họ, như vậy quá xa lạ. Đại đa số đều là huynh đệ nào đó, thuộc nhà nào đó, hoặc là trực tiếp kêu nhũ danh.

Nhưng ai bảo Tần Trạch khác người quá vậy.

Tần Trạch đắc ý nói: “Đi kiếm tiền về.”

Thôn dân bĩu môi, kiếm tiền gì chứ, chắc chắn là lại đánh bạc rồi.

“Ta mệt chết rồi, về nhà trước đây.” Tần Trạch dứt lời rồi sải bước rời đi.

Cổng Tần gia đang đóng, Tần Trạch gõ cửa, cũng không có người nào thưa. Có lẽ ba nha đầu đã ra ngoài đi làm đồng hoặc đi lấy nước rồi.

Cổng viện vô cùng cũ nát, nam tử hơi dùng sức là có thể đá văng ra, Tần Trạch nhìn lướt qua, cuối cùng dựa vào cổng chợp mắt một lát.

Hắn vẫn còn hơi đau đầu, nhắm mắt chẳng được bao lâu đã ngủ thiếp đi. Cho đến khi hắn bị lay nhẹ dậy.

Nhị Nha run giọng nói: “Cha, sao cha lại ngồi ngoài cửa vậy.”

Nàng hơi sợ hãi, nếu nàng ra ngoài muộn hơn chút thì tốt rồi. Để cha nàng ngủ ngoài cổng thế này, không biết cha nàng giận dữ đến mức nào nữa.

Tần Trạch chớp chớp mắt: “Các con về rồi à.”

Hắn muốn đứng dậy, nhưng vừa tỉnh lại hai chân mềm nhũn, thân thể lung lay dữ dội, Nhị Nha kịp thời đỡ lấy.

Tất cả đi vào nhà, Nhị Nha nói: “Cha, con đi nấu cơm cho cha.”

Nàng tạm thời muốn tránh khỏi sự trách mắng của cha mình.

Còn Tam Nha lại hiểu lầm, không biết cha nàng lại đi chơi đâu cả một đêm, mà khi trở về Nhị tỷ còn phải tận tình hầu hạ như vậy.

Trước kia là nương, sau đó nương qua đời rồi. Sau lại là đại tỷ, kết quả đại tỷ bị bán. Nàng nhìn thấy cha cầm tiền của đại tỷ phu, đại tỷ không phải là được gả chồng, mà chính là bị cha nàng bán đi.

Bây giờ nhị tỷ cũng sắp bị bán. Có lẽ không lâu nữa sẽ lại đến nàng.

Tam Nha tức đến đỏ bừng mắt, nắm thật chặt nắm tay nhỏ, sau đó chạy đi trong tiếng gọi của Nhị Nha và Tứ Nha.

Nhị Nha vội nói: “Cha, con đi gọi Tam Nha về.”

Tần Trạch xua xua tay: “Không cần, trong thôn đều là người quen mà.”

Hắn lấy một gói giấy dầu nhỏ từ trong lồng ngực ra đưa cho Nhị Nha.

“Tối hôm qua vận may của cha tốt, đã thắng chuộc con về rồi.” Tần Trạch duỗi người, đi về phía phòng của mình, hắn vẫn muốn ngủ bù.

Trong nhà chính, Nhị Nha cầm gói giấy dầu, trong đầu vẫn quanh quẩn lời cha nàng nói.

Cha đã thắng chuộc nàng về rồi?!

Có nghĩa là nàng không cần rời khỏi cái nhà này nữa ư.

Tứ Nha kêu lên: “Nhị tỷ, sao tỷ lại khóc, Nhị Tỷ đừng khóc mà.”

Nhị Nha cúi người ôm lấy nàng: “Nhị tỷ đang vui mừng.”

Tứ Nha mờ mịt, sao vui mừng lại còn khóc chứ.

Nhị Nha buông nàng ra, lúc này mới để ý tới gói giấy dầu. Nàng cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong là bánh đậu, không nhiều không ít có đúng ba cái.

Tứ Nha nhìn chằm chằm: “Nhị tỷ là… Là bánh đậu.”

Nhị Nha bật cười: “Nhị tỷ không phải là bánh đậu.”

Tứ Nha quấn lấy đòi ăn, Nhị Nha nhìn qua nhà chính một cái, rồi khẽ cắn môi cầm một cái bánh đậu ra, đưa hơn phân nửa cho muội muội, nàng cũng chỉ nếm chút vị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp