Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 50


1 tháng

trướctiếp

Tiếng hát êm dịu bay bổng, mang theo một lực xuyên thủng cả khu rừng rậm rạp, u ám mà lại còn kỳ dị, rõ ràng là một bài hát dành cho trẻ con, nhưng không hiểu vì lí do gì khiến đáy lòng người nghe hoảng sợ.

Trước đó Sở Hưu đã nhắc nhở bảo mọi người hãy tách nhau ra đi, bây giờ không biết tại sao đụng phải Lục Ngôn Lễ, anh ta do dự vài giây giữa việc tách ra và thử xem đối phương có ý kiến ​​gì hay không, anh ta quyết định đánh cược một lần, chạy vài bước để theo kịp đối phương.

Lục Ngôn Lễ đang suy nghĩ về cách để phá vỡ tình hình.

Không phải hắn không nghi ngờ Sở Hưu ở trước mắt có thể là ma quỷ giả mạo, nhưng tình hình trước mắt không có manh mối gì, e rằng trước mắt là ma, trước đó không có động cơ va chạm mà giết người, hắn ít nhiều có thể từ trên người đối phương có được một vài thông tin hữu ích.

Hơn nữa, hắn đã cầu nguyện một nguyện vọng với vị thần kia, khát vọng sống sót nguyên vẹn của hắn, ý nguyện này vẫn còn có hiệu lực.

“Anh có suy nghĩ gì hay không?” Sở Hưu cách xa hắn vài bước rồi hỏi.

Lục Ngôn Lễ vừa đi vừa nói: “Các người là vì một việc gì đó mà bị ép buộc nhất định phải chơi trò chơi kinh dị, đúng không? Lần này quy tắc trò chơi của các người là gì?”

Sở Hưu không hề lưỡng lự mà trực tiếp trả lời: “Đến lộ U Minh, sau 12 giờ đêm tiến hành chơi trò chơi trốn tìm không dưới ba mươi phút. Chọn một trong số họ làm ma bằng cách rút bài, chịu trách nhiệm bắt những người còn lại, khi con ma bắt được hơn một nửa số người tham gia, thì con ma sẽ thắng...”

Vừa nghe qua, cũng giống với trò chơi trốn tìm bình thường, đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhiếp Duẫn Chân quyết định chọn nhiều người hơn để tham gia, số người càng nhiều, “con ma” muốn bắt được nửa số người tham gia thì càng khó hơn. Anh ta chắc chắn không ngờ tới được, một chiêu này ngược lại đã đưa chính mình vào ngõ cụt.

“Thời gian của trò chơi sẽ kéo dài nửa tiếng sao?” Lục Ngôn Lễ rơi vào trầm tư.

Nghe ra cũng không dài, đối với người chơi nhất định có lợi, điều kiện tiên quyết là… ma chỉ có một, mà không phải là mười một con.

Hắn vẫn đang suy nghĩ về việc hai mươi bốn thi thể ở trong cục cảnh sát bị mất tích.

Hai mươi bốn thi thể… trong đó có kết quả kiểm tra xương sọ giống nhau, rõ ràng là cùng một người, hắn dễ dàng liên tưởng đến trước đó là do ước nguyện với vị “thần” kia, với sự hồi sinh liên tục đã dẫn bọn họ vào cuộc khủng hoảng chết chóc vô tận, thậm chí có hiện tượng kỳ lạ là hai người xuất hiện ở cùng thời gian và không gian.

Sau khi hắn cầu nguyện với thần, khởi động lại rất nhiều rất nhiều lần, nhưng cho dù lựa chọn ở lần nào, cuối cùng đều có kết cục là sẽ chết. Sau cùng còn để Sở Hưu quay trở lại lúc ban đầu, tránh né Ôn Thanh và Vân Thiến, mới có thể tiếp tục đi xuống.

Bây giờ xuất hiện một cái xương sọ giống y như đúc… Có lẽ nào các thành viên trong hàng ngũ của bọn họ cũng bị cuốn vào vòng luân hồi này hay không?

Bất cứ ai?

Mười một học sinh đến chơi trò chơi trốn tìm, ba người Sở Hưu, Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân, tính cả chính hắn nữa, là bốn người. Cho dù tính thế nào cũng không đúng lắm.

Lục Ngôn Lễ nói ra phán đoán của chính mình, Sở Hưu đồng thời cũng tận lực suy nghĩ.

Bản thân anh ta cũng đã từng cầu nguyện như vậy, thậm chí anh ta còn giết chết chính mình khi chơi trò chơi bốn góc trong nhà máy bỏ hoang ở lộ U Minh. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có đáp án này.

Là ai đã thâm nhập vào trong vòng luân hồi?

Người trong cuộc mơ hồ, bọn họ chưa hỏi qua danh sách tên của hai người học sinh khác, trong tiềm thức cho rằng Ôn Thanh và Vân Thiến nhất định đang chơi cùng, bao gồm trong mười một người, lúc này làm cho bọn họ bất kể như thế nào cũng không hiểu được tại sao có hai mươi bốn thi thể.

Hai thi thể thừa ra, là của ai?

Nhóm học sinh đã “chết rồi” mà vẫn còn đang hát, tiếng hát trong veo dịu dàng vang vọng khắp nơi, cách để bọn họ cố gắng xác định vị trí thông qua giọng hát cũng đã thất bại, chỉ đi bộ một cách mù quáng.

Ở một hướng khác, sau khi Trương Đan và những người khác tách ra, bước chân liên tục tăng tốc.

Đừng… Đừng tìm đến tôi!

Tuy rằng lộ U Minh chỉ có một đường, nhưng phần này bao gồm một phạm vi rất rộng, trí nhớ của Trương Đan cũng không tệ, vẫn còn nhớ rõ con đường lúc đến, cứ chạy về phía trước mà không ngoảnh đầu lại.

Chạy mãi chạy mãi, phía trước mơ hồ có một bóng dáng mặc đồng phục học sinh, đang đứng cách đó không xa, Trương Đan giật mình, cô ta không xác định được đó là ai, lập tức xoay đầu chạy theo một hướng khác.

Bóng dáng đó căn bản không có ý định chạy, kết quả nhìn thấy đối phương chạy mất, đoán chừng cũng giống như mình, vì vậy người đó đã vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa hét lên: “Đừng sợ! Là tôi, tôi không phải là ma.”

Trương Đan nhận ra được giọng của anh ta, khi ngồi trên xe buýt giọng của anh ta là lớn nhất, ban nãy cũng không nghe thấy tiếng hét của anh ta, đoán chừng… có lẽ là không phải?

Rất khó mà trốn thoát một mình được, Trương Đan căn bản đã có thể chống đỡ được, nhưng hiện tại xem ra, có một đồng đội chuyên biệt có thể thêm một chút can đảm cũng là không tệ.

Nghĩ như thế, bước chân của cô ta từ từ chậm lại.

Thấy có hi vọng, đối phương vội vàng tăng tốc lên: “Chúng ta đi cùng nhau thế nào?”

Thời khắc cậu ta sắp sửa tới gần, nhiệt độ càng giảm mạnh, Trương Đan đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh mà không rõ lý do, trong vô thức cô ta đã lựa chọn tin tưởng vào trực giác của mình, đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, thân thể đã chạy như bay về phía trước. Một lần nữa khoảng cách giữa hai người bị kéo ra xa hơn.

“Này, cậu chạy cái gì hả? Tôi lại không phải là ma! Chờ tôi với!” Người nam sinh đó sốt ruột, vừa chạy đuổi theo vừa hét lên.

Trương Đan cũng lo lắng: “Cậu hét lớn như vậy làm cái gì? Sợ không thu hút được bọn họ đến sao?”

Tone giọng của người nam sinh đó nhanh chóng thấp xuống một chút: “Không phải tôi đây sợ cậu chạy sao? Cậu chờ tôi với, tôi với bọn họ đã lạc nhau rồi.”

Nghe anh ta nói như thế, Trương Đan nửa tin tưởng nửa ngờ, nhìn thế nào đối phương cũng không giống ma, sự nghi ngờ hồi hộp trong nháy mắt ban nãy có thể là do thứ khác gây nên, vừa lo sợ cậu ta la to hét lớn thu hút người khác đến, phải bất đắc dĩ mà dừng bước: “Cậu đừng có hét nữa, tôi dừng lại nói rõ ràng với cậu.”

“Được thôi.” Người nam sinh đi vài bước nhỏ tới trước mặt cô ta, “Cậu thật sự quá gan dạ rồi, một mình tôi thật sự có chút không chịu được.”

Vừa rồi trời tối đen, Trương Đan căn bản nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ mà nhìn thấy một chút gương mặt của đối phương, cậu ta đã đi tới gần, đường nét của cậu ta càng lúc càng rõ rệt, Trương Đan đột nhiên ngạt thở.

Cậu ta đang mỉm cười với mình, nhưng cả người cậu ta từ cổ trở xuống… rõ ràng là sau lưng mà!

Quả thật giống như đầu của một người xoay một trăm tám mươi độ.

Người bình thường có thể làm được sao?

Trương Đan muốn chạy, nhưng phát hiện ra cả người mình vì quá hoảng sợ mà chân đã mềm nhũn không đi được, nếu không có chút tinh thần cuối cùng chống đỡ, cô ta chỉ sợ sẽ lập tức ngã nhào xuống đất.

“Cậu chạy nhanh quá đó, dáng vẻ này của tôi căn bản không đuổi kịp cậu.” Người nam sinh vẫn còn đang cười, cậu ta dường như cảm nhận được có gì đó không đúng, than thở một tiếng, vội vàng xoay người lại, chuyển thành phía sau đầu đối diện với cô ta, mà sau đó, hai cánh tay, đang xoay đầu lại, lại lần nữa dùng gương mặt nhìn về phía Trương Đan.

Cậu ta cười hề hề mà nhìn chằm chằm Trương Đan, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt xanh xao, bên ngoài bộ quần áo trên người lộ ra vài vết máu.

“Lại tìm thấy một người rồi, haha…”

Giây tiếp theo, tiếng hét chói tai của người nữ sinh vang lên khắp khu rừng.

“Lại tìm được một người nữa rồi.” Tâm trạng của Sở Hưu nặng nề.

Lục Ngôn Lễ nghe thấy tiếng hét, ngược lại trở nên trầm ngâm: “Anh nhìn thấy nhóm học sinh đó rồi sao?”

Sở Hưu lắc lắc đầu: “Tôi bị hôn mê, không có nhìn thấy.”

“Nhóm học sinh đó ở trước mặt của Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến có lẽ đều là dáng vẻ của người bình thường, tất nhiên hai người đó cũng sẽ không tin tưởng. Hiện tại có một số khả năng, một là tiếng la hét ngụy trang của bọn họ, muốn để chúng ta tin tưởng bọn họ là người thật, chỉ có điều gặp phải là ma, từ đó dẫn dụ chúng ta đi tìm nhóm học sinh đó, để chúng ta đi bảo vệ bọn họ.”

“Loại thứ hai, bây giờ nhóm học sinh này vẫn chưa phục hồi kí ức đã chết, sau khi bọn họ bị tìm thấy, mới thật sự sẽ nhớ ra. Dưới loại tình huống này, bảo vệ bọn họ ngược lại là con đường sống.”

Sở Hưu gật đầu đồng ý, anh ta nghĩ đến tính chất của nhiệm vụ, không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: “Còn có một khả năng nữa.”

“Cái gì?”

“Vì để căn bằng độ khó, học sinh chết đi mới phát ra tiếng la hét, như thế sẽ giúp chúng ta nghe thấy vị trí của một con ma trong số đó đang ở đâu, hơn nữa số lượng ma quỷ hiện tại lại tăng thêm một người.”

Tuy rằng ma quỷ có thể thông qua cách “giết hại” bạn học để tăng thêm số lượng, ở một phương diện nào đó ít nhiều cũng sẽ yếu đi, nếu không trò chơi căn bản không có cách nào tiến hành. Sở Hưu nhớ lại điểm cân bằng của các nhiệm vụ trước, phỏng đoán trò chơi lần này ước tính điểm yếu là ở chỗ ma quỷ không có cách nào tìm thấy mình như ma thật.

Nếu không, nó tùy tiện dịch chuyển trong nháy mắt, thao tác đọc tâm mê hoặc các loại, phía bọn họ hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Tất nhiên, nếu như chạm mặt trực diện, khả năng bọn họ chạy thoát là rất thấp, vì vậy, bây giờ bọn họ nhất định phải tránh né tất cả những người “học sinh”.

“Cho nên, chúng ta cần phải đi tìm nhóm học sinh kia sao?” Sở Hưu hỏi.

Ẩn ý của anh ta: Cố gắng giảm số lượng ma quỷ xuống?

Lục Ngôn Lễ suy tư một lúc: “Tốt hơn hết là không nên mạo hiểm, ai biết được sẽ do cơ chế gì kích động khiến bọn họ nhớ ra?”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị bao phủ hoàn toàn bởi những đám mây đen: “Các người còn bao lâu nữa thì kết thúc?”

Sở Hưu: “Mười tám phút.” Nhưng sắc mặt của hai người họ không hề vì thời gian ngắn ngủi mà trở nên dịu đi, ngược lại còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Những con ma hiện tại vẫn không thể trực tiếp phát huy hết tác dụng, chỉ có thể tìm kiếm bọn họ giống như người bình thường. Đợi trò chơi thông báo kết thúc, những con ma này không bị quy tắc trói buộc, sẽ xảy ra chuyện gì?

Bọn họ thật sự có thể chạy thoát sao?

Ở đầu kia của khu rừng, những học sinh khác vẫn đang lẩn trốn mà trong lòng có chút sầu thảm.

Làm sao đây? Trương Đan cũng chết rồi!

Bọn họ không nên đến đây chơi trò chơi trốn tìm gì đó! Quả thật là đến tìm chết!

Điều bọn họ không nhìn thấy là, sau khi Trương Đan la hét, người nam sinh đó đã đi qua, nhẹ nhàng chạm vào đầu của đối phương. Sau đó, đầu của Trương Đan từ trên cổ rơi xuống đất, lăn vài vòng vào trong bóng tối.

Không có đầu, Trương Đan cũng không sốt ruột, sánh bước cùng người nam sinh ngân nga câu hát.

Bọn họ lại đổi sang một bài hát thiếu nhi, vui vẻ mà hát lên.

Một hướng khác, Lăng Vi Vi nghe thấy tiếng hét, sợ tới chân mềm nhũn ra, cả người đổ gục bên cạnh một cái cây, cô ta lại lần nữa không nhịn được, nức nở nghẹn ngào mà bật khóc: “Tôi không muốn chạy nữa, chúng ta phải chạy đến khi nào mới là đầu đường hả?... Tại sao lại như thế này…”

Cho dù Hoàng Viễn Vượng thích Lăng Vi Vi đến thế nào đi nữa, cũng đến cái phần này rồi, nhất định tính mạng của mình là quan trọng, huống hồ chi, cậu ta chỉ là vì một chút tình cảm thiếu niên được sinh ra vì vẻ ngoài xinh đẹp của đối phương, nếu nói tình cảm sâu đậm thế nào thì căn bản không có khả năng, tâm trạng của bản thân vốn đã lo lắng và hoảng sợ, bởi vì hành động khóc lóc của đối phương càng trở nên nóng lòng hơn.

“Không phải, cậu khóc thì có tác dụng gì? Đi nhanh một chút đi, đã là lúc nào rồi còn mong người khác dỗ cậu?” Cậu ta không kiên nhẫn mà nói.

“Nhưng mà… Trương Đan đã chết rồi.” Lăng Vi Vi nước mắt giàn giụa, “Tôi rất sợ… Tôi rất nhớ cậu ấy…”

“Cậu nhớ cậu ta thì tự mình ở lại bên cạnh cậu ta là được rồi.” Hoàng Viễn Vượng mắng một câu, xoay đầu muốn đi.

Những con ma này mặc dù vẫn còn hát, hát cho bọn họ một bài hát bình thường nghe không hề gì nhưng thật sự lại khiến cho da đầu người ta tê dại, thật sự rất kỳ lạ… Hoàng Viễn Vượng không ngừng nghĩ về những thứ khác để tăng thêm sự can đảm, cậu ta đi chưa được mấy bước, thì đúng lúc nhìn thấy bên dưới một cái cây khác, đồng thời, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Tại sao… Tiếng hát giống như là từ phía trên phát ra?

Trên cây, có cái gì?

Cậu ta ngẩng đầu, nhìn lên trên.

Một cái đầu trắng nhợt nhìn chằm chằm vào cậu ta, còn cười với cậu ta một cái, ngay sau đó, cái đầu đó rơi xuống đất, nhảy tưng tưng sắp nhảy lên người cậu ta.

“Chạy… Chạy nhanh đi!!” Đại não của Hoàng Viễn Vượng hét lên một tiếng, đưa tay kéo lấy Lăng Vi Vi liền chạy đi, cậu ta cũng không biết thế nào, rõ ràng dự định một mình chạy thoát thân, nhưng trong tiềm thức lại kéo theo Lăng Vi Vi.

Lăng Vi Vi cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, vừa lau nước mắt vừa chạy. Tiếng hát đó vẫn như âm hồn không tan, khi ở gần bọn họ hát không ngừng.

Gió đêm lạnh lẽo và ẩm ướt lướt qua bên tai hai người khi bọn họ chạy với tốc độ cao, những hàng cây lùi lại ở phía sau. Lăng Vi Vi rất mệt, nhưng cô ta không dám dừng lại, cô ta sợ mình dừng lại một cái, xoay đầu thì có thể nhìn thấy cái đầu kia.

Không biết chạy bao lâu, tiếng hát dần dần yếu đi, Hoàng Viễn Vượng cũng chạy không nổi nữa, hai người dần dần chuyển từ chạy sang đi, thở hổn hển mà đi về phía trước.

“Có lẽ, có lẽ không đuổi theo nữa đâu?” Lăng Vi Vi hít thở từng ngụm lớn, cô ta chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, đau dữ dội, nếu không phải Hoàng Viễn Vượng kéo lấy cô ta, cả người đều sắp ngã nhào trên mặt đất.

Hoàng Viễn Vượng trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: “Không sao chứ?” Cậu ta nghiêng đầu nhìn Lăng Vi Vi, cái nhìn này khiến trái tim cậu ta thắt lại dữ dội, và toàn thân cậu ta trở nên cứng đờ.

Lăng Vi Vi đang cúi người hít thở, tư thế này… có thể nhìn thấy rõ được, trên lưng cô ta chính là đầu của Trương Đan, nhưng không biết tại sao, cô ta chẳng hề phát hiện, vẫn chỉ thở hổn hển từng đợt, không hề quay đầu nhìn ngó xung quanh xem thử có bị đuổi theo hay không.

Lăng Vi Vi xoay người qua một cái, cái đầu kia trực tiếp mỉm cười với cô ta.

Thời khắc đó, Hoàng Viễn Vượng hiểu được, tại sao bọn họ không nghe thấy tiếng hát ở khoảng cách gần, bởi vì, Trương Đan cắn tóc của Lăng Vi Vi và treo ở sau lưng cô ta, mà không mở miệng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hoàng Viễn Vượng ngay cả hít thở cũng ngừng lại rồi, da gà nôi lên lan nhanh từ cánh tay ra sau lưng, giọng run rẩy gọi tên Lăng Vi Vi, đối phương nghi hoặc quay đầu lại. Trong lòng Hoàng Viễn Vượng hung hăng, dùng sức đẩy đối phương một cái, Lăng Vi Vi không phòng bị đã bị cậu ta đẩy xuống đất, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn đối phương chạy đi xa.

“Cậu làm gì vậy hả? Chờ tôi với!” Lăng Vi Vi muốn bò dậy, nhưng phát hiện chân bị trẹo rồi, cô ta vừa tức giận vừa lo lắng, nước mắt rơi xuống.

Sau lưng lại lần nữa vang lên tiếng hát nhè nhẹ.

“Tìm được rồi, tìm được rồi, tìm được bạn rồi… Tìm thấy một người bạn thân…”

Lăng Vi Vi căng cứng người.

Không, tiếng hát đó… đang ở ngay bên tai cô ta!

Cô ta xoay đầu lại.

Ở trên vai của mình, một cái đầu nhợt nhạt xanh xao đang nở một nụ cười nham hiểm với cô ta.

Trong rừng rậm tiếng la hét lại lần nữa vang lên.

“Lại một người nữa.” Sở Hưu tính toán, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Lúc này vẫn chưa qua hết năm phút.

Lục Ngôn Lễ cũng không ngừng suy nghĩ, suy ra kế hoạch bị đổ vỡ.

Bọn họ rẽ vào một hướng khác, liền sững người một cái.

Bọn họ vậy mà lại đâm phải Thời Yến?

Thời Yến trong vô thức co chân lên mà chạy, Sở Hưu khống chế cô ta lại: “Cô đừng chạy nữa, yên tâm đi hai người chúng tôi đều là người, bây giờ vẫn cần mọi người nói rõ chi tiết sự việc đã trải qua. Nếu không chúng ta không có cách nào thoát ra được.”

Thời Yến cũng biết rằng độ khó của trò chơi tăng đột ngột là do chính cô ta và Nhiếp Duẫn Chân gây ra, cô ta không nhìn ra đối phương là người hay là ma, nhưng giọng điệu này khiến cô ta cảm thấy quen thuộc, cắn răng, dứt khoát nói ra từ đầu đến cuối.

“Cho nên, cô đều phát cho chúng tôi mỗi người một lá bài, phải không?” Sở Hưu nhìn mà trầm ngâm, anh ta không có lá bài, Lục Ngôn Lễ cũng không có. Sở Hưu lại hỏi: “Lá bài của tôi đâu?”

Thời Yến rút lá bài trong túi ra, đưa tới, mím mím môi: “Tôi muốn vứt nó đi, những làm thế nào cũng không vứt bỏ được, xé cũng xé không được, thậm chí tôi chôn nó xuống đất, sau khi chạy một khoảng thời gian, cũng không biết từ lúc nào nó trở lại bên người tôi.”

Lục Ngôn Lễ đột nhiên cắt ngang lời cô ta: “Vừa rồi cô có nhìn thấy những thứ đó không?”

Thời Yến gật gật đầu.

Cô ta tất nhiên cũng đoán ra được, đám học sinh đó nếu như không tử vong, thì cũng không nhớ ra mình đã từng là một con ma thật sự, cho nên, vừa rồi cô ta định lừa gạt người nào đó để bảo vệ mình khỏi thảm họa.

“Điều này có vẻ hợp lý, tôi và Sở Hưu chưa từng gặp qua.” Nhưng nếu như bọn họ đi cùng với Thời Yến người sở hữu lá bài, vậy thì không cần thiết rồi.

Thời Yến lắc lắc đầu: “Không, không đúng, anh Sở Hưu, nếu như trên người anh không có lá bài, vậy thì biểu thị anh không cần tham gia trò chơi.” Bọn họ đều biết, không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đối mặt với hình phạt khủng khiếp như thế nào.

Sở Hưu nghe được tin tức này thì cau mày: “Cô phát cho tôi một lá bài sao?” Vừa nói anh ta vừa sờ soạng trên người, Thời Yến lại lần nữa lắc đầu: “Không có, tôi chỉ phát mười ba lá bài.” Lời nói vừa phát ra, Sở Hưu từ trên người rút ra một lá bài.

“Cái gì? Thế này sao có thể? Ban đầu tôi không phát bài cho anh!” Thời Yến trợn tròn mắt.

Sở Hưu thử xé nó đi, phát hiện thật sự như những gì ban đầu Thời Yến nói không xé được, anh ta tùy tiện nói: “Nói không chừng là lá bài phát cho tôi.”

Hoặc là, chính là vì lá bài này, những con ma mới có thể tìm thấy bọn họ. Bản thân vẫn chưa gặp nó hoàn toàn là do may mắn.

Lục Ngôn Lễ thấy vậy, cũng tìm kiếm trên người mình, may mắn là, hắn không tìm thấy gì hết, nhìn thấy hai người bên cạnh mình đang đăm chiêu ủ dột với lá bài, trong đại não thình lình lóe lên một cái gì đó, vội vàng lên tiếng: “Khoan đã, cô nhắc lại quy tắc trò chơi vừa rồi một lần nữa đi!”

Thời Yến thấy đối phương gần như có linh cảm, vội vàng nhắc lại quy tắc của trò chơi, sau khi cô ta nói đến “Người bị bắt cần phải tự giác giao nộp lá bài của mình ra”, hai mắt đột nhiên sáng lên. Lần nữa nhìn Sở Hưu, anh ta cũng lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.

Điều này có lẽ chính là con đường sống của bọn họ!

“Vấn đề hiện tại chính là, làm thế nào để đưa lá bài cho những con ma đó.”

Người sống trước mặt, bọn chúng sẽ lựa chọn muốn lá bài sao?

Vấn đề này khiến bọn họ khổ não, Lục Ngôn Lễ cũng đang nghĩ về hai mươi bốn thi thể mất tích ở đồn cảnh sát, anh ta nhớ ra hai nhân vật then chốt, lại hỏi: “Sở Hưu từng nói qua với tôi, các người chọn Vân Thiến làm ma, vậy Ôn Thanh thì sao?”

“Ôn Thanh? Ôn Thanh gì? Trong nhóm học sinh đó không có người nào tên Ôn Thanh cả?” Thời Yến hoang mang.

Câu nói này khiến cho hai người họ tròn xoe đôi mắt.

“Cô không biết Ôn Thanh?!”

“Không biết.” Thời Yến nói một cách chân thành và nhẹ nhàng.

“Trong nhóm học sinh đó có những ai? Nói thử xem.”

Khi cô ta kể lại danh sách của nhóm học sinh, Sở Hưu và Lục Ngôn Lễ lần nữa nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau.

Ôn Thanh không có đến?

Thời gian nửa tiếng đồng hồ, sắp sửa kết thúc.

Những con ma đó đã chờ không kịp rồi, tiếng la hét trong rừng sâu vang lên hết đợt này đến đợt khác. Ngay sau đó, những người học sinh kia vừa bị bạn học giết chết, đồng thời cũng biến thành một con ma với khuôn mặt nhợt nhạt và cứng đờ, ở xung quanh tìm kiếm những người khác.

Ôn Thanh chạy trên đường mòn trong rừng, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, cho dù cô gái có dũng cảm đến đâu, đối mặt với rất nhiều bóng ma của bạn học mình, cũng không chịu được mà khiếp sợ.

Cô gái hoàn toàn không ngờ đến, những bạn học đó cũng đã hoàn toàn biến thành…

Làm sao đây? Cô gái nên làm thế nào đây?!

Chẳng lẽ chỉ có một mình cô gái là người sống thôi sao?

Ôn Thanh càng nghĩ càng lo lắng, đột nhiên thấy một ánh sáng thần kỳ.

Không đúng, trước đó những người bạn học kia nói là, có hai người không dám chơi trò chơi này, cho nên giữ họ ở bên cạnh.

Hai người này, là ai đây?

Có thể hay không, bọn họ vẫn còn sống?

Ôm cái suy nghĩ này, Ôn Thanh cảm thấy được mục tiêu trước mắt của mình, chính là phải tìm hai người kia, để làm được điều này, cô gái vừa chạy vừa nhìn ngó. Thật sự không biết, những người đó cũng đang thảo luận về mình.

Mà cùng lúc đó, cuộc sát hại trong rừng rậm, đã đi đến giai đoạn cuối cùng, Ôn Thanh không biết, trước mắt còn người sống, chỉ có mình, và bốn người khác.

Mười một con ma đã tập hợp đông đủ, bây giờ, mục tiêu của bọn chúng——hoàn toàn đều là Ôn Thanh! Bọn chúng muốn để người bạn học cuối cùng đoàn tụ với mình.

“Giao nộp lá bài cho ma quỷ… Để ma quỷ cầm lấy lá bài…” Lục Ngôn Lễ cố gắng suy nghĩ.

Giao nộp lá bài ra mới có thể thắng, nhưng đối diện với ma quỷ gần như nhất định phải chết mà không nghi ngờ gì, sau khi thời gian kết thúc, quy tắc trò chơi không còn nữa, ma quỷ không bị áp chế, đồng thời con người càng không có sức phản kháng.

Cho dù con đường sống là gì đi nữa?

Nhắc lại, hai mươi bốn thi thể…

Lục Ngôn Lễ đột ngột ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía Sở Hưu: “Anh còn nhớ trò chơi bốn góc không?”

“Tất nhiên nhớ rồi.” Lời vừa nói ra, anh ta cũng phản ứng lại.

Cái nhà máy ở trò chơi bốn góc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người Sở Hưu trong trò chơi bốn góc kia… Có thể vẫn còn đang ở trong trò chơi!

Thời Yến nghe thấy thì bối rối: “Trò chơi bốn góc gì, không phải chúng ta đã chơi xong rồi sao?”

“Cho dù nhiều như thế nào, trước hết chúng ta đi tìm nhà máy đó. Tìm thấy nhà máy, nói không chừng sẽ có manh mối.”

Nhìn thấy hai người họ lo lắng, Thời Yến không phản đối, chạy bước nhỏ đến bên cạnh hai người kia, chạy về phía nhà máy.

“Anh nói, dùng con người ở bên trong để thay thế con người hiện tại, có thể thực hiện không?” Sở Hưu suy nghĩ viển vông nói, “Tôi rất hiểu chính mình, chắc chắn sẽ chiến đấu đến chết.”

“Vậy thì giết.” Lục Ngôn Lễ không hề chớp mắt, “Đúng rồi, nhớ giết nhiều một chút, phần của chúng tôi cũng sẽ thay đổi.”

Đang chạy về phía trước, ở ngã tư phía trước xuất hiện một bóng người chạy ngược chiều.

Là Ôn Thanh!

Ôn Thanh nhìn thấy ba người đối diện, cô gái không biết ba người này rốt cuộc là người hay là ma, nắm chặt tấm bùa hộ mệnh trên người, vẫn chạy đến hỏi: “Xin hỏi các người có phải là người chơi trò chơi trốn tìm không?”

“Đúng vậy, cô là ai?” Thời Yến hỏi lại.

“Tôi tên Ôn Thanh, tôi đến đây tìm bạn học.” Ôn Thanh chạy đến bây giờ, cuối cùng mới dừng bước, kiệt sức mà xua tay, “Các người vẫn nên cẩn thận một chút, những người bạn học kia của tôi, toàn bộ đều chết rồi.”

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đượm buồn: “Lộ U Minh, cái chỗ này, các người không nên đến, vẫn nên nhanh chóng đi về đi.”

Lục Ngôn Lễ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Thời gian không còn nhiều nữa, cách nửa tiếng đồng hồ còn chưa đến mấy phút. Hắn không còn nhiều kiên nhẫn để nói chuyện, trực tiếp bước lên phía trước, nhìn trực diện vào đôi mắt của Ôn Thanh: “Không cần lo lắng, nói với tôi, vừa rồi cô đã nhìn thấy cái gì?”

Giọng nói của hắn rất ôn hòa, đôi mắt luôn nhìn chăm chú vào mắt của đối phương, trong mắt có mùi vị mê hoặc mà không thể giải thích được.

Ôn Thanh nhanh chóng đã bị mơ hồ, nói ra toàn bộ cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy được.

Mười hai thi thể… Những lá bài được đặt trên những cái thi thể đó…

Lục Ngôn Lễ thở phào một hơi.

Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy được một chút manh mối.

“Bây giờ, đưa chúng tôi đến đó, chỗ mà cô nhìn thấy những thi thể.”

Ôn Thanh ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu: “Được.”

Điều không ngờ được là, bọn họ không hề chạm mặt một con ma nào cả.

Có vẻ như, những con ma này đang chờ đợi thời điểm khi các quy tắc hoàn toàn hết hiệu lực.

Một nhóm bốn người nhanh chóng tìm được chỗ mà Ôn Thanh vừa rồi nhìn thấy. Còn chưa tới gần phía trước, Ôn Thanh đã đưa tay chạm vào những lá bài mà cô gái đã lấy đi, nhưng cảm thấy trống rỗng, thay vào đó rút một lá bài mới từ một túi khác.

“Đây, đây là…” Cô ta vội vàng giải thích, “Tôi không lừa các người, vừa nãy tôi thật sự lấy ra bốn lá bài.”

“Cô không có, chúng tôi biết.”

Bởi vì mười một lá bài kia, được đặt gọn gàng và ngay ngắn ở giữa mỗi cái thi thể.

Chỉ có một cái.

Mười hai cái thi thể, tên mười hai học sinh, đã phù hợp.

Thi thể cuối cùng, chính là bản thân Ôn Thanh.

Không, không đúng.

Vậy bốn người họ thì sao?

Trong nhà máy, vẫn có thể thấy một Sở Hưu khác đang chơi trò chơi dưới sự hỗn loạn của thời gian và không gian, nhưng những người khác thì sao?

Đi chỗ nào để tìm thấy vật thay thế?

Câu nói này đồng thời cũng quanh quẩn trong đầu của Sở Hưu.

Anh ta không ngại đối mặt với cái chết của đồng đội, nhưng Lục Ngôn Lễ với tư cách là sự tồn tại đặc biệt trong thế giới nhiệm vụ, anh ta không hy vọng nhìn thấy đối phương chết đi. Tất nhiên, anh ta vẫn không biết được, suy nghĩ của mình về khía cạnh này bị ảnh hưởng bởi sự thôi miên.

Tóm lại, anh ta nhất định phải nghĩ cách, để mọi người có thể trốn thoát.

Cách thời gian nửa tiếng đồng hồ, chỉ còn ba phút cuối cùng.

Lục Ngôn Lễ đột ngột nhìn về phía ngã tư.

Hắn chợt nhớ lại mình đã từng lái chiếc xe việt dã giống hệt như vậy, nhìn thấy, bốn bộ xương trên chiếc xe.

Trùng hợp, số lượng vừa khớp.

Đây chính là con đường sống mà nhiệm vụ mang lại cho bọn họ!

“Nhanh! Bây giờ chúng ta đi đến ngã tư đi!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp