Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 13


1 tháng

trướctiếp

Lê Phương Chỉ có chút lo lắng: “Chúng ta thật sự phải đi lên đó sao?”

Hạ Lâu gật đầu khẳng định.

“Lỡ như...” Lê Phương Chỉ muốn nói lại thôi.

“Không có lỡ như, cho dù có, chúng ta cũng phải đi xem một chút.” Hạ Lâu nói chắc nịch, anh ta nhoẻn một nụ cười: “Hơn nữa, tôi vừa mời tới một ít trợ thủ, phỏng chừng rất nhanh bọn họ sẽ đến đây.”

Trợ thủ?

Lúc này ánh mắt Lục Ngôn Lễ cũng nhìn sang, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.

Hạ Lâu tìm được trợ thủ gì đây?

Không biết có phải vì đã phát hiện hết thảy nên quyết đánh đến cùng hay không, Hạ Lâu đã khôi phục dáng vẻ tỉnh táo ban đầu, anh ta nói ra lai lịch của những trợ thủ kia.

Ban đầu, Hạ Lâu liên lạc được một đám tự xưng là đạo sĩ tu đạo ở trên trang web thần bí kia. Lúc trước chính là tổ sư gia của bọn họ thiết lập đại trận phong ấn, nghe nói họ Lâm, đã không còn biết đạo hiệu là gì. Duy nhất biết là bọn họ cần phải hoàn thành di chí của tổ sư gia, tiêu diệt hoàn toàn Lan Chi Ngọc có thể biến thành cương thi.

Hiện giờ Hạ Lâu mới hiểu được, nhiệm vụ của mình nói phải sống trong chung cư đầy một tuần, kỳ thật một tuần chính là kỳ hạn cuối cùng. Nếu từ đầu đến cuối bọn họ không phát giác ra bí mật ẩn giấu trong chung cư, không giúp phong ấn “cương thi” lại, thì trong vòng một tuần, tất cả họ sẽ trở thành máu thịt hiến tế đánh thức cương thi!

Sau khi Lục Ngôn Lễ nghe thấy trợ thủ cũng không sợ hãi như Hạ Lâu tưởng tượng, ngược lại Hạ Lâu có chút kinh ngạc nhìn đối phương, thầm nghĩ: tố chất tâm lý của người này đúng là mạnh thật, rõ ràng cương thi tỉnh lại thì hắn cũng không thoát nổi, tại sao hắn lại làm như vậy?

Trên đời này thật sự có người hại người không lợi mình sao?

Lục Ngôn Lễ vẫn ung dung, hoàn toàn không để ý đến sự thăm dò trong ánh mắt Hạ Lâu, giống như mấy ngày trước, giọng nói ôn hòa có chút nhu nhược ngu xuẩn: “Có trợ thủ à? Vậy thì tốt quá rồi, xem ra tôi phải mua chút thức ăn về chiêu đãi bọn họ.”

Không ai có hứng quan tâm hắn mua thứ gì, cứ mặc hắn đi, buổi chiều hắn liền đi siêu thị một chuyến rồi trở về.

Sáng sớm hôm sau, bốn người xếp thành một hàng chỉnh tề, bước đi trên con đường dẫn đến tiểu khu.

“Lâm sư huynh, chúng ta nhất định phải đi sao?” Người hỏi đi ở cuối hàng, là một phụ nữ có nếp nhăn ngay khóe mắt, tướng mạo trông đã không còn trẻ. Mà người dẫn đầu được cô ta gọi là Lâm sư huynh lại trông chỉ mười sáu mười bảy, nghiễm nhiên là một bộ dáng thiếu niên tuấn tú, riêng đôi mắt lại lộ ra một vẻ già đời.

“Không còn cách nào khác.” Thiếu niên dẫn đầu nhẹ giọng nói, “Lý sư muội, năm đó tổ sư gia thiết lập phong ấn bảo đảm tiêu hao hết sức mạnh cương thi kia, trăm năm sau nó sẽ hóa thành cát bụi, nhưng gần đây không biết là kẻ nào đang đánh thức nó...”

Một hàng bốn người, chỉ có tiếng nói chuyện của hai người bọn họ, từ đầu đến chân hai người ở giữa đều bọc trong áo bào đen rộng thùng thình, nếu có người nhìn kỹ sẽ kinh ngạc phát hiện, hai thân ảnh màu đen kia cũng không đi lại như người thường mà là nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy từng chút một tiến về phía trước, thân thể bọn họ cũng cứng ngắc không giống người sống.

Khoảng cách giữa bốn người chuẩn xác như thước đo, luôn duy trì một độ dài cố định, không xa không gần.

“Lâm sư huynh, huynh chắc chắn tên kia nói thật?” Lý sư muội lại hỏi.

“Chỉ cần ta có thể phong ấn nó lại, là thật hay giả cũng có sao đâu?” Thiếu niên được cô ta gọi là Lâm sư huynh thở dài.

“Sư huynh, huynh có nắm chắc không?” ( truyện trên app T𝕪T )

Lúc này, thiếu niên dẫn đầu yên lặng thật lâu.

“Không.” Anh ta thản nhiên nói.

“Có lẽ, chúng ta đều sẽ bỏ mạng nơi này.”

Lúc này, bọn họ vừa vặn tới cửa tiểu khu, thiếu niên ngửa đầu nhìn về phía mấy tòa nhà cao tầng, ánh mắt nặng nề.

Nghe vậy, Lý sư muội cũng yên lặng, qua một hồi lâu, cô ta mới lấy lại tinh thần nói: “Đây là số mệnh của chúng ta.”

“Bọn họ nói đã vào tiểu khu.” Hạ Lâu mỉm cười nhìn Lục Ngôn Lễ, “Phiền cậu đi đón bọn họ chút được không?”

Lục Ngôn Lễ nhẹ nhàng cười rộ lên, hai mắt nhìn thẳng Hạ Lâu: “Được.”

Lần này Hạ Lâu cũng không biết hắn muốn làm gì.

Nếu nói hắn muốn sống, hắn có thể làm ra chuyện đến trạm tàu điện ngầm đánh thức Lan Chi Ngọc, nói hắn muốn dẫn tất cả mọi người cùng đi chết, mấy ngày nay bảo hắn làm gì hắn làm đó, không chút oán giận, hiện giờ anh ta mời đạo sĩ tới, đối phương vẫn một dáng vẻ vui mừng.

Lục Ngôn Lễ cười rất khác với mọi khi, làm cả người Lê Phương Chỉ dựng cả tóc gáy, cô ta cảnh giác nhìn Lục Ngôn Lễ. Mà người kia lại giống như vô tội, mỉm cười nhìn bọn họ: “Sao vậy?”

Dứt lời, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn: “Tôi không quấy rầy mọi người bàn bạc, bây giờ sẽ xuống tiếp đón bọn họ.”

Đợi hắn đi rồi, Lê Phương Chỉ lập tức quay đầu, không tiếng động đưa mắt dò hỏi.

Sắc mặt Hạ Lâu cứng lại : “Là sơ suất của tôi, chúng ta đã quá coi thường hắn.” Dứt lời, anh ta nói toàn bộ tin tức mình tra được cho Lê Phương Chỉ.

Lê Phương Uyển ngồi ở một bên, thần sắc biến ảo.

Mặc dù cô ta cũng mơ hồ nhận thấy điểm không đúng của Lục Ngôn Lễ, nhưng cô ta vẫn bị hắn gạt, hắn cố ý giấu diếm một điểm biểu hiện khác thường.

Cô ta không dám ngờ ngay từ đầu chính Lục Ngôn Lễ là người đánh thức cương thi.

“Thì ra... vẫn là hắn.” Lê Phương Chỉ lẩm bẩm nói, đột nhiên cô ta sợ hãi, “Vậy camera hắn bỏ lại thì sao?”

“Nếu hắn chịu giả vờ thì cứ để hắn đi lấy về là được. Chờ các đạo sĩ đến, để cho bọn họ kiểm tra.” Hạ Lâu ngữ khí lạnh lẽo.

Nói đến camera, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm gì đó, sau đó hung hăng đấm một quyền lên mặt bàn.

Lúc đầu anh ta hỏi Lục Ngôn Lễ trong nhà có camera hay không, đối phương phủ nhận quá nhanh, mà hắn vốn không nên thay đổi thái độ đột ngột, bây giờ nghĩ lại… chuyện này rõ là không bình thường.

Lê Phương Chỉ thấy Hạ Lâu đột nhiên đứng lên đi vào trong phòng, ánh mắt quét qua một lượt, tiếp theo anh ta giẫm lên ghế lấy ra thứ gì đó từ trong nhãn hiệu máy điều hòa.

Là camera mini, trước khi bị gỡ xuống còn lóe hồng quang, rõ ràng vẫn đang làm việc.

Bàn tay cầm camera chậm rãi siết chặt, gần như muốn bóp nát linh kiện nhỏ. Hạ Lâu hít sâu một hơi, nhảy xuống ghế, đưa camera trong tay cho Lê Phương Chỉ xem.

“Tốt nhất cô cũng nên kiểm tra phòng mình một chút xem có không.”

Lê Phương Chỉ nhanh chóng biến mất, chỉ chốc lát sau, cô ta bước ra từ phòng mình, sắc mặt khó coi hệt anh ta, mở bàn tay ra, một chiếc camera mini giống y như đúc nằm trong lòng bàn tay.

“Cộc cộc cộc.”

Ba tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, cửa “cạch cạch” mở ra.

Lục Ngôn Lễ dẫn theo bốn thân ảnh đi vào, hắn tò mò hỏi hai người đang ngồi trên sô pha: “Mọi người bàn bạc xong chưa?”

Hạ Lâu cười cười: “Bàn xong rồi.”

“Vậy là tốt rồi, tôi lo lắng mình sẽ quấy rầy mọi người, hiện tại giới thiệu cho mọi người một chút.” Lúc Lục Ngôn Lễ đối đãi người xa lạ luôn vô cùng lễ phép, vô cùng khách khí.

“Vị này là Hạ Lâu, vị này là Lê Phương Chỉ.” Lục Ngôn Lễ giới thiệu, “Đây là hai vị đại sư.”

Thiếu niên dẫn đầu mặc trang phục hiện đại, buộc tóc dài, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, ánh mắt trầm tĩnh như người tuổi xế chiều, cậu ta khẽ gật đầu: “Không dám nhận đại sư, có điều tại hạ tất dốc hết toàn lực.”

“Còn hai vị này...” Đối mặt với hai thân ảnh mặc trường bào đen, Lục Ngôn Lễ gặp khó.

Lâm đại sư nói: “Đây là hai vị mà tổ sư gia truyền lại, ta mời đến mong có thể giúp được.”

Dứt lời, Lý sư muội giơ tay vén hai chiếc trường bào màu đen lên, lộ ra hai khuôn mặt trắng xanh có dán phù lục hoa văn đỏ nền vàng của đạo gia.

Càng làm cho người ta chú ý là hai bộ trang phục cương thi, mũ tròn đỉnh nhọn màu đỏ, áo khoác dài màu chàm, sau đầu thắt bím tóc thật dài, rõ ràng là trang phục quan viên triều Thanh!

Mí mắt Hạ Lâu giật giật.

Thứ đồ này vốn chỉ nhìn thấy trong phim, nay lại xuất hiện ngay trước mắt, quả thật có hơi kinh dị.

“Đây, đây là...” Lục Ngôn Lễ giật mình đến mức không nói nên lời.

“Không sai, chính là hai con cương thi mà tổ sư gia để lại.” Nói đến tổ sư gia, trong mắt Lâm đại sư tràn ngập tự hào, “Đối phó với Lan Chi Ngọc có lẽ hơi miễn cưỡng, nhưng đối phó với vị ở trên lầu...” Cậu ta đưa tay chỉ chỉ, “Một con là đủ rồi.”

Hạ Lâu lại nói: “Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm.” Lúc nói ra những lời này, tim hắn đang rỉ máu.

“Lâm đại sư, ngày hôm qua chúng tôi có thả máy quay phim ở phía trên, còn tìm hiểu thêm một chút, tương đối tốt.” Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ, “Hiện tại, làm phiền cậu lên lầu bốn mang máy quay phim xuống được không?”

Lục Ngôn Lễ có chút khó xử, lần đầu không nặng không nhẹ từ chối khéo yêu cầu này: “Giữa trưa, mấy đại sư đường xa đến đây, hay là ngồi xuống ăn cơm trước? Ăn cơm xong tôi đi có được không?”

Hạ Lâu khó mà tin tưởng hắn, luôn cảm thấy hắn lại muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó, nhưng mà anh ta ăn của Lục Ngôn Lễ, ở nhà Lục Ngôn Lễ, trước mặt “đại sư” lại ép chủ nhà không ăn cơm mà phải đi lên một chuyến, thật sự anh ta không nói nổi, đành phải đồng ý.

Lục Ngôn Lễ rất tự giác đi vào phòng bếp nấu cơm, Lê Phương Chỉ nhận thấy ánh mắt Hạ Lâu, đi theo canh giữ ở cửa phòng bếp, phòng ngừa đối phương lại bỏ thuốc gì đó, cô ta đứng ở cạnh cửa, tai lắng nghe tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến.

Mà bọn họ không hề biết đến cảnh tượng ở ngoài cửa.

Gần như tất cả cửa nhà của mọi hộ gia đình đều được gõ vào cùng một lúc.

“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc…”

“Ai vậy?” Nhà nào cũng có người phàn nàn, sau đó đứng dậy đi xem mắt mèo.

“Là ai vậy?”

“Không biết, nhìn trong mắt mèo thấy một mảng hồng hồng.”

“Vậy thì đừng mở.”

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn cứ tiếp tục, mà động tĩnh thì càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội, đến cuối cùng thật giống như có ai đang dùng búa sắt đập mạnh vào cửa, quả thực có thể đập vỡ cửa.

“Bình bình bình! Bình bình bình!”

“Anh mau đi đi! Đừng gõ nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cút đi! Tôi báo cảnh sát đó!”

“Cửa, cửa bị vỡ rồi...”

“Là thứ gì vậy? Cứu tôi với...”

“A a a a......”

 m thanh ầm ĩ không truyền đến phòng 304, giờ phút này trong phòng 304 mọi người vui vẻ trò chuyện, hòa thuận ngồi chờ ăn cơm.

Mà ở nơi bọn họ không biết, cả tòa chung cư đã trở thành địa ngục trần gian.

Có một con quái vật cũng đang ăn cơm cùng với bọn họ.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp