Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 49


1 tháng

trướctiếp

Đêm khuya, gió lạnh từng cơn.

Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến bỏ chạy thục mạng, trong đêm đen không biết đã chạy được bao xa, lúc này Nhiếp Duẫn Chân mới thật lòng thật dạ hối hận rồi: “Sớm biết tôi đã…”

Sớm biết, có lẽ anh ta sẽ không kêu nhóm học sinh đó đến! Nếu như chỉ có hai người họ, ở đây chơi bao lâu cũng không có vấn đề gì.

Thời Yến cũng không chịu được mà có chút oán hận, nhưng suy nghĩ một chút, không phải bản thân đã gian lận khi chia bài để Vân Thiến đến tìm sao? Suy nghĩ thế này, cô ta gần như cũng không có tư cách gì để buộc tội Nhiếp Duẫn Chân.

Kết quả được hai người bọn họ tính toán kỹ càng, ngược lại đã tự mình chạy vào đường chết. Không thể không nói, thật sự là tự làm tự chịu.

“Đừng nói nữa, chạy nhanh lên một chút đi.” Suy nghĩ những điều này cũng không có tác dụng, Thời Yến nói.

Bởi vì sau khi vận động kịch liệt mà há mồm thở dốc dùng sức hít lấy không khí ban đêm vừa ẩm vừa lạnh vào phổi, bọn họ đã chạy rất lâu, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo, “Chờ một chút, đột nhiên tôi có một nghi vấn.” Bởi vì sau lưng không có ma quỷ đuổi theo, bộ não lộn xộn của Nhiếp Duẫn Chân đang cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh, anh ta hỏi đến một người đáng nghi mà trong đáy lòng Thời Yến không dám nhắc đến.

“Nếu như… Sở Hưu người gửi tin nhắn cho chúng ta, cũng là giả, thì làm sao đây?”

Câu nói này, khiến cho Thời Yến cũng im lặng.

Ánh mắt cô ta lần theo sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt qua ánh trăng, đối phương nhìn qua không giống giả mạo.

Đúng thế, ai có thể chứng minh được, người “Sở Hưu” đó nhất định là thật?

Hay là, ai có thể chứng minh được, Nhiếp Duẫn Chân bây giờ là thật?

Thời Yến dừng bước chân lại, ánh sáng dừng lại trên gương mặt của Nhiếp Duẫn Chân theo sự nghi ngờ của mình dừng bước lại: “Anh nói đúng, cho đến bây giờ, mỗi người đều đang nghi ngờ người khác mới là ma quỷ. Cho nên, lựa chọn tốt nhất bây giờ là, chúng ta chia nhau ra đi.”

“Cái gì?” Nhiếp Duẫn Chân hoàn toàn không có phản ứng lại.

Thời Yến tiếp tục nói: “Kiểu tình huống này bây giờ, ai là người ai là ma, đã hoàn toàn không thể tin tưởng được rồi, tôi chỉ có thể tin tưởng bản thân mình không phải, anh cũng như vậy. Xem như hiện tại không phải, có thể qua một lát nữa không cẩn thận bị ma quỷ âm thầm thay thế. Cho nên, bây giờ chúng ta tách nhau ra đi vậy, điện thoại điều chỉnh thành chế độ im lặng, có tin tức có thể gửi cho nhau, nhưng tuyệt đối đừng hỏi đối phương đang ở đâu hay hỏi đại loại như thế, hỏi rồi cũng không cần trả lời.”

Nhiếp Duẫn Chân rất nhanh đã hiểu được ý của cô ta, bản năng trong lòng có chút không đồng ý, nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng những gì cô ta nói rất có lý. Anh ta rầu rĩ chưa được một lát, thì gật gật đầu: “Tách nhau ra cũng tốt, chúng ta có thể chặt chẽ cẩn thận một chút, tất cả mọi người ngoại trừ mình ra đừng tin tưởng ai cả.”

Thời Yến tán thành với ý kiến của anh ta.

“Phía trước có một cái ngã ba nhỏ, đến chỗ đó chúng ta hãy tách ra, tôi đi về bên trái, còn anh thì tùy ý.”

“Được.”

Hai người chạy từng bước nhỏ đến gần ngã ba, Thời Yến khẽ thở dài, đối mặt với Nhiếp Duẫn Chân đang lùi về phía sau mấy bước, mà sau đó rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Chưa đầy một lát sau, bọn họ đều tự mình nhận được tin nhắn đến từ Sở Hưu.

Sở Hưu: “Bây giờ mọi người vẫn còn tụ họp với nhau sao? Tốt nhất chia nhau ra chạy đi, cũng đừng hỏi địa chỉ của nhau, điện thoại nhất định phải điều chỉnh hết sang chế độ im lặng.”

Sở Hưu: “Bây giờ mọi người bắt đầu cố gắng hết sức đừng liên lạc với nhau nữa, chờ đến sáng sớm ngày thứ hai tự mình đi xe buýt trở lại đây.”

Nghe giọng điệu của anh ta, ngay cả cuộc tập hợp sau khi trò chơi kết thúc cũng bỏ luôn.

Sở Hưu gửi xong tin nhắn thì lập tức cất điện thoại vào, nhìn xung quanh, với ánh mắt đề phòng, anh ta xác định phương hướng của mình một chút, rồi dựa theo phương hướng đó mà đi.

“Làm thế nào đây? Vừa rồi âm thanh đó, chắc chắn là Trương Chí Kiệt.” Lăng Vi Vi gần như đang nói năng lộn xộn, cô ấy nắm chặt lấy tay áo của Tôn Hạo, không dám buông ra.

Sau khi Vân Thiến được chọn làm ma, thế mà cô ấy tự nhiên lại kết hợp với Trương Đan thành một nhóm, nhưng cô ấy và Trương Đan đều không tính là người đặc biệt gan dạ, liền lôi kéo hai người nam sinh đi cùng, một là Tôn Hạo là bạn cùng lớp với cô ấy, người còn lại là Hoàng Viễn Vượng không biết lớp nào và không muốn ở một mình.

Hai người nam sinh khác cũng bị dọa tới bất ổn, trong lòng Hoàng Viễn Vượng càng sợ hãi không thôi. Ban nãy, cậu ta còn cùng Trương Chí Kiệt thảo luận về trò chơi này nữa đấy, kết quả chưa được bao lâu thì nghe thấy tin tức về cái chết của cậu ta, sự thật phũ phàng này khiến cậu ta trong lòng không thể không sinh ra sự sụp đổ.

“Đừng nói bậy, nhất định là nghe lầm thôi? Có thể Trương Chí Kiệt cậu ta vui quá mức mà hét lớn thôi.” Hoàng Viễn Vượng cố gắng thuyết phục những người khác bằng những lý do vụng về mà chính cậu ta cũng không tin.

“Bây giờ chúng ta làm sao đây? Có cần trốn không?” Ban đầu bọn họ dự định trốn mấy lần, chờ sau khi ước chừng có người bị bắt thì đi về, sẽ không mất mặt cũng không nhất định làm trễ nải quá lâu. Nhưng mà bây giờ… Ai dám bị bắt đây?

Đó là một con ma hàng thật giá thật…

Vừa nghĩ đến bản thân cùng con ma đó đến lộ U Minh, cùng ngồi trên một chiếc xe buýt, bây giờ còn cùng nhau chơi trò chơi trốn tìm, bọn họ không nhịn được mà khiếp sợ.

“Trốn, nhất định phải trốn, vấn đề hiện tại chính là phải trốn đi đâu.” Người đầu tiên bình tĩnh trở lại là Trương Đan, người không hề nổi bật ở ngày bình thường trái lại làm sao xuất sắc như thế, cô ta cố gắng bình tĩnh lại, “Ở đây khắp nơi đều là cây chết khô, không có sườn núi gì nhỏ hơn, hang động các loại ngoại trừ đêm đen vô cùng u ám, căn bản không có cách nào để chơi trốn tìm.”

“Bây giờ chúng ta đang ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ được, đối với chúng ta chính là bất lợi, không biết… Vân Thiến có phải cũng giống như vậy hay không.” Nói ra, người tên Trương Đan đó cũng không nhịn được mà hoảng sợ, nhưng mà cô ta không thể không nói ra.

Một người bình tĩnh có thể dễ dàng lây nhiễm cho người khác, thình lình, nhóm nhỏ hình thành theo chiều hướng do Trương Đan đứng đầu.

“Vì vậy, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?” Tôn Hạo buồn bực mà vò đầu bứt tóc.

“Không dừng bước.” Trương Đan nói, “Chỉ có thể như thế này, chúng ta từng chơi không ít trò chơi sinh tồn, cũng đều là như vậy. Ở yên tại chỗ nhất định sẽ bị bắt được, chỉ có liên tục di chuyển mới là tốt.”

Đôi mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của Lăng Vi Vi lâu hơn một chút, trong lòng hung hăng tiếp tục nói: “Hơn nữa, tốt nhất chúng ta nên chia nhau ra mà chạy.”

“Tại sao?” Lăng Vi Vi không tin được.

“Rất đơn giản, mặc kệ nó có biết vị trí của chúng ta hay không, có thể tất cả chúng ta đều có khả năng bị bắt như nhau, mà một khi nó bắt được một người trong số chúng ta, thì đồng nghĩa với việc tìm được bốn người. Phân tán ra, không ai biết được người khác đang ở đâu, như thế, giả dụ có một người không cẩn thận bị bắt… vẫn sẽ không ảnh hưởng đến ba người còn lại.”

“Cậu làm sao có thể…” Lời trách móc của Hoàng Viễn Vượng còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Tôn Hạo đã ngắt lời cậu ta: “Lời cậu nói quả thật có lý, bốn người chúng ta tụ hợp lại cùng nhau cũng không có tác dụng gì? Có thể phản kháng lại sao? Còn không bằng tách nhau ra, cho bản thân, cho người khác cơ hội sống sót nhiều hơn một chút.”

“Nhưng mà, tôi…” Lăng Vi Vi không nói ra lời, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, cô ấy đang rất rất hoảng sợ.

Trương Đan nói: “Mọi người đều rất sợ, không phải chỉ có cậu, tôi cũng vậy.” Vành môi của cô ta giật giật, “Nhưng không có cách nào khác, ai biết được sẽ xảy ra loại chuyện gì chứ?”

Cô ta vốn dĩ không muốn nghĩ đến, nhưng sự cám dỗ của đồng tiền đủ mạnh, cô ta muốn lấy tiền về mua đồ ăn ngon cho em gái của mình, mua một chiếc váy nhỏ xinh xắn cho chính cô ta, số tiền còn lại sẽ tiết kiệm và chi tiêu cho đến cuối học kỳ. Nhưng…

Cô ta ôm chặt cánh tay của mình, trong đáy lòng âm thầm nhắc nhớ, cô ta nhất định phải trở về!

Phải sống sót trở về, sau đó, cô ta tuyệt đối sẽ không đi vào lộ U Minh lần nào nữa!

Bốn người có ý kiến ​​​​khác nhau, còn có tranh chấp, cuối cùng, Tôn Hạo và Trương Đan lựa chọn rời đi một mình, Hoàng Viễn Vượng và Lăng Vi Vi đi cùng nhau.

Hoàng Viễn Vượng: “Đó là cái gì, chúng ta đều rất sợ, nhưng mà chờ một lát tôi nhất định để cậu chạy trước.”

Lăng Vi Vi vô cùng xinh đẹp, nếu nói cậu ta không có suy nghĩ nào khác là giả, mà bây giờ cũng như vậy, vừa sợ sệt vừa không nhịn được mà mơ tưởng hão huyền.

Sắc mặt Lăng Vi Vi đỡ hơn một chút, gật gật đầu: “Cảm ơn, chúng ta tiếp tục đi thôi, tốt nhất có thể ra ngoài, tôi nhất định sẽ không bám theo sau cậu nữa,”

Hai người tay nắm tay bước những bước nhỏ đi về phía trước, mà chỗ ở sau lưng bọn họ cách khoảng năm trăm mét, một cô gái mặc đồng phục học sinh đang thong thả đi về phía trước. Hai mắt của cô ta gần như không có tròng trắng, trừ cái đó ra, nhìn như thế nào cũng đều giống như một cô gái bình thường.

Cục cảnh sát thành phố.

Đội trưởng Triệu đã chờ rất lâu, luôn chờ đợi cho đến khi toàn bộ đám phóng viên kia rời đi, chị ta thở phào một hơi, vội vàng đi đến bãi đậu xe dự định lái xe rời đi.

Nhưng khiến chị ta nổi cáu là, một chiếc xe vô tư đậu chắn ở phía sau xe chị ta, cho dù kỹ năng lái xe của chị ta có tốt đến đâu, chị ta vẫn không thể lái chiếc xe ra khỏi sự chèn ép giữa bức tường và chiếc xe.

“Là ai hả, thật là có bệnh mà!” Chị ta tức tối mắng một câu.

Cùng lúc này, đèn của chiếc xe đó sáng lên, chiếc xe lui về phía sau chưa đầy nửa mét.

Bên trong xe thế mà có người?

Chị ta theo đuôi chiếc xe kia đi về phía trước nửa vòng, cửa sổ bên hông xe của đối phương đều là thủy tinh một chiều, chỉ có ở phía trước mới có thể nhìn thấy, tài xế là một người đàn ông trắng nõn nhã nhặn.

“Anh tìm tôi có việc gì sao?” Vẻ mặt của đội trưởng Triệu không biến sắc, còn tay thì đang lần mò roi điện ở bên hông.

“Không cần căng thẳng như thế, tôi chỉ tìm cô hỏi một việc thôi.” Người đàn ông trẻ ở trong xe nói.

Anh ta giơ hai tay mình lên, sau đó tỏ vẻ mình không mang theo vũ khí, dứt khoát kéo mở cửa xe, đứng ở trước mắt cô ta.

“Đội trưởng Triệu phải không? Tôi họ Lục, là một phóng viên.” Trước ngực người thanh niên trẻ còn đeo một tấm thẻ phóng viên, trông không giống là giả mạo.

Hàng lông mày của đội trưởng Triệu siết chặt, rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm thản nhiên, để tránh cho việc cái tên này ra ngoài viết bậy phá hỏng hình tượng cảnh sát, chị ta nở một nụ cười giả tạo: “Xin chào, anh Lục, anh có việc gì vậy? Nếu anh muốn biết về vụ tai nạn xe hơi xảy ra ở lộ U Minh trước đó, thì có thể đi xem tình tiết vụ án trên thông báo.”

Người đến chính là Lục Ngôn Lễ, hắn lắc lắc đầu, ngược lại nói ra một vấn đề khác: “Tôi tin vào uy tín của cảnh sát nhân dân, cho nên, tôi đến là hỏi một vụ án khác.” Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của hắn trở nên sâu xa, lời nói thình lình kéo dài hơn, giọng điệu mang theo một ít kích thích đặc biệt khác.

“Không cần lo lắng. Tôi hỏi xong thì sẽ nhanh chóng rời đi.” Hắn đã sử dụng giọng điệu mơ hồ không nói rõ, chậm rãi mở miệng.

Sau khi nhìn vào đôi mắt đó, tâm trạng của đội trưởng Triệu bình tĩnh lại một cách khó hiểu. Chị ta bắt đầu suy nghĩ lại, thái độ của mình vừa rồi không được tốt lắm, đối mặt với vấn đề của nhân dân, bọn họ cần phải giải đáp thôi.

“Anh nói.”

“Đội trưởng Triệu, cô biết Thần Toàn tri không?” Lục Ngôn Lễ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chị ta.

“Biết, biết chứ.” Cấp trên còn nhiều lần nhấn mạnh, nghiêm trị tà giáo, nghiêm cấm tà đạo xâm nhập vào trường học.

“Chuyện xảy ra cách đây không lâu, cái chết của một học sinh ở Trường Trung học số Bốn ở thành phố này, có phải có liên quan tới phái thần toàn tri không?”

Điều bất ngờ là, đội trưởng Triệu từ từ cau mày, giống như đang cố gắng nhớ đến chuyện gì đó, hồi lâu, vẫn là lắc đầu: “Không có.”

Lý nào lại như vậy?

Rõ ràng hắn điều tra được, trong nhà những người học sinh đó, không ai không thờ phụng vị Thần Toàn tri.

Lục Ngôn Lễ tiếp tục hỏi: “Những người lãnh đạo cấp cao của ngôi trường này có dấu hiệu thờ phụng Thần Toàn tri, mọi người biết không?”

Lông mày của đội trưởng Triệu siết chặt hơn, chậm chạp mà lắc đầu: “Không rõ lắm, tôi vừa mới nhậm chức không lâu, đội trưởng trước mới biết được.”

“Đội trưởng trước là ai? Tên gì vậy?”

“Là… Là An Nho.”

“Anh ta đi đâu rồi?”

“Anh ta… Anh ta đi điều tra lộ U Minh… mọi người đều kêu anh ta đừng đi, nhưng anh ta vẫn cứ đi, từ đó về sau thì mất tích rồi, cũng không có trở về nữa.”

Trong tiềm thức Lục Ngôn Lễ cảm thấy rằng, An Nho là một bước đột phá quan trọng, hắn tiếp tục hỏi: “Có ảnh chụp của An Nho không? Có thể để tôi xem một chút được không?”

Đội trưởng Triệu lắc đầu.

Chị ta mới chuyển từ nơi khác đến, nên không rõ lắm.

Lục Ngôn Lễ không hề thất vọng, quyết định tiếp tục điều tra với An Nho như một điểm đột phá sau khi quay trở về. Mặc dù hắn đang điều tra lộ U Minh và phái Thần Toàn tri, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Được rồi, đội trưởng Triệu, đã muộn rồi, trở về sớm một chút đi.” Lục Ngôn Lễ tạm biệt chị ta rất lịch sự, hắn lùi xe để tránh đường, rồi lái về phía cổng.

Ở sau lưng hắn, đội trưởng Triệu mơ mơ hồ hồ mà xoa xoa mắt, thấy mình đứng ngẩn ngơ ở trước xe lúc nào không biết, không nhịn được mà cười khổ.

Thật sự là… Áp lực gần đây quá lớn, cuối tuần trở về nhà phải nghỉ ngơi thả lỏng nhiều một chút.

 m thanh của một chiếc ô tô khác truyền đến từ lối vào bãi đậu xe, đội trưởng Triệu trong vô thức nhìn sang, một chiếc xe gia đình nhỏ đang chuẩn bị rời đi.

Chị ta bỗng nhiên cảm thấy được có chút gì đó không ổn, mạnh mẽ quay đầu lại!

Trong bãi đậu xe không có người, xe cũng không có bao nhiêu chiếc, theo lý thuyết, đặt trong đôi mắt cảnh sát lâu năm với kinh nghiệm phong phú, nếu môi trường này có người ẩn nấp, tuyệt đối sẽ không bao giờ thoát khỏi đôi mắt sắc bén của chị ta. Nhưng mà hiện tại, chị ta căn bản không nhìn thấy một bóng người, vậy mà lại có cảm giác bị thứ gì đó bí mật theo dõi.

Cảm giác bị ánh mắt này đuổi theo khiến chị ta rất khó chịu, cứ giống như… con mồi bị dã thú để mắt tới.

“Ai? Là ai đang ở bên trong?!”

Không có người trả lời, cái đèn ở nơi sâu nhất trong bãi đậu xe đột ngột tối đi. Sau đó, đèn lần lượt từng cái tắt ngấm, bóng tối nhanh chóng lan đến chỗ của đội trưởng Triệu.

Đội trưởng Triệu cảm thấy sợ hãi vô cớ, nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm này khiến chị ta vội vàng mở cửa xe ngồi vào trong, khi vừa sắp khởi động xe, cả người chị ta sững sờ.

Chị ta chậm rãi cúi đầu xuống.

Trong vô thức đã đeo dây an toàn xong rồi, một xúc tu lạnh lẽo trắng mịn. Nhưng kết cấu đó hoàn toàn không phải là dây an toàn, mà là一一đàn bọ cánh cứng bám chặt lấy dây an toàn không buông! Bây giờ vẫn còn đang leo lên, đã leo lên người chị ta!

Dây an toàn bắt đầu siết chặt, tiếp theo đó, một đôi tay trắng nõn mềm mại từ ghế sau duỗi ra, khăng khăng vòng tay ôm chặt cổ đội trưởng Triệu.

“Đừng… Đừng mà!”

Đội trưởng Triệu đã cố gắng kêu cứu, tuy nhiên, họng bị siết chặt căn bản không có cách nào khiến âm thanh có thể truyền ra ngoài xe. Chị ta liều mạng giẫy giụa, dùng dao cắt dây an toàn, nhưng căn bản cắt không đứt, chị ta lại liều mạng giãy giụa khỏi bàn tay lạnh như băng, vẫn di chuyển bất lực như cũ, chỉ có thể nhìn mình trong kính chiếu hậu từng chút một mà chết đi. ( truyện trên app T𝕪T )

Trước khi chết, chị ta nhận ra rằng, đó là những con côn trùng.

Những ngọn đèn nối tiếp nhau tối đi, bóng tối âm thầm nuốt chửng ánh sáng, tất cả chỉ là sự lây lan của đám côn trùng, khi tia sáng cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng, chị ta cũng hoàn toàn bị những con côn trùng đen nhấn chìm.

Đám côn trùng đen như nước thủy triều từ trong bãi đậu xe tràn ra ngoài, những chiếc đèn ban đầu lần lượt tối đi đã sáng lên lần nữa, cơn thủy triều đen kia sẽ nhanh chóng vượt qua chiếc xe gia đình vừa rời đi.

Lục Ngôn Lễ nắm chặt vô lăng, chân ga được đạp đến hết mức.

Bây giờ là nửa đêm, trên lý thuyết dù đêm khuya ít xe cộ đi lại trong thành phố thì cũng không giống như bây giờ, bóng dáng một người cũng không nhìn thấy. Cả một con đường vắng tanh, trên đường không có một chiếc xe, ngay cả đèn giao thông cũng chuyển sang màu đen. Hắn mặc kệ qui định giao thông gì đó, lập tức tăng tốc, chiếc xe lao vút đi như bay.

Ở sau lưng hắn, là con đường liên tục bị bóng tối nuốt chửng.

Nhanh lên… Nhanh lên một chút nữa!

Lục Ngôn Lễ cố gắng phân biệt rõ phương hướng, hắn căn bản không quan tâm nhiều như thế, chỉ cần tiếp tục đi về phía trước, tiếng bánh xe ma sát mặt đường vang vọng cả bầu trời đêm, tốc độ đã gần đạt với tốc độ tối đa của xe.

Nhưng tốc độ nuốt chửng của đám côn trùng đen đó càng nhanh hơn, tầng tầng lớp lớp nổi lên như sóng biển, không ai biết được bọn chúng xuất hiện từ lúc nào, và xuất hiện từ đâu, tại sao lại có số lượng khổng lồ như vậy. Nói tóm lại, sau khi Lục Ngôn Lễ lái xe qua gần một nửa thành phố, thủy triều côn trùng đen kia vẫn còn ở phía sau.

Hắn cắn răng một cái, xoay vô lăng, lái về hướng lộ U Minh.

“Trương Chí Kiệt chết rồi, Phương Nam cũng chết rồi.” Điền Nhạc nắm chặt chiếc điện thoại của Phương Nam trong tay mình, liều mạng chạy về phía trước, nước mắt sinh lý vẫn còn đọng trên mặt cậu ta, trộn lẫn với mồ hôi, gió lạnh thổi một cái, toàn bộ gương mặt lạnh tới đông cứng lại.

Mới vừa rồi, cậu ta và Phương Nam cùng nhau đi qua bên cạnh một cái cây, thế nhưng hai cánh tay trắng bệch từ phía sau cái cây đó thò ra, đã kéo Phương Nam qua.

“Tìm thấy rồi.”

Cậu ta nghe thấy giọng nói lạnh băng khàn khàn của Vân Thiến, ngay lập tức bị dọa tới hồn vía lên mây, bắt đầu chạy nhanh như tên bắn.

Vì vậy, cậu ta không nhìn thấy, qua một hồi sau, một bóng dáng đi ra từ phía sau cái cây, bóng dáng đó mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt nhợt nhạt tái xanh, trên cổ còn bị rạch một đường rất dài.

Hắn ta và Vân Thiến nhìn thẳng vào nhau, nở một nụ cười kỳ quái, tiếp theo đó, bọn họ phân tán nhau ra, đi tìm những người khác.

Những người bạn tốt, phải luôn luôn chơi với nhau.

Điền Nhạc chạy rất xa rất xa, cậu ta mơ hồ nghe thấy tiếng khởi động của xe hơi, nhưng cậu ta không có thời gian để thắc mắc có phải những kẻ đó lái xe đi hay không, chỉ biết cố gắng chạy về phía trước, bản thân cũng không biết mình đã chạy đến chỗ nào, chân vấp phải thứ gì đó mà ngã nhào, điện thoại trong tay nặng nề rơi ra ngoài, quăng tới bên cạnh một đôi giày.

Cậu ta theo tia sáng ngước nhìn lên người đó.

Người này… Cậu ta chưa từng thấy, nhìn có vẻ giống người. Không, không đúng, tên này xuất hiện ở lộ U Minh, có phải là người không?

Cậu ta bị dọa mà lồm cồm bò dậy, ngay cả điện thoại cũng không lấy, đổi hướng tiếp tục chạy.

Người đó khom lưng, nhặt cái điện thoại lên.

Màn hình của điện thoại chiếu sáng gương mặt của anh ta, một bên khác, người đàn ông trốn phía sau cái cây hoảng sợ không thôi.

Lục Ngôn Lễ?!

Tại sao hắn lại ở đây?

Nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm một cái, Lục Ngôn Lễ lập tức cảm nhận được, theo ánh mắt nhìn chăm chú về phía kia, chiếc đèn pin trong tay đồng thời chiếu về hướng đó, mà sau đó lông mày nhướng lên một cái: “Sở Hưu, lại là anh.”

“Chờ đã, trước hết anh đừng qua đây.” Thấy hắn đi về phía mình, Sở Hưu cảnh giác, “Tôi vẫn không thể xác định anh có phải là thật hay không…”

Lục Ngôn Lễ vừa rồi ước chừng đã lật xem chiếc điện thoại kia một phen, vẫn bị kẹt trong giao diện trò chuyện nhóm, mà trò chuyện nhóm… Tất cả đều là tên thật.

Ngay khi nhìn thấy tên hiển thị trong cuộc trò chuyện của chủ điện thoại di động, Lục Ngôn Lễ đã ngay lập tức tắt điện thoại, ném đi xa, vứt ra xa.

“Trước hết không cần nói chuyện này, tôi hỏi anh, các người có phải tìm một nhóm học sinh đến đây chơi trốn tìm không?”

Sở Hưu: “Làm sao anh biết được?” Anh ta ngập ngừng, lập tức giải thích, “Khi tôi hôn mê, Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến đã quyết định làm, nhưng việc này cũng có trách nhiệm của tôi…”

Lục Ngôn Lễ ngắt lời anh ta, ánh mắt trong bóng tối sáng lên gợn người, chỉ có điều, đó rõ ràng là bị cơn thịnh nộ thắp sáng: “Các người thật là… chê mình sống quá lâu rồi sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ, còn mang theo chút không cam lòng.

Làm thế nào hắn cũng không ngờ được, những người này lại tự mình chạy đến chỗ chết, càng khiến hắn bất lực hơn là, bây giờ chính anh ta cũng chạy đến cái chỗ chết này.

Sở Hưu chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ thật sự tức giận của hắn, không hiểu sao có chút áy náy, mà sau đó lập tức xin ý kiến: “Làm thế nào đây?”

“Cái gì mà làm thế nào? Tôi chỉ nói với anh một chuyện, những đứa học sinh này, toàn bộ đều là.” Lời của anh ta còn chưa nói xong, nhưng mà Sở Hưu đã hiểu được cái từ kia mà anh ta chưa nói ra khỏi miệng.

Toàn bộ… đều là ma?!

Sở Hưu hết sức kinh ngạc.

Anh ta không nghi ngờ nguồn thông tin của Lục Ngôn Lễ, trong vô thức mà tin tưởng vào lời nói của đối phương.

Lục Ngôn Lễ hít một vài hơi thật sâu, lồng ngực lên xuống hai lần, có chút bất lực mà xua xua tay: “Bỏ đi, cứ xem như các người không chủ động, tôi đoán chừng những thứ này cũng sẽ nghĩ mọi cách mà tìm đến cửa thôi.”

Thế giới này vốn không có nhiều người sống, miễn là cái thứ đó ngấm ngầm đồng ý thông báo cái gọi là nhiệm vụ, bọn họ tìm ai đến đều có khả năng biến thành ma quỷ.

“Sao mà anh lại ở chỗ này?” Sở Hưu tiếp tục hỏi.

Bây giờ anh ta tin rằng trước mắt mình là người sống, tự nhiên muốn biết tại sao.

Sống lưng của Lục Ngôn Lễ cứng lại có chút không cảm nhận được.

Hắn biết được nhóm người này muốn chơi trò trốn tìm ở đây, mà chơi trốn tìm không thể không có ma, đó là lý do tại sao hắn mang những thứ đó đến nơi này, xem thử liệu có thể tìm ra cách khiến bọn chúng chiến đấu với nhau không.

Bây giờ xem ra, con ma chơi trốn tìm rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, không có những con bọ xác chết nào bay vào.

“Chuyện này không cần anh quan tâm, tôi có việc riêng của tôi.” Lục Ngôn Lễ chuyển hướng cuộc nói chuyện, “Hai người kia còn sống không? Nếu như còn sống, anh cần thông báo với hai người họ một chút nhỉ?”

Không cần hắn nhắc nhở nhiều, Sở Hưu lập tức gửi tin nhắn cho hai người kia.

Mà cú sốc tin tức này mang lại cho bọn họ thậm chí còn không thể diễn tả được.

Tất cả mọi người… Toàn bộ đều là ma?

Bọn họ không phải là đang cùng một con ma chơi trò chơi trốn tìm, mà là mười một con ma?!

Nhiếp Duẫn Chân hận không thể xuyên trở lại vài tiếng đồng hồ trước mà đánh chết bản thân vì đã đưa ra đề nghị này, Thời Yến cũng hối hận đến ruột tái xanh.

Làm sao mà như thế này?

Sâu trong rừng rậm, trong một nhà máy đã bỏ hoang, tràn ngập một mùi hôi thối nồng nặc.

Nếu có một người cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm ở đây, rất dễ dàng có thể phân biệt được, đó là mùi của xác chết đã thối rữa.

Điều bất ngờ là, không có quá nhiều ruồi trong những xác chết thối rữa, mà thay vào đó là những con đom đóm lần lượt bay ra khỏi nhà máy, xanh mơn mởn, bay lượn trong bóng tối.

Đáng lẽ là ra một cảnh tượng lãng mạn, đặt vào nơi âm u hoang vắng như lộ U Minh thì chỉ có vẻ đáng sợ, nếu không cẩn thận có thể bị coi là tẩu hỏa nhập ma.

Vân Thiến, Trương Chí Kiệt, Phương Nam và Tạ Vũ, bốn người đang đứng trong nhà máy.

Sau lưng bọn họ. Mười hai thi thể được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, bọn họ đang bày lên những bộ xương thứ gì đó, bốn “người” đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cùng nở một nụ cười quỷ dị, hát bài hát rồi rời đi.

Bọn họ muốn đi tìm những người bạn tốt khác.

“Lấp lánh, lấp lánh, bầu trời đầy ngôi sao nhỏ…”

Giọng hát của thiếu niên thiếu nữ êm ái, bay bổng trên bầu trời đêm. Chỉ đáng tiếc, tối hôm nay không có sao cũng không có trăng, chỉ có những đàn đom đóm bay lượn, có thể miễn cưỡng làm “những ngôi sao nhỏ của bầu trời”.

Nhìn thấy bọn họ đi xa rồi, sau nhà máy, một nữ sinh bịt mũi chạy ra.

Người nữ sinh đó, bất ngờ lại là Ôn Thanh. Cô gái bắt taxi theo đến tận đây, khi đến nơi thì trời đã tối, cô gái không biết được nhóm người đó hẹn gặp nhau ở đâu, cho nên đi vòng ra chỗ khác gần ngã tư, vẫn không tìm thấy ai. Cô gái không có điện thoại, tất nhiên cũng không biết nên liên hệ như thế nào, bản thân chỉ có thể từ từ mà tìm.

Không dễ gì nhìn thấy được ánh đèn xe, Vân Thiến từ trên xe đi xuống, cô gái đang muốn chạy đến, nhưng tận mắt nhìn thấy Vân Thiến há to miệng, cảnh tượng một ngụm đã nuốt chửng Trương Chí Kiệt vào trong.

Cảnh tượng đó… cho đến bây giờ nhớ lại, cô gái đều có chút sợ hãi.

Vân Thiến… cô ả đã không phải là người nữa rồi.

Thế nhưng, cô gái lại nhìn thấy một lần nữa, từ trong miệng, Vân Thiến nhổ ra hết khúc xương này đến khúc xương khác, đống xương này ở trên mặt đất tự xếp thành người, không lâu sau, Trương Chí Kiệt đã bị nuốt vào bụng xuất hiện lại lần nữa.

Ước chừng là tâm trạng hết sức kinh hãi và sự khó chịu quá lớn, Ôn Thanh đã quên mất sự sợ hãi rồi, bây giờ trong đầu cô gái chỉ có một ý niệm, phải tìm thấy những bạn học khác, đưa bọn họ chạy ra ngoài!

Ôn Thanh cẩn thận từng li từng tí tới gần, đi đến trước hàng của những bộ xương, cúi đầu xuống nhìn.

Ban nãy bọn họ đã đặt những thứ gì, sau khi tiến lại gần cô gái mới nhìn thấy, là vài lá bài.

Lá bài?

Cái này có ý nghĩa gì?

Ôn Thanh mơ hồ không hiểu được, gần như có thể xuyên qua không gian, bài đồng ca sắc nét và du dương của bọn họ vang vọng khắp khu rừng.

“Treo trên bầu trời tỏa sáng rực rỡ, giống như nhiều đôi mắt nhỏ…”

Từng con đom đóm lần lượt từ những bộ xương chui ra, ở phần đầu lâu, hai hốc mắt tối om sáng lên, xanh mơn mởn.

“Trong mắt đều là ngôi sao nhỏ…”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp