Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Người như bọn họ, nhìn những người từ cùng một thế giới với mình còn chưa chắc có sự đồng cảm chứ đừng nói đến NPC ở một thế giới khác, bởi vậy anh ta ngồi trong phòng khách như một lẽ hiển nhiên, nhìn Lục Ngôn Lễ bận rộn.

Hoàng Vĩ kết nối video lên TV, mọi người ngồi cùng nhau chuẩn bị xem.

Hình ảnh mở đầu có hơi rung lắc, bọn họ nhìn Lục Ngôn Lễ đi qua phòng soát vé, sau khi vào cửa thì rẽ vài vòng, đập vào mắt chính là một bức tường thủy tinh cao cao, phía sau là nước biển xanh đậm, bên trong có vô số cá biển màu sắc sặc sỡ.

"Nơi này chính là khu tham quan lớn nhất của thuỷ cung." Trong màn hình phát ra lời giới thiệu của Lục Ngôn Lễ.

Màn hình chuyển động, có thể thấy Lục Ngôn Lễ đang đi dọc theo bức tường kính, như thể hắn đang thưởng thức cảnh biển xinh đẹp này. Ngay sau đó, hắn lui về phía sau, phỏng chừng là muốn quay lại toàn cảnh.

"Trước đây lúc đi theo dõi, nhiều nhất tôi cũng chỉ đứng ngoài cổng, sợ hắn ta phát hiện nên cũng không biết hắn ta đi tham quan ở đâu, tôi đành phải chụp lại toàn bộ cảnh sắc trong thủy cung. Xin hãy đánh giá.”

Lục Ngôn Lễ vừa lẩm bẩm vừa lui về phía sau, hình như hắn đang điều chỉnh dây đeo, để ống kính nhắm ngay vào bức tường thủy tinh.

Dường như có vô số cá và đủ các loại sinh vật dưới đáy biển.

Một con rùa không biết đã sống bao lâu chậm rãi bơi qua.

Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Lục Ngôn Lễ cũng không tệ lắm, nếu không nghĩ đến tình cảnh cấp bách hiện tại, mọi người phỏng chừng có thể thưởng thức cảnh đẹp đại dương mà hắn quay chụp.

Nhưng hiện tại… còn ai có lòng ngắm cảnh chứ?

Để không bỏ qua thông tin quan trọng, họ phải ngồi xuống xem xét cẩn thận, sợ bỏ sót một số manh mối nào đó.

Ước chừng qua năm sáu phút, trong phòng bếp truyền ra tiếng rau xào trong chảo dầu, màn hình TV rốt cuộc cũng định thay đổi sang một hình ảnh khác.

"Bây giờ tôi sẽ đến khu vực ngắm cảnh tiếp theo nhỏ hơn một chút. Để tôi xem có nhân viên nào để hỏi không. ”

Hình ảnh camera lay động theo bước chân đi lại của chủ nhân, chỉ tiếc thuỷ cung trống trải lạnh lẽo, hôm nay lại còn là ngày làm việc, hắn không bắt gặp lấy một bóng người.

Không biết từ khi nào, mấy vị ngồi trước TV đều bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim của bọn họ phập phồng theo sự chuyển động của ống kính.

Như thể... ngay giây kế tiếp sẽ có gì đó xảy ra.

Dường như có tiếng hát bên trong thủy cung.

Giọng nữ nhẹ nhàng êm ái, giọng địa phương không biết tên, những bài hát chưa bao giờ được nghe... khiến cho người ta vừa nghe thấy đã mê muội.

Lục Ngôn Lễ dường như không để ý đến chuyện đó, vẫn còn đang xem xét xung quanh, nhưng tiếng hát loáng thoáng mà hắn ghi lại đã từng đợt liên tiếp quấn lấy tâm trí mỗi người.

Rất buồn...

Loại đau đớn bị người ta phản bội, khổ sở, không cam lòng...

Sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao? Tôi đã làm gì sai?

Tại sao tôi phải chịu đựng điều này? Tại sao tôi không thể sống một cuộc sống yên bình?

Cuối cùng, bài hát càng ngày càng bén nhọn, chói tai, bọt nước trong một số bể cá bên trong thuỷ cung tựa như cũng sắp bắn lên tung tóe.

Mấy người ngồi trước TV đã hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát đau đớn bi thương của người phụ nữ.

Khi kết thúc, bài ca cuối cùng cũng xuất hiện những lời hát mà họ có thể hiểu được.

Đó là ba chữ lặp đi lặp lại:

Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi...

Trong phòng bếp, tiếng thái rau dần dần chồng chéo lên tiếng hát, chồng chất lên nhau tạo thành những nhịp điệu kỳ dị.

Dường như Lục Ngôn Lễ cũng nghe thấy tiếng hát bên ngoài, nước mắt hắn trào ra, nhưng vé xe trong túi quần mơ hồ nóng lên.

Lại một tấm vé bị hủy...

Lục Ngôn Lễ vội vàng xào rau, sau khi nấu xong một đĩa trứng xào cà chua, hắn đẩy cửa phòng bếp ra, cẩn thận bày đĩa lên bàn, sau đó thổi thổi bàn tay bị nóng đến đỏ.

Phòng khách đã hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ Lê Phương Uyển còn ngồi bất động tại chỗ, những người khác đều ôm đầu khóc lóc rên rỉ.

Chân tay của một người trong số đó đã có chút cứng ngắc.

Lục Ngôn Lễ né tránh mấy người muốn đập đầu xuống đất, đi tới trước TV.

Camera vốn chỉ quay các khu thắng cảnh đột nhiên được nâng lên, ngay sau đó, máy quay nhắm ngay mặt Lục Ngôn Lễ.

Khuôn mặt quen thuộc mỉm cười trên màn hình: "Có nghe thấy không?" ”

"Tít."

Lục Ngôn Lễ tắt TV, thuận tay cầm bình hoa bên cạnh, hung hăng đập vào TV.

Trong phút chốc, kính vỡ vụn.

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, tiếng vang lớn làm thân thể những người đang khóc rống cứng lại, chậm rãi bình phục.

Hạ Lâu lắc đầu, anh ta là người tỉnh táo sớm nhất, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đồng tử anh ta co rụt lại: "Vừa rồi tiếng hát lại xuất hiện? ”

"Đúng vậy." Hỉ, Nộ, Ái, Ố, tiếng hát lần sau rất có thể sẽ là..." Lục Ngôn Lễ không nói rõ.

"Khi nãy tôi đang xào rau trong bếp nên không nghe thấy tiếng hát, về sau nó càng ngày càng lớn nên tôi liền vội ra đây tắt TV." Sắc mặt Lục Ngôn Lễ có chút tái nhợt, đuôi mắt đỏ hoe mang theo nước mắt, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng.

"Mọi người không sao chứ?"

Mấy người khác lần lượt tỉnh lại, về phần người có tay chân cứng ngắc kia... Hạ Lâu hỏi: "Trong nhà cậu có gạo nếp không? Mau đi lấy một chút đi.”

Căn cứ vào tư liệu anh ta tìm kiếm được, Lan Chi Ngọc hoàn toàn không nuôi tiểu quỷ, thứ cô ta nuôi căn bản chính là cương thi!

Sau khi Hạ Lâu đăng một số bài viết lên vài trang web cụ thể, có một người dùng tự xưng là Vô Vi Đạo Nhân đã trả lời anh ta. Để phòng ngừa một người biến thành cương thi, chỉ cần khi chưa thành hình mang anh ta ra dưới ánh mặt trời, rắc gạo nếp, máu gà và trấn áp bằng đồng tiền là được. Nếu có vết thương cũng nên dùng gạo nếp rửa sạch, sau khi hắc khí tan hết thì để cho anh ta bước qua chậu than, phơi nắng, tiêu trừ âm khí trong cơ thể.

Điều này làm cho Hạ Lâu không nhịn được nhớ tới loạt phim cương thi mình từng xem khi còn bé.

Người có tứ chi dần dần cứng ngắc, sắc mặt xanh mét chính là Hoàng Vĩ. Hạ Lâu, Lê Phương Chỉ cùng với Phong Sở Sở khống chế cậu ta dưới ánh nắng mặt trời, người kia thở hổn hển không ngừng giãy dụa.

Trên hai bàn tay vươn rộng, móng tay dần dần chuyển sang màu đen, bén nhọn...

"Tôi lập tức đi tìm ngay! Chờ tôi! "Lục Ngôn Lễ lập tức chạy đến phòng bếp lục lọi tìm kiếm, Hạ Lâu vừa giữ người vừa lớn tiếng hét lên: “Có máu gà không? Dùng máu gà cũng được!”

Lục Ngôn Lễ cũng lớn tiếng đáp lại: "Không có! ”

“Nhanh lên!

“Ngay đây! Sẽ nhanh ổn thôi.”

Nói xong, Lục Ngôn Lễ tìm được một túi gạo nếp: "Đã tìm được gạo nếp! Sử dụng thế nào?”

"Trực tiếp rắc lên! Nhắm vào cậu ta!”

Lục Ngôn Lễ ôm một túi gạo nếp lớn vội vàng chạy tới, cầm một nắm liền ném lên đầu Hoàng Vĩ.

Như nhỏ vài giọt nước lên dầu nóng, âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên.

Thấy hữu dụng, Lục Ngôn Lễ vội vàng rải nhiều hơn một chút, từ đầu đến chân. Gạo nếp trắng rắc lên cơ thể cứng ngắc, đột nhiên bốc khói trắng, âm thanh xèo xèo vang lên không dứt, khi rơi xuống mặt đất đã biến thành vật thể đen xì không biết tên.

"Tiếp tục đi! Nhanh lên!”

Sắp rắc hết một túi gạo nếp, Hoàng Vĩ đang giãy dụa cuối cùng cũng yên tĩnh lại, vệt xanh đen nổi trên da dần dần biến mất, làn da thuộc về người sống chậm rãi hiện ra, hô hấp cũng chậm lại.

Hạ Lâu thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ khi ở trạm xe buýt không biết tên kia, sau khi tên cao gầy bị thiêu cháy, đang là cương thi lại biến ngược trở lại thành người, anh ta đã thấy nghi ngờ, người biến thành cương thi trong một khoảng thời gian có thể nghịch chuyển, dùng lửa đốt thì quá cực đoan, không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh ta không muốn dùng đến phương pháp đó.

Bởi vậy, anh ta lợi dụng manh mối của Lan Chi Ngọc làm mồi nhử, đăng tin tức trên mấy trang web đặc thù, trong thời gian ngắn đã nhận được rất nhiều câu trả lời. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hiện tại xem ra phương pháp người nọ cung cấp không sai.

Hoàng Vĩ đại nạn không chết, thần hồn thiếu điều muốn xuất ra ngoài, cậu ta bị ba người đè bên dưới, đầu đầy hạt gạo nếp đen trắng đan xen, vừa cử động liền rơi xuống. Hoàng Vĩ vẻ mặt đau khổ nói: "Anh Lâu, bây giờ có thể buông tôi ra được chưa? Tôi cảm giác có lẽ mình đã hồi phục lại.”

Nghe thấy cậu ta nói chuyện, Hạ Lâu mới thật sự yên lòng, mấy người đứng lên vỗ vỗ tro, nhìn về phía Hoàng Vĩ đang thở hổn hển trên mặt đất.

"Bây giờ tôi tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn cảm giác hơi không thoải mái, tôi ở chỗ này phơi nắng một lát." Hoàng Vĩ cả người vô lực nói.

Lục Ngôn Lễ mang tới cho cậu ta một cái ghế dựa, lại mặc kệ cực nhọc cầm chổi quét gạo nếp rơi vãi trên mặt đất.

Thành thật mà nói, thấy NPC đến mức này, lương tâm hiếm hoi của Hoàng Vĩ cảm thấy có chút bất an.

"Vậy thì lát nữa phiền cậu bưng cơm tới đây giúp tôi được không? Tôi ăn ở đây.” Hoàng Vĩ thăm dò.

"Được, anh ăn cay không? Có gì kiêng món gì không? Tôi sợ mình nấu ăn không hợp với khẩu vị của anh. "Lục Ngôn Lễ ôn hòa cười rộ lên.

Hắn luôn rất kiên nhẫn khi đối mặt với những người sắp chết.

"Tùy ý là được." Hoàng Vĩ đã loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm thấy hẳn sẽ không khó ăn.

Huống chi, dù khó ăn đến mấy có thể so với bánh mì mốc meo lúc nhúc đầy giòi bọ hay sao?

Không biết có phải là di chứng hay không, Hoàng Vĩ luôn cảm thấy ánh mặt trời này vô cùng chói mắt, nhưng cậu ta vừa nghĩ đến cương thi sợ nắng, thật sự ép mình ngồi dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng xoay người, bảo đảm toàn thân đều hấp thụ ánh nắng.

Đoàn người yên tĩnh lại, mỗi người thu dọn xong liền ngồi vào bàn ăn cơm trưa.

Video khẳng định không thể xem được nữa, Hạ Lâu chỉ có thể tự hỏi mình.

Lục Ngôn Lễ cũng rất bối rối, nói: "Nhưng... Tôi đã không nghe thấy tiếng hát nào khi đang ở thuỷ cung.”

Vậy thì... tiếng hát đến từ đâu?

Câu trả lời của Lục Ngôn Lễ khiến cho mọi người thấy ớn lạnh trong lòng, nhất là Hoàng Vĩ, cậu ta xém chút nữa đã biến thành cương thi, đến bây giờ trên người vẫn không có khí lực, nếu lơ đãng nghe được tiếng hát, người biến đổi đầu tiên khẳng định chính là cậu ta!

"Cậu ở thuỷ cung không gặp phải chuyện gì bất thường sao?"

Lục Ngôn Lễ lắc đầu: "Không, hôm nay thuỷ cung rất vắng khách, cơ bản không gặp ai cả. Tôi đi vòng quanh tất cả các nơi, ngay cả nhà vệ sinh nam cũng đi một chuyến, sau đó trở lại.”

Hắn nhìn đồng hồ, hạ thấp giọng nói của mình, chỉ trên lầu: "Chắc anh ta cũng sắp đi qua.”

Cả nhóm rơi vào im lặng.

Sau một bữa ăn vô vị, kim đồng hồ chầm chậm điểm hai giờ.

Dựa theo quy luật Lục Ngôn Lễ phát hiện, tên hàng xóm ắt hẳn sẽ ra ngoài.

Anh ta... không, nó, nó sẽ nhìn thấy xác chết ở cửa chứ?

Hiệu quả cách âm của căn hộ này xem như không tệ, nếu như không phải cứ mỗi nửa đêm băm thịt thì thật ra âm thanh bình thường cũng không nghe rõ lắm.

Hạ Lâu còn chưa xác định được hàng xóm trên lầu thuộc chủng loài gì, anh ta không dám tùy tiện mở cửa xác nhận, đành phải để tất cả mọi người phụ dán tai lên tường.

"Cạch" một tiếng, âm thanh đóng cửa không nhẹ không nặng truyền đến lỗ tai.

Anh ta có ra ngoài không?

Cửa phòng Lục Ngôn Lễ đối diện cửa thang máy, Phong Sở Sở bị Hạ Lâu gọi tới, nhìn chằm chằm ra ngoài qua mắt mèo.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể Phong Sở Sở run rẩy từ trên cửa đi xuống, Lục Ngôn Lễ đứng bên cửa sổ, bên cạnh là tên tóc vàng đang lười biếng ngồi phơi nắng, một lát sau, Lục Ngôn Lễ nói: "Hắn ta đi rồi.”

Hắn nhìn thấy bóng dáng người kia sải bước rời đi, còn mang theo một cái túi vô cùng lớn.

Nghe vậy, đám người Hạ Lâu lập tức tụ tập bên cửa sổ, cùng nhau nhìn bóng đen được bọc kín mít bước đi.

Không biết tại sao, Hạ Lâu cảm thấy bóng người này có chút quen thuộc.

"Đi rồi sao? Anh ta có thực sự đi chưa?”

Phong Sở Sở lại nhìn thoáng qua mắt mèo, cái liếc mắt này khiến cậu ta như rơi xuống hầm băng trong nháy mắt, nặng nề ngã về phía sau, té nhào trên mặt đất.

"Vậy tại sao... Tại sao, tôi nhìn qua mắt mèo lại thấy màu đỏ? ”

"Màu đỏ? Màu đỏ đâu?" Lục Ngôn Lễ kinh ngạc đi tới, nhìn thoáng qua mắt mèo: “Không có mà, có phải anh nhìn nhầm rồi không? ”

Hắn nâng Phong Sở Sở đang rét run cả người lên: "Có phải vì đêm qua anh không ngủ ngon hay là do áp lực quá lớn nên nhìn lầm rồi không?”

Trong lúc nói chuyện, Lục Ngôn Lễ nhìn thẳng vào hai mắt Phong Sở Sở, giọng nói mang theo chút kỳ dị.

"Không thể nào, tôi vừa nhìn thấy rõ ràng. Tôi thấy…” Đúng rồi, mình thấy gì nhỉ?

Phong Sở Sở lắc đầu: "Có lẽ thật sự chịu áp lực quá lớn nên tôi nhìn nhầm rồi.”

Lục Ngôn Lễ dịu dàng nói: "Vậy anh có muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lát không? Đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi anh.”

"Được."

Lần này Phong Sở Sở cũng không khỏi sinh ra chút cảm kích đối với Lục Ngôn Lễ.

Ngốc ơi là ngốc, nhưng hắn thật sự rất tốt bụng.

Phong Sở Sở không nhịn được bèn hỏi: "Bình thường người như cậu sống không bị bắt nạt gì sao?”

Lục Ngôn Lễ dường như có hơi mờ mịt: "Bắt nạt tôi? Tại sao? Tất cả mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.” Hắn liên tục xua tay: “Giống như các anh vậy, các anh đối xử với tôi rất tốt, còn cứu mạng tôi nữa, đương nhiên tôi phải báo đáp.”

Hắn nói chuyện quá nghiêm túc, thế nên Phong Sở Sở không biết liệu những lời này của hắn đến tột cùng là thật lòng hay là châm chọc. Thấy tạm thời không có việc để làm, hắn liền thật sự xoay người trở về phòng ngủ.

Quan sát trước kia của Lục Ngôn Lễ không có sai sót, năm giờ chiều, bóng dáng kia đúng giờ xuất hiện trong tiểu khu, khác biệt chính là cái bọc lớn hắn ta mang theo đã biến mất.

Trên lầu ba, đám người ngồi xổm sau rèm cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng kia đi tới căn hộ.

Lúc này, nói thế nào Phong Sở Sở cũng không chịu nhìn mắt mèo, mọi người dán tai lên tường lắng nghe, lại nghe thấy âm thanh đóng cửa lạch cạch.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Hoàng Vĩ phơi nắng một buổi chiều, cảm giác mình quả thật sắp bị rám nắng, nhưng cậu ta vẫn còn hơi lo lắng, dự định tiếp tục tắm ánh trăng trên ban công phòng khách.

Ánh trăng cũng là khúc xạ từ ánh sáng mặt trời, nên nó sẽ hữu ích… đúng không nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, khi Phong Sở Sở rời giường, phát hiện trong chăn Hoàng Vĩ cùng phòng trống không.

"Anh Hoàng? Anh Hoàng? ”

Tất cả mọi người đều không thể rời khỏi nhà, sáng sớm mà không biết Hoàng Vĩ đã đi đâu, Phong Sở Sở hạ thấp giọng gọi người, nhưng cậu ta tìm khắp nhà cũng không tìm người.

Cậu ta vô duyên vô cớ cảm thấy hoảng hốt toàn thân, lay lay Lục Ngôn Lễ đang ngủ trên sô pha tỉnh dậy.

"Cậu có thấy Hoàng Vĩ không?"

"Hoàng... Hoàng Vĩ biến mất sao?” Lục Ngôn Lễ mơ màng trong phút chốc, bỗng dưng trợn to mắt.

"Đúng vậy, không thấy đâu anh ấy đâu cả."

"Có phải là đi ra ngoài rồi không? Đừng vội, anh gọi cho anh ấy xem.” Lục Ngôn Lễ lập tức ngồi dậy.

Nghe vậy, Phong Sở Sở lập tức gọi vào số điện thoại của Hoàng Vĩ.

"Đến chết vẫn muốn yêu..."

Cách một cái trần nhà, tiếng chuông từ trên lầu truyền xuống.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp