Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 24: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận


1 năm

trướctiếp

Nhà Tần Văn Sơn đang ăn cơm tối, là người họ Tần thứ hai ở thôn Tống Gia, nhưng Tần Văn Sơn lại không thân với Tần Trạch.

Lý do rất đơn giản, Tần Văn Sơn không thích cách làm người của Tần Trạch. Nhưng đối với bốn nha đầu thì Tần Văn Sơn vẫn cảm thấy có phần thương cảm.

Tam Nha bưng thịt kho đến cửa, lắp bắp giải thích mục đích tới của mình ở trước mặt người nhà Tần Văn Sơn.

Thê tử Tần Văn Sơn nhìn hắn, ý bảo Tần Văn Sơn ra quyết định.

Tam Nha dù sao cũng là tiểu nữ hài, mặc dù trưởng thành sớm nhưng sức lực vẫn còn có hạn.

Tần Văn Sơn thở dài, kêu thê tử mang năm con gà con và hai con vịt con ra. Hắn không biết rằng thịt kho Tần Trạch bán có giá ba mươi văn tiền một miếng. Một miếng khoảng tầm một cân.

Hắn ta suy xét theo giá heo chung.

Bây giờ trời nóng, nuôi gà con sống được không dễ, đem bán chúng cũng phải được ba văn tiền một con. Năm con gà con và hai con vịt con cũng giá hai mươi văn tiền rồi.

Hắn vẫn mủi lòng muốn giúp đỡ mấy nha đầu Tam Nha.

Con dâu của Tần Văn Sơn lấy lồng tre bỏ gà vịt con vào, nói mấy điều cần chú ý, Tam Nha chăm chú nghe, cảm ơn người nhà Tần Văn Sơn rồi mới đi về.

Chờ Tam Nha đi rồi, nhi tử của Tần Văn Sơn mới đi mở lớp rơm và lá gói thịt ra. Mùi thơm của thịt hầm chậm rã tản ra.

“Cha, thịt này hình như đã chín rồi.”

Nhi tử của Tần Văn Sơn vào bếp lấy con dao bếp ra, cắt một miếng nhỏ nếm thử: “Cha, thịt này ăn ngon lắm.”

Tần Văn Sơn cũng đi tới.

Tam Nha xách gà con vịt con trở về nhà, ánh đèn trong nhà chính ảm đạm.

Tần Trạch đang vừa đếm tiền vừa trêu chọc Tứ Nha.

Ba mươi cân thịt heo sau khi hầm cũng sẽ teo lại, Tần Trạch còn khống chế độ ẩm, một cân thịt sống bằng bảy lạng thịt chín. Một số miếng trọng lượng còn bị giảm mất nửa, một cân thịt sống chỉ làm ra được nửa cân thịt chín.

Vì vậy, một miếng thịt kho một cân của Tần Trạch bán với giá ba mươi văn thật sự không hề đắt, thậm chí có thể nói là rẻ. Nhưng ở một địa phương nhỏ, tiền rất quan trọng, hầu hết mọi người vẫn không nỡ.

Không tính hai miếng thịt kho cuối cùng mang về nhà, một miếng dùng để đổi rượu, một miếng dùng đổi mua gia vị và thịt để họ ăn thì họ đã bán được mười hai miếng thịt kho.

Miếng đầu tiên được bán với giá hai bảy văn tiền, nhưng mười một miếng còn lại đều được bán với giá ba mươi văn tiền. Vậy nên tổng cộng thu được 357 văn tiền.

À, quên mất, xe bò bọn họ dùng khi rời thôn tốn mất bốn văn, cũng phải tính vào nữa.

Do đó, sau khi trừ hết chi phí, họ kiếm được tổng cộng 353 văn tiền.

Tam Nha không biết đếm số lớn, quấn lấy cha nàng đến nửa đêm mới tính ra.

Tần Trạch ngáp một cái, cười nàng: “Mới có mấy trăm văn tiền mà đã tính lâu như vậy rồi, còn có mặt mũi nói con biết đếm tiền hả.”

Tam Nha thừa cơ nói luôn: “Vậy cha dạy con đi.”

Tần Trạch lau nước mắt ngái ngủ, đáp lại nàng: “Sao phải dạy.”

Tam Nha rất muốn nói, vì cha là cha của con đó. Nhưng nàng cũng biết rằng cha nàng sẽ không để ý đến lý do này.

Vì vậy nàng nói: “Cha không dạy con thì con sẽ luôn quấy rầy cha.” Nói xong nàng còn bổ sung thêm: “Con sẽ làm phiền cha muốn chết luôn.”

“Này.” Tần Trạch lườm nàng “Có tin cha đánh con không?”

Tam Nha lấy hết dũng khí nhìn lại: “Cha có đánh con cũng không sợ.”

Đại Nha và Nhị Nha không biết làm sao để khuyên giả, Tứ Nha thì đã ngủ say rồi.

Tam Nha nhìn chằm chằm cha nàng, từ khi bọn họ đến thôn Đại Hà tìm Đại tỷ lúc trước, ví dụ sống sờ sờ của cha nàng và Đại tỷ đã nhắc nhở nàng rằng con người không nên sợ hãi trước mọi việc. Nếu không sống còn không bằng chết.

Nếu một ngày nào đó, nàng thực sự phải chết thì nhất định cũng phải chết theo suy nghĩ của chính mình, chứ không phải uất ức hèn nhát.

Cha nàng dù có vô lại tồi tệ, nhưng không phải là một kẻ hèn nhát. Nàng là nữ nhi của cha nàng. Cho nên nàng cũng sẽ không phải là một kẻ yếu đuối.

Tần Trạch nhìn Tam Nha, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, hắn thật muốn xoa đầu nha đầu này.

Hệ thống cũng có chút kinh ngạc: “Khó trách trong cốt truyện nguyên tác, nàng có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để đối phó với nữ chính may mắn.”

Tần Trạch chửi rủa vài câu, sau đó bỏ lại câu “tùy con”, rồi đi về phòng.

Đôi mày thanh tú của Đại Nha khẽ cau lại: “Tam muội, muội không nên chống lại cha.”

Nhị Nha hoà giải: “Đại tỷ, chẳng phải cha không đánh Tam Nha sao? Chắc hẳn là cha không giận lắm đâu.”

Tam Nha quay người đi vào nhà.

Ánh đèn trong nhà chính chập chờn, Nhị Nha nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, dù thế nào đi chăng nữa thì Tam Nha vẫn luôn đối tốt với chúng ta.”

Lúc trước ở nhà họ Lưu thôn Đại Hà, chính là Tam Nha đã giục các nàng đi vào trong phòng, xem thương thế của Đại Nha. Sau đó Tam Nha lại chạy đi nói cho cha các nàng biết.

Vốn dĩ nên là tỷ tỷ chiếu cố muội muội, nhưng nhà bọn họ, vẫn luôn là muội muội nghĩ cách chăm sóc cho tỷ tỷ.

Khuôn mặt Đại Nha đỏ lên: “Nhị muội, tỷ không có ý đó.”

Tuy nàng cảm thấy Tam Nha chống đối lại cha là không tốt, nhưng càng lo lắng chính là sợ Tam Nha chọc giận cha rồi bị đánh.

Nhị Nha nắm lấy tay nàng: “Muội biết mà đại tỷ.” Nàng cười cười: “Tam muội tính tình bướng bỉnh, nhưng muội ấy thật sự rất nhanh trí, có đôi khi nói chuyện nhẹ nhàng với muội ấy thì kết quả có thể sẽ tốt hơn đó.”

Sau khi ngủ một giấc dậy, Tần Trạch chạy tới xem gà vịt trong sân, gà con lông vàng óng, nho nhỏ, miễn bàn bao nhiêu đáng yêu.

Tần Trạch bắt lấy một con gà con, gà con kinh sợ mổ hắn, hắn còn cười hề hề: “Ai, mổ không đau, mổ không đau được ta đâu, da ta dày lắm.”

Tam Nha đang chuẩn bị cho gà ăn:……

Tam Nha kiên nhẫn nói: “Cha, cha đừng làm chết gà đó.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cha còn muốn ăn trứng gà không vậy.”

Câu sau khiến Tần Trạch bị lay động, hắn đặt con gà xuống.

Tam Nha thấy thế, cảm giác lại "hiểu" cha nàng hơn một chút.

Gà vịt quá nhỏ, không yên tâm nuôi ở hậu viện, cho nên bốn tỷ muội thương lượng xong bèn tạm thời đem gà vịt nuôi ở tiền viện. Từ sáng sớm, Đại Nha và Nhị Nha đã dùng rơm rạ dựng một cái chuồng nhỏ lợp rơm che nắng cho gà vịt.

Sau đó các nàng ra ngoài đi hoàn thành thu hoạch vụ thu.

Tam Nha vừa cho gà vịt ăn vừa nói: “Cha, lúa năm nay cha tính thế nào?”

“Đương nhiên là để tự ăn rồi.” Tần Trạch thở dài: “Tam nha đầu, sao con ngốc như vậy, suốt ngày hỏi mấy câu vớ vẩn.”

“Con ngốc như này thì sau này sẽ có ai lấy con không chứ?”

Tam Nha khựng lại, nàng nhắm mắt hít một hơi rồi thở ra, sau đó nàng lại mở mắt ra, nhếch miệng cười: “Vì thế nên cha phải dạy con đó.”

“Nếu không thì một ngày nào đó con bị người ta lừa mất, liên lụy tới cha thì không tốt đâu.”

Tần Trạch lộ vẻ nghiêm túc, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Vậy là buổi trưa khi Đại Nha và Nhị Nha về nhà đã nhìn thấy cha họ đang dạy Tam Nha học tính toán và viết chữ.

Tứ Nha ngủ như heo con bên cạnh hai người họ.

Ban đầu nha đầu này được Tam Nha gọi vào học cùng, nhưng không được bao lâu thì đầu Tứ Nha đã gật lên gật xuống rồi.

Tần Trạch nhìn thấy bọn họ, lập tức bỏ gánh không làm nữa: “Mấy đứa đi đâu chơi thế, sắp làm cha mấy đứa chết đói rồi đấy.”

Trán Tam Nha giật giật, trong lòng thầm nói không tức giận không tức giận, cha nàng chính là như vậy.

Đại Nha và Nhị Nha nhanh chóng vào bếp. Các nàng nấu cháo loãng, còn thừa một miếng thịt kho từ tối qua, Đại Nha cắt một nửa và xào thêm rau cải.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Đại Nha đã bưng cơm lên bàn. Hai món, một món thịt, một món chay rất ngon.

Buổi chiều, Đại Nha và Nhị Nha thay nhau canh giữ thóc và đậu tương. Chỗ đậu tương và lúa không phải thu hoạch thì không cần lo nữa. Giai đoạn sau còn phải phơi nắng, nếu không lúa sẽ nảy mầm, đậu tương bị mốc mất.

Ruộng lúa cũng cần được dọn sạch cỏ dại, nhà họ không nuôi heo hay bò nên rơm rạ trả lại cho đồng ruộng.

Sau đó thì tranh thủ thời gian để trồng bắp cải, cải thìa, v.v.

Sau khi thóc và đậu nành được phơi khô, chúng lại được đưa vào nhà. Việc này vừa vụn vặt lại phiền phức, mà lại toàn là việc chân tay.

Giai đoạn này còn cần ông trời tác hợp, nếu nửa chừng mà mưa thì chậc...

Cả thôn Tống Gia vào thời điểm này đều bận bù đầu, người trong thôn đều đi lại rất nhanh, Tần Trạch lượn lờ quanh thôn, cực kỳ thiếu đòn.

Nhà Tống Đại Sơn có nhiều ruộng đất hơn nhà Tần Trạch, nhưng nhà Tống Đại Sơn đều cần mẫn chăm chỉ, có ba nhi tử. Thế là còn coi như xoay sở được, nên Tống Đại Sơn mới có thể kiếm được tiền từ Tần Trạch.

Lúc này, Tống Đại Sơn ở trong ruộng mồ hôi đầm đìa, Tần Trạch ở bên bờ ruộng hô: “Đại Sơn huynh đệ, nghỉ ngơi chút đi.”

Tống Đại Sơn trực tiếp ngó lơ.

Một lát sau, Tần Trạch lại nói: “Trời ơi, hôm nay sao mà nắng dữ, nóng chết mất.”

“Đại Sơn huynh đệ, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta về nhà trước đây.” Hắn xoa xoa cánh tay: “Nắng này dữ ghê, da ta phơi nắng cũng bong mất một tầng luôn rồi.”

Tống Đại Sơn và người dân ở ruộng bên cạnh:……

Tần Trạch về đến nhà, còn càm ràm mãi nóng chết mất thôi.

“Tam Nha, Tam Nha.”

“Tứ Nha.”

Tứ Nha chạy từ trong nhà ra: “Cha, cha gọi con hả.”

Tần Trạch cầm quạt hương bồ phe phẩy: “Đi rót cho cha bát nước, cha khát quá.”

Tứ Nha:“Dạ.”

Tứ Nha bưng nước sôi nguội tới, Tần Trạch hớp một ngụm, hỏi: “Tam tỷ con đâu?”

“Tam tỷ ở trong nhà.”

Tần Trạch tức giận nói: “Hay lắm nha đầu lười biếng này, gọi mà nó cũng không thưa.”

Tứ Nha suy nghĩ một chút rồi nói: “Tam tỷ quét sân dọn nhà, Tam tỷ làm nhiều việc lắm rồi ạ.”

Tần Trạch nheo mắt nhìn nàng: “Thế con làm gì rồi?”

Tứ Nha ưỡn bộ ngực nhỏ: “Con quạt cho gà vịt, để chúng khỏi bị nóng chết.”

Tần Trạch nghẹn lời: “Mấy con gà quèn mà quý giá vậy à.”

“Không quèn, không quèn.” Tứ Nha nghiêm túc nói: “Đều là bảo bối đó, Tam tỷ nói gà lớn rồi có thể đẻ trứng.”

Nàng hướng đôi mắt to tròn nhìn Tần Trạch, nói: “Cha, con muốn ăn trứng gà xào.”

Tần Trạch gật đầu: “Cha cũng muốn ăn.”

Tam Nha vừa đi tới cửa nhà chính, nghe thấy màn đối thoại của hai cha con bèn lặng lẽ trở về sương phòng.

Gần chạng vạng, Đại Nha và Nhị Nha thu lúa và đậu tương về nhà, Tam Nha đi ra giúp.

Mấy nha đầu mệt mỏi đến mức mồ hôi đầm đìa, thấy Tần Trạch chắp tay sau lưng nhàn nhã, một vị lão nhân trong thôn nói: “Tần Trạch, ngươi cũng quá đáng thật đấy. Ngươi là cha mà, sao ngươi không làm gì cả.”

Tần Trạch nói như lẽ đương nhiên: “Tụi nhỏ làm xong hết việc rồi, ta còn gì làm đâu.”

Lão nhân tức đến hoa mắt, Tần Trạch vội vàng đỡ ông: “Ngươi ngươi đừng có mà gạt ta.”

Hắn đỡ lão nhân ngồi xuống rồi chạy té khói.

Đại Nha, Nhị Nha và Tam Nha thấy vậy cũng không kinh ngạc.

Nhưng không lâu sau, một loạt tiếng bò kêu vang lên. Đám Đại Nha không để ý, cho đến khi tiếng Tần Trạch cũng truyền tới.

Ba tỷ muội đều sững sờ.

“Lượng Tử, đi, cùng chuyển lương thực giúp thúc thúc.”

Chiếc xe bò được Tần Trạch thuê với giá hai văn tiền, tôn tử của chủ xe bò là Tống Ngũ Bá cũng đi cùng.

Lượng Tử chửi thầm trong lòng, nhưng ngay lập tức xuống xe và giúp ba tỷ muội chất lương thực lên xe.

Không có cách nào, diện tích nhà họ Tần có hạn, không thể phơi hết lúa và đậu, cho nên phải mang một phần đến sân phơi trong thôn.

Có thêm một tiểu tử, việc thu lương thực đã nhanh hơn nhiều.

Thóc của nhà bọn họ chưa tách vỏ, nếu muốn ăn cơm còn phải đợi một quá trình chế biến nữa.

Tâm Nha nhìn khoản chi cho chiếc xe bò mà xót xa, nhưng khi nhìn hai tỷ tỷ, nàng lại cảm thấy số tiền bỏ ra rất xứng đáng.

Sau khi tất cả số lương thực được phơi khô và mang vào nhà, đám Đại Nha ra đồng trồng rau. Lúc rảnh rỗi, Tam Nha tiếp tục học cùng Tần Trạch, còn muốn kéo cả tỷ muội học cùng.

Đáng tiếc Đại Nha và Nhị Nha không thông minh bằng nàng, Tần Trạch lại không kiên nhẫn. Sau đó, Tam Nha đã thỏa hiệp, nàng học trước, học xong thì dạy lại tỷ muội mình.

Đại Nha và Nhị nha cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thu hoạch vụ thu, nam nhân trong thôn lên trên trấn để làm công việc thời vụ. Tần Trạch ở nhà một tháng, ồn ào kêu chán nên cũng muốn ra ngoài.

Bây giờ tiết trời không nóng cũng không lạnh, là thời điểm tốt nhất để ra ngoài.

Tam Nha thử thăm dò: “Cha đi đâu chơi thế?”

Tần Trạch nghiêm túc suy nghĩ.

Tam Nha làm bộ lơ đãng nói: “Cha không phải nói rất mau sẽ phát đại tài sao?”

Tần Trạch gật đầu. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Quên đi, cha vẫn nên không đi ra ngoài nữa, cha không thể phá hỏng tài vận của mình được.”

Sắc mặt Tam Nha đen lại, quả nhiên là cha muốn đi đánh bạc.

Nàng nén giận: “Cha, chúng ta đi mò cá đi, hoặc là lên núi cũng được.”

“Con cảm thấy vận khí của cha cực kỳ tốt. Cha ra bờ sông thôi mà có thể bắt được ba ba, lên núi mà có thể bắt được cả lợn rừng. Con hâm mộ lắm luôn, nếu mà con có vận khí tốt như cha thì hay rồi.”

“Con sẽ không có đâu.” Tần Trạch nói một tràng “Trong ngàn vạn người mới có một người như cha đấy.”

Hắn xua tay, ghét bot nói: “Con quá tầm thường.”

Tam Nha khó giữ được sắc mặt, khăng khăng nói: “Cha gạt người. Biết đâu lần này lên núi cũng không thu được gì thì sao, vận khí tốt của cha đã dùng hết rồi.”

Thuận theo không được thì phải đối nghịch lại thôi.

Thế là, nửa giờ sau, hai cha con đã đi bộ vào trong núi.

Hai tay Tần Trạch trống không, sắc mặt khó coi: “Đều tại con đó, đồ miệng quạ đen.”

Tam Nha quay đầu trợn mắt, sau đó khuyên nhủ: “Cha đừng gấp mà.”

Bọn họ lại đi bộ thêm hơn nửa giờ, Tam Nha hái được bảy tám cái nấm.

Tần Trạch lẩm bẩm: “Con đừng hái bừa, cẩn thận trúng độc chết cha.”

Tam Nha: “Không đâu.”

Hai năm trước, nhà họ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, thẩm thẩm trong thôn thấy các nàng tội nghiệp nên đã dẫn nàng và Nhị tỷ đi hái nấm. Nàng cũng không cần nhất thiết phải kiếm được thứ gì, chỉ là muốn ngăn cha nàng ngừng chạy lung tung thôi. Tiện thể kiếm thêm chút đồ ăn cho nhà mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp