Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 7


1 tháng

trướctiếp

"Chúng ta đến thuỷ cung một chuyến xem thử đi." Hạ Lâu nói.

Hoàng Vĩ kinh ngạc không thôi: "Nhiệm vụ không phải..." Vừa dứt lời, cậu ta đã bị Phong Sở Sở đẩy nhẹ một cái, bí ẩn liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ, không nói lời nào nữa.

Không thể tiết lộ cho Lục Ngôn Lễ biết nhiệm vụ của bọn họ.

Lê Phương Chỉ hiểu ý của Hạ Lâu.

Xét đến việc bọn họ có thể ra ngoài, đến nhà hàng xóm trên lầu xem tình hình, có lẽ trọng tâm của nhiệm vụ lần này là "ở bên cạnh Lục Ngôn Lễ", thay vì chỉ giới hạn trong chung cư. Đương nhiên, không có khả năng cậu ta tùy tiện ra ngoài thăm dò, trước khi ra khỏi chung cư, Hoàng Vĩ hiểu ý gọi một thành viên khác, uy hiếp anh ta bước ra cổng trước.

Lục Ngôn Lễ có chút kỳ quái nhìn đám người bọn họ cứ đứng ở cổng chung cư mà không bước ra, người trẻ tuổi phía trước còn nhiều lần nói: "Anh Lâu, anh Hoàng, hai người không thể như vậy…”

"Sao vậy?" Hắn bước ra khỏi cổng đầu tiên, đứng dưới ánh mặt trời, bối rối hỏi họ.

Hoàng Vĩ đá người kia ra ngoài.

Một giây sau, người nọ giơ tay tự bóp cổ mình, kịch liệt kêu thảm thiết. Dưới ánh mặt trời, cái bóng của cậu ta vặn vẹo một trận, từng sợi sương máu bốc lên, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.

Mà người kia đã tắt thở.

Buổi sáng, vì đảm bảo an toàn bọn họ không ra ngoài, quần áo của mọi người đều là nhờ Lục Ngôn Lễ mua về. Hiện tại xem ra, nhiệm vụ yêu cầu đi theo Lục Ngôn Lễ tới chung cư là ám chỉ toàn bộ khu chung cư mà hắn sống, không chỉ giới hạn trong căn nhà hắn đang ở.

Nhưng đi xa hơn nữa thì không thể.

"Đây, đây là... Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Anh ta bị sao vậy?" Lục Ngôn Lễ không biết chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt hoảng sợ, không dám nhìn thi thể kia.

Những người khác mang khuôn mặt bình tĩnh, tóc vàng nói: "Không sao cả, cậu ta chỉ bị dị ứng với ánh nắng mặt trời thôi, khi tiếp xúc với ánh nắng sẽ ngất xỉu, làm phiền anh đưa cậu ta quay về.”

Thật sự ổn sao?

Lồng ngực người trên mặt đất đã không còn phập phồng, thất khiếu chảy máu, dù ai nhìn thấy cũng biết không giống với dáng vẻ không làm sao. Lục Ngôn Lễ há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

"Thật mà, cậu ta chỉ hôn mê thôi." Tóc vàng cười nói: “Nếu anh để cậu ta phơi nắng tiếp, có thể cậu ta sẽ chết thật đấy.”

Nghe vậy, Lục Ngôn Lễ khó xử nhìn "người" trên mặt đất, cuối cùng vẫn cúi xuống, định đỡ người nọ vào trong chung cư.

Khi hắn nắm lấy cánh tay người nọ, tay đối phương đột nhiên khẽ động, muốn bắt lấy tay hắn, cảm giác chạm vào vô cùng âm lãnh. Lục Ngôn Lễ không để ý, kéo thi thể kia đi về phía chung cư, trong túi áo, vé xe có hơi nóng lên. Bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay hắn lại dần dần buông ra.

Một đám người tụ lại một chỗ, Hạ Lâu cúi đầu nói với Hoàng Vĩ câu gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ.

"Như vậy xem ra chúng tôi không đi được, chỉ có thể làm phiền cậu." Ngữ khí của Hạ Lâu rất ôn hòa: “Đúng rồi, nhà cậu có máy ảnh không?”

"Có." Lục Ngôn Lễ vẫn chưa hiểu rõ tình huống.

"Vì mục tiêu chung của chúng ta, phiền cậu mang theo máy ảnh, ghi lại toàn bộ quá trình được không?”

Lục Ngôn Lễ há miệng, ánh mắt do dự. Những người khác thấy có kịch, lập tức anh một câu tôi một câu tiếp lời.

"Chỉ là chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, thật sự không đi được, phiền cậu đi một lát nhé.”

"Mục tiêu của mọi người không phải đều là vì sống sót sao? Nếu không tìm ra bí mật của hắn ta, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây. ”

Để tránh những người khác nghe thấy, bọn họ nói chuyện rất nhỏ. Lục Ngôn Lễ không biết phản bác thế nào, đành phải đồng ý.

Một đám người mang theo thi thể một lần nữa bước vào thang máy, cũng may hiện tại tất cả mọi người đều đang nghỉ trưa. Phong Sở Sở kéo thi thể, sau khi lên tầng ba, anh ta và Hoàng Vĩ không theo người khác ra khỏi thang máy mà tiếp tục đi lên.

Để phòng ngừa xác chết vùng dậy, Hạ Lâu bảo bọn họ đặt thi thể ở cửa nhà 404.

Ngay cả khi thi thể không thay đổi, nếu người thuê nhà muốn báo cảnh sát cũng chỉ nghi ngờ hộ gia đình 404 vốn kỳ lạ chứ không phải bọn họ. Họ không muốn trải nghiệm cảm giác bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi.

Không biết có phải do ảo giác hay không, sau khi đám người Lục Ngôn Lễ đi ra ngoài, bên trong thang máy lạnh lẽo vô cùng.

Không phải hơi lạnh từ máy điều hòa không khí, mà là khí lạnh đặc sệt đến từ bốn phương tám hướng, gần như lạnh lẽo đến thấu xương. ( truyện trên app T𝕪T )

Mới ngày đầu tiên, sẽ không... Không, không.

Chân Hoàng Vĩ run rẩy, cậu ta cố hết sức khích lệ bản thân, cố gắng không để cho những hình ảnh kinh khủng mà mình từng xem xuất hiện trong đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.

Khoảng cách một tầng ngắn ngủi, lại có vẻ dài bất thường.

Ting một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra.

"Nhanh lên, cẩn thận một chút."

Hai người một người nâng vai, một người nhấc chân, kéo cái xác đến cửa phòng 404, bọn họ không dám nhìn nhiều, sau khi đặt thi thể nằm thẳng trước cửa nhà, lập tức bấm thang máy chạy về một lần nữa.

Bởi vậy, điều bọn họ không thấy chính là, thi thể kia đột nhiên động đậy, tự động di chuyển về phía cửa phòng nào đó, rất nhanh, nó tựa như một tờ giấy mỏng bị khe cửa hút vào.

"Thế nào rồi?" Hạ Lâu hỏi.

Tóc vàng làm dấu ok.

Hạ Lâu gật đầu.

Giờ phút này Lục Ngôn Lễ đã mang theo máy ảnh chạy tới thuỷ cung. Dường như hắn luôn như vậy, ngốc nghếch không biết từ chối.

Hiện tại, Hạ Lâu đang dùng máy tính của Lục Ngôn Lễ lên mạng.

Anh ta nhớ lại niên đại của nhà ga, sau đó tìm kiếm cẩn thận các ngôi sao nữ trong những năm gần đây.

Không biết vì sao, nổi ám ảnh vẫn còn quanh quẩn trong trái tim của anh ta. 

Hạ Lâu không tin trốn thoát khỏi nhà ga có thể thoát khỏi lời nguyền.

Cách duy nhất để thoát khỏi lời nguyền là tìm ra ngọn nguồn của sự lừa dối hoặc nguồn gốc của lời nguyền.

Cuối cùng... sau khi tìm kiếm lâu thật lâu, rốt cuộc anh ta cũng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Chính bởi vì vô cùng quen thuộc, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt kia, đáy lòng anh ta lại có chút run rẩy. Hạ Lâu luôn cảm thấy một giây sau cô ta sẽ biến thành dáng vẻ chết không nhắm mắt, nhìn anh ta trừng trừng với vẻ mặt âm lãnh.

"Mọi người lại đây xem đi." Hạ Lâu nói.

Anh ta di chuyển chuột, mở phần giới thiệu của nữ ngôi sao.

"Lan Chi Ngọc, sinh năm 1964, qua đời năm 1985...".

Anh ta tìm được một phần giới thiệu không biết thật giả, lại tra cứu các tin tức khác, có người nói cô ta vì bạo lực gia đình mà qua đời, có người nói cô ta chết vì bạn trai đã mất, còn có người nói do cô ta nuôi tiểu quỷ nên bị cắn trả mà chết, mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng Lục Ngôn Lễ dường như không lừa gạt bọn họ, Lan Chi Ngọc cũng không quá nổi tiếng, thảo luận trên mạng về cô ta nhiều nhất chỉ có nguyên nhân cái chết và tin đồn tình ái.

Ánh mắt Hạ Lâu dừng lại ở phương án "Nuôi tiểu quỷ" thêm một lát.

Có phải do nuôi tiểu quỷ không?

Bên kia, Lục Ngôn Lễ đã gửi tới một đoạn video nhỏ.

"Hiện tại tôi đã tới, hôm nay tương đối ít người, trong thuỷ cung khá trống trải." Hắn đứng trước cổng, dùng điện thoại di động chụp lại tên của thuỷ cung.

Cái tên đó... Rõ ràng chính là Thuỷ cung Lan Chi Ngọc.

Trái tim Hạ Lâu trong nháy mắt đập kịch liệt.

Lan Chi Ngọc tuyệt đối không phải là cái tên phổ biến, tại sao thuỷ cung này lại có tên là Lan Chi Ngọc? Nó có liên quan gì đến nữ minh tinh Lan Chi Ngọc thật sự không?

Lan Chi Ngọc, rốt cuộc cô ta chết vì lý do gì?

Lục Ngôn Lễ khoác trên vai một chiếc túi, bên trong đã chuẩn bị một vài thiết bị cố định máy ảnh, hắn kiểm tra lại lần cuối, bật máy ảnh lên rồi bước vào trong thuỷ cung.

Bên kia, Hạ Lâu và những người khác không thể ra ngoài, chỉ có thể tạm thời tìm kiếm manh mối trên mạng trước.

Anh ta vốn là một hacker cao thủ, ước chừng mạng lưới Internet của hai thế giới cũng không khác nhau mấy, sau khi cân nhắc một lát, Hạ Lâu đã nhanh chóng đột phá một ít trang web bí mật, bắt đầu tìm kiếm manh mối về Lan Chi Ngọc.

Thời gian qua lâu, một số tài liệu lưu trữ bằng giấy đã không còn, chỉ có thể hy vọng rằng lúc đó người phá án có thể lưu lại một số video hoặc hình ảnh.

"Tìm được chưa?" Lê Phương Uyển lẳng lặng hỏi.

Có lẽ do bị thương trong màn sương máu, cho đến bây giờ, sắc mặt Lê Phương Uyển vẫn tái nhợt, trở nên không thích nói chuyện. Nhưng tất cả mọi người đều không phát hiện ra sự khác thường của cô ta, chỉ cho rằng tinh thần cô ta có hơi không ổn, theo bản năng bao dung và quan tâm cô ta hơn.

Nghe vậy, Hạ Lâu ôn hòa nói: "Tìm được rồi. ”

"Nguyên nhân cái chết là..."

Anh ta nhìn thấy một số hình ảnh, đồng tử co lại.

Đây chắc chắn không phải là cái chết bình thường. Ít nhất, không có người bình thường nào chết mà toàn thân lại giống như bị hút khô máu như vậy, người phụ nữ vốn xinh đẹp chỉ còn lại một lớp da bọc xương, dáng vẻ lúc chết dữ tợn, thảm không nỡ nhìn.

“Cái này giống như bị ma cà rồng hút khô vậy." Hoàng Vĩ tiến lại gần, sau khi nhìn thấy bức ảnh liền đánh giá như vậy.

Đương nhiên bọn họ cũng không dám nhìn ảnh chụp nhiều, những bức ảnh này cũng không biết là do ai chụp, tuy rằng có hơi mờ, nhưng nhìn... giống như đang trực tiếp đối mặt với đôi mắt đó.

"Tôi sẽ tìm những sự kiện khác về cô ta, thử xem có tìm được manh mối gì không." Hai tay Hạ Lâu bay lượn trên bàn phím.

Anh ta có một linh cảm bản thân nhất định phải tìm ra sự thật, nếu không, rất có thể mình sẽ không thoát khỏi căn hộ này.

"Có rồi, tìm được rồi." Hạ Lâu tạo một tệp tài liệu mới, bắt đầu tích hợp những tin tức kia, sau khi tiến hành đối chiếu, xóa bỏ những scandal hư cấu, cuối cùng chắp vá ra một ít manh mối.

Hóa ra, Lan Chi Ngọc là một ca sĩ không quá nổi tiếng trong giới, tuy rằng xinh đẹp nhưng cô ta không biết diễn xuất, chỉ có thể đi hát. Tuy nhiên, nếu xét về giọng hát, giọng hát của cô ta cũng không phải là nổi bật nhất, ở thời điểm đó, tin tức nổi tiếng nhất là chuyện cô ta từng qua lại với vài người bạn trai.

Suy cho cùng không phải ai cũng có thể khiến cho tất cả bạn trai mất tích một cách kỳ lạ. Lần nào cũng vậy, chẳng liên quan gì đến cô ta, không phải đang làm việc trước mặt mọi người thì cũng là bận rộn ở nơi khác, sau khi cô ta trở về, bạn trai đã biến mất.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Nhưng anh ta mơ hồ phát hiện ra một số quy luật, mỗi lần bạn trai mất tích, cô ta có thể nhận được một số tài nguyên không tồi, ví dụ như hát cho một bộ phim lớn, một sự kiện lớn, vân vân.

Cũng khó trách khi đó có người hoài nghi cô ta nuôi tiểu quỷ, thậm chí nghi ngờ cô ta dùng bạn trai mình nuôi dưỡng chúng.

Tư liệu còn cho thấy, Lan Chi Ngọc thường rất thích bàn kinh luận đạo, thường xuyên đến tìm đạo sĩ ở một số danh sơn đạo giáo nổi tiếng. Điều này càng cung cấp bằng chứng mạnh mẽ cho tin đồn nuôi tiểu quỷ của cô ta.

Nuôi một con quỷ?

Hạ Lâu không khỏi có chút nghi ngờ.

Anh ta đã đăng một số bài trên nhiều khu vực web ẩn danh, sau đó tiếp tục tìm kiếm thông tin.

Sau khoảng hai giờ, nhà nào cũng truyền ra mùi thơm hấp dẫn của thức ăn, cửa phòng 304 lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.

Lục Ngôn Lễ xách đồ ăn đứng ở cửa thay giày, cười cười với bọn họ: "Tôi mới ở thuỷ cung trở về. Đúng rồi, anh Lâu đâu? Tôi đưa video cho anh ấy.”

"Anh Lâu ở trong phòng, cậu đi nấu cơm đi, tôi sẽ đưa cho anh ấy." Hoàng Vĩ nói rất tự nhiên.

Lục Ngôn Lễ ngẩn người, làm theo lời cậu ta nói, xách đồ ăn đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Hắn còn mua không ít đồ dùng sinh hoạt về, xem như giải quyết vấn đề cấp bách của bọn họ.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng thái rau cạch cạch nhẹ nhàng.

Xem video từ từ thôi!

Mấy người sẽ tìm thấy một số bất ngờ bên trong.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp